Vạn Năm

Chương 41: Chương 41: Mưa Tạnh !




Hình như tất cả mây đen ở bốn phương tám hướng đều bị thổi qua đây.

Mây đen ùn ùn kéo tới đầy trời, từng đám mây đen nặng trịch tụ lại càng lúc càng nhiều, và không ngừng hạ thấp xuống, dần dần đã sắp chạm đến mặt biển Trầm Tinh.

Từng tia chớp giống như những con rắn vàng múa loạn, chúng nó không ngừng xuyên qua xuyên lại trong mây, kèm theo những tiếng sấm sét giống như nhịp trống dồn dập trên sân khấu, báo hiệu bức màn sắp được kéo ra, buổi trình diễn sắp bắt đầu.

Trên bè nổi, đám tu sĩ nhìn thấy mây đen càng lúc càng hạ xuống thấp, đã sắp đè xuống người bọn họ, ai nấy đều luống cuống tay chân, lấy ra pháp khí phòng thân để ngăn cản mây đen càng3lúc càng gần, còn có những tia chớp sắp đánh xuống đỉnh đầu bọn họ.

Sấm sét lướt nhanh. Từng tia chớp màu xanh nhạt ở sâu trong tầng mây đen đánh xuống, rơi vào mặt biển Trầm Tinh, rơi trên bè nổi đang nổi bập bềnh trên mặt biển, cũng rơi vào trên người những tu sĩ đang đỡ nhau đứng phía trên.

Những tu sĩ này hoảng sợ nhìn lên không trung, bọn họ không thể nào hiểu được, bè nổi có kết giới rất lợi hại nhưng tại sao vào lúc này nó lại như đột nhiên biến mất, hoàn toàn không có tác dụng phòng ngự nữa?

“Sao có thể như vậy được? Lão đại, sao có thể như vậy? Trước đây, khi chúng ta ngồi ở trên bè nổi, qua lại ngang dọc trên bốn biển lớn cũng chưa0bao giờ gặp phải bão biển hoặc hải yêu tinh quái gì cả. Hôm nay rốt cuộc làm sao vậy?... Chẳng lẽ là do đan dược này...” Một tu sĩ nơm nớp lo sợ nhìn về phía tu sĩ dẫn đầu đang đứng ở chính giữa, hỏi.

Bọn họ đều biết, khi bảo vật đặc biệt xuất thế đều sẽ kèm theo hiện tượng trời đất biến hóa.

Nhưng đan dược thất phẩm ở trong tay bọn họ cũng không phải mới xuất thế lần đầu tiên... Nó đã ở Thanh Vân Tông rất lâu, chắc nó sẽ không chờ tới bây giờ mới xuất hiện cảnh trời đất biến hóa chứ?

“Chẳng lẽ ở đây có nhân vật rất lợi hại muốn cướp đan dược trong tay chúng ta sao?” Một tu sĩ khác do dự hỏi dò.

Những người khác đều có ý5nghĩ này nên vừa nghe vậy thì lập tức gật đầu. “Lão đại, hay chúng ta dâng hai bình đan dược này ra... Nếu như chúng ta mất mạng ở đây, chẳng phải những lần vào sống ra chết trong mấy năm này đều trở thành trò cười sao?!”

Bọn họ là hắc đạo nhưng cũng là tu sĩ. Bọn họ lăn lộn hắc đạo cũng giống như những tu sĩ của giới bạch đạo vậy, tất cả đều chỉ muốn tìm một con đường tu hành mà thôi.

Mỗi người có một con đường riêng, bọn họ chỉ muốn tìm con đường thích hợp nhất với mình.

“Đúng vậy, lão đại, nhanh dâng ra đan dược này đi.” Càng lúc càng có nhiều tu sĩ lên tiếng phụ họa. “Không có hai bình đan dược này thì chúng ta lại quay về Thanh4Vân Tông, bắt Luyện Đan Sư Vinh Tuệ Khanh kia tới luyện đan cho chủ nhân của chúng ta không được sao? Đến lúc đó, muốn bao nhiêu đan dược thất phẩm mà chẳng có...”

Tu sĩ dẫn đầu đứng ở giữa rất tức giận, trách mắng: “Các ngươi cố gắng chống đỡ sấm sét là được rồi, đừng có nghĩ loạn nữa!... Bè nổi này là bảo vật đặc biệt, ta không tin thứ sấm sét vớ vẩn kia có thể làm gì được nó!”

Trong lúc mọi người đang tranh chấp, bọn họ không chú ý đến khi bọn họ nói ra cái tên “Vinh Tuệ Khanh” sấm sét giữa không trung giống như được uống máu gà, đột nhiên tăng lên mấy cấp, mạnh đến mức không thể mạnh hơn được nữa, tia chớp cũng càng lúc càng hung hăng9ngang ngược, ánh chớp màu xanh từ trong mây đen rơi xuống cũng càng lúc càng dày đặc.

Không lâu sau, pháp khí hộ thân của những tu sĩ còn đang tranh cãi ầm ĩ kia đã bị ánh chớp xanh nghiền nát.

Chúng đánh nát pháp khí hộ thân của bọn họ rồi đánh xuống trên người, lập tức đánh cho những tu sĩ tu vi Kết Đan kia cháy đen, thành đống than hình người.

Tu sĩ dẫn đầu đứng ở giữa cũng giống như các tu sĩ khác, gã biến thành than đen, túi càn khôn treo bên hông cũng bị sấm sét đánh nát.

Các pháp bảo, dược thảo, linh thạch khác trong túi càn khôn của gã đều bị đánh trúng, bị nghiền nát, chỉ có bình linh ngọc là tránh được sét đánh, từ trên người gã rơi xuống và lăn trên bè nổi. Sau đó, bè nổi bị vòng xoáy làm cho nghiêng ngả lắc lư, bình linh ngọc rơi vào trong nước biển cuộn sóng.

Ầm!

Trên mặt biển đang chấn động chợt phát ra một tiếng động cực lớn.

Ngay lập tức, những vòng xoáy lớn nhỏ trong biển Trầm Tinh đột nhiên dừng lại.

Mây đen cuồn cuộn trên bầu trời, tia chớp bay nhanh, sấm sét chuyển động cũng yên lặng.

Vào lúc này, tiếng gió rít gào điên cuồng, tiếng sóng biển, tiếng sấm inh tai nhức óc đều ngừng bặt.

Màn mây hạ xuống, trời đất không còn tiếng động.

Trong sự yên tĩnh vô biên vô hạn này dường như đang chứa đựng một sự chờ mong, một cuộc sống mới bắt đầu.

Ở giữa vòng xoáy, chiếc quan tài thủy tinh bị một lực lượng vô hình dẫn dắt càng lúc càng lên cao, dần dần rời khỏi nước biển, rời khỏi mặt biển và bồng bềnh ở giữa không trung.

Ầm ầm!

Giống như được bỏ lệnh cấm, tất cả mọi thứ bất động trước đó lại hoạt động.

Mây đen tiếp tục cuồn cuộn, tia chớp tiếp tục lao nhanh, sấm sét càng chuyển động nhanh hơn giống như nhịp trống dồn dập lúc chuẩn bị nghênh chiến.

Ầm ầm! Ầm ầm! Ầm ầm!

Trên màn trời bao la âm u, trong tiếng sấm sét giống như nhịp trống dồn kia, bầu trời bị mây đen che kín chậm rãi tách ra một khe hở.

Từ trong khe hở này có một cột ánh sáng đỏ như máu xuyên qua, chiếu thẳng vào trên chiếc quan tài thủy tinh đang bồng bềnh ở giữa không trung.

Ầm ầm!

Tiếng sấm càng thêm mãnh liệt, cột ánh sáng đỏ như máu này đánh tới trên chiếc quan tài, dường như muốn biến nó thành bột mịn.

Tia chớp quanh quẩn, quấn thành từng vòng quanh chiếc quan tài thủy tinh.

Từ trên mặt biển Trầm Tinh nhìn lên, chỉ có thể nhìn thấy được giữa không trung có một vật thể dài cùng ánh chớp màu xanh tím quấn quanh đang lắc lư.

Rất nhiều ánh chớp màu lam giống như vì sao rơi xuống trên quan tài thủy tinh đang trôi nổi giữa không trung, rơi vào mặt nước biển đang cuồn cuộn rít gào.

Trên bầu trời mênh mông rơi xuống vô số ánh sao màu xanh lam, giống như trở lại thời kỳ cổ xưa, khi cuộc bạo loạn của chúng thần diễn ra, hủy trời diệt đất, khiến rất nhiều ngôi sao nặng nề từ trên chín tầng trời rơi xuống nơi đây, đánh xuyên qua mặt đất, làm cho dòng nước ngầm dưới mặt đất cuộn trào mãnh liệt, tạo thành biển Trầm Tinh bây giờ.

Dường như biển Trầm Tinh sống lại những ký ức xa xưa, nó dâng lên từng đợt sóng lớn kinh người, hình như nó không cam tâm để quan tài thủy tinh này rời đi. Nước biển văng ra khắp nơi, sóng biển dâng lên không ngừng muốn tìm lại thứ mình đã mất!

Nhưng quan tài thủy tinh này được tia chớp bao quanh lại càng bay càng cao, dần dần chui vào bên trong tầng mây đen dày đặc.

Tầng mây đen giống như giang hai cánh tay ra đón, ôm quan tài thủy tinh vào lòng.

Xung quanh lại lập tức trở nên yên tĩnh.

Thậm chí còn yên tĩnh hơn cả trước đây.

Sự yên tĩnh lúc trước chẳng qua chỉ là âm thanh và chuyển động dừng lại.

Còn yên tĩnh của bây giờ lại giống như thời gian ngừng trôi.

Ở trong sự bất động của thời gian, dường như sống hay chết, gần hay xa, thiện hay ác, đúng hay sai đều không còn quan trọng nữa.

Thời gian dừng lại giống như vĩnh hằng.

Có điều, sự vĩnh hằng này quá mức vắng lặng, vắng lặng đến mức không ai có thể chịu đựng được, không có yêu ma nào chịu nổi, cũng không có thần tiên nào nhịn được.

Vĩnh hằng là để phá vỡ.

Không có thứ gì có thể vĩnh viễn, thời gian cũng không thể.

Ầm!

Trời đất lại vang lên một tiếng nổ lớn.

Thời gian vừa bị ngừng lại đã chuyển động.

Gió tiếp tục thổi, sóng tiếp tục vỗ, nước biển tiếp tục bất an và cuồng bạo, giống như con thú hoang thoát khỏi rào cản, chạy trốn càng nhanh hơn.

Ở trong tiếng nổ này, tầng mây đen giống như quân lính bị đánh bại, đang tan rã, bị kẻ địch đuổi theo phải chạy trốn khắp nơi, tấm màn đen che phủ trước đó bị kéo ra.

Rất nhiều ánh sáng vàng chợt lộ ra khỏi tầng mây đen lấm tấm chiếu trên biển Trầm Tinh.

Ánh sáng màu vàng biến mất, một bóng người cường tráng và cao lớn đứng ở trong trời đất, toàn thân trần truồng không có gì che đậy.

Mái tóc đen thả xuống sau lưng bay theo gió.

Đôi mắt dài mê hoặc lòng người chậm rãi mở ra, con ngươi trong mắt lóe lên màu đỏ như máu rồi biến thành màu lam đậm, sâu thẳm và mênh mông như bầu trời đêm.

Gương mặt hoàn hảo như được một vị thần tạo ra, không có bất kỳ tỳ vết nào, cánh mũi cao và thẳng, bờ môi mỏng lộ ra đường cong rõ ràng hơi mím lại, khiến y càng thêm lạnh lùng, tàn khốc và vô tình.

Làn da sậm màu đồng với cơ bắp nhô cao lộ ra sức mạnh cường tráng, bờ vai rộng, từ bả vai đi xuống lại tạo thành một đường cong tuyệt đẹp hình chữ V ngược, xuôi theo bờ mông, xuống nữa là đôi chân thẳng tắp mạnh mẽ, sừng sững đứng giữa đất trời giống như ngọn núi lớn.

Người đàn ông này chính là La Thần vừa thoát khỏi quan tài thủy tinh, lúc này y đã thay da đổi thịt.

La Thần giơ tay phải lên, thứ đang được nắm chặt trong tay y chính là bình linh ngọc lấy được từ đám tu sĩ trên bè nổi.

“Hừ! Lừa đảo!” La Thần khẽ hừ một tiếng, tay phải chợt nắm chặt. Bình linh ngọc này lập tức hóa thành bột mịn kèm theo những tia sáng lấm tấm rơi khỏi bàn tay y.

Biển Trầm Tinh cuồng bạo đã yên tĩnh trở lại, vòng xoáy trong nước biển cũng biến mất không nhìn thấy nữa.

Trên mặt biển yên tĩnh chỉ có một cái bè nổi đang bồng bềnh.

Trên bè nổi không có một bóng người.

Những tu sĩ vừa bị sét đánh thành đống than hình người đã bị gió biển gào thét cùng nước biển cuồng bạo thổi cho tiêu tan trong trời đất.

La Thần nhìn chằm chằm vào bè nổi kia, hai tay đan xen biến đổi, nháy mắt đã làm xong mười tám động tác, lần nữa tạo ra một ảo ảnh quan tài thủy tinh.

Trong quan tài thủy tinh cũng có một hình người tái nhợt trông giống hệt y, nhưng không có hơi thở sắc bén kinh người kia. Chiếc quan tài dần dần chìm vào trong đáy biển.

Trên bầu trời lại vang lên từng tiếng sấm vang vọng trời đất.

La Thần giang rộng hai cánh tay, nhắm mắt lại, một lớp áo giáp đỏ như máu lập tức xuất hiện trên người y, bao quanh, ôm chặt lấy cơ thể... Đó là huyết bào tiến hóa của y trước kia.

Bầu trời càng chấn động kịch liệt hơn, thậm chí có chỗ còn xuất hiện vết nứt không gian, sau khi không gian bị xé rách, từng đợt gió mạnh từ bên trong vết nứt này thổi ra, biến tất cả những gì chúng chạm vào thành hư vô.

La Thần nắm trường đao trong tay, hai mắt mở ra nhìn chăm chú về nơi đang chấn động mãnh liệt kia, tới lúc thời cơ thích hợp nhất, y đột nhiên vung trường đao lên, chém thẳng vào chỗ yếu nhất.

Ầm!

Trường đao lướt qua, trên bầu trời xuất hiện một vết rách, vết rách này dần dần mở rộng ra, cuối cùng hình thành một cánh cửa lớn.

Giới Chi Môn lại được mở ra!

Tại tầng cao nhất của Vấn Tiên Lâu ở Trung Đại Lục, một tu sĩ áo đen che mặt cầm lưỡi liềm dài kinh ngạc kêu lên: “Y lại mở Giới Chi Môn ra?!”

“Trời phù hộ Ma tộc! Vương ta trở về rồi!”

Trong tiếng dập đầu bái lạy và hoan hô vang trời, La Thần nhấc chân bước vào Giới Chi Môn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.