Vạn Năm

Chương 36: Chương 36: Là ai ?




Vinh Tuệ Khanh giật mình. Một thanh trường kiếm biết hút máu à...

Cô lấy lại bình tĩnh, mở Thiên Nhãn nhìn thì thấy trên thanh trường kiếm này có một tầng sương mù màu xanh tím quấn quanh.

Màu xanh tím này có phần giống với màu của ma khí mà cô đã nhìn thấy ngày đó.

Dù sao Tống Chi Bá cũng có hai tu sĩ Nguyên Anh bảo vệ, hai người cùng lúc nhảy lên, mở pháp bảo của mình ra bảo vệ Tống Chi Bá.

Thanh trường kiếm kia bị cương khí của tu sĩ Nguyên Anh bên trái đánh bật bay về phía Vinh Tuệ Khanh.

Vinh Tuệ Khanh vội vàng truyền âm với Tư An: “Ngươi giúp ta chặn thanh kiếm kia lại!”

Tư An tiện tay nắm lấy thanh trường kiếm kia và truyền linh lực vào trong, xóa đi dấu ấn của chủ nhân cũ rồi3đưa tới tay Vinh Tuệ Khanh: “Thanh kiếm này bình thường thôi, ngươi cần nó làm gì?”

Vinh Tuệ Khanh hơi sững sờ, không biết tại sao Tư An lại nói như vậy, khóe mắt của cô nhìn thấy có bốn năm bóng người lao tới chỗ nữ tu Thanh Vân Tông đã chết đang nằm trên mặt đất.

“Bọn họ muốn cướp đan dược!” Vinh Tuệ Khanh kêu to, giọng nói du dương hơi run rẩy, hình như rất sợ hãi.

Tư An hiểu ý, phất ống tay áo lao về phía nữ tu Thanh Vân Tông đã chết.

Tư An vừa đi, lại có mấy bóng người khác xông về phía Vinh Tuệ Khanh.

Vinh Tuệ Khanh quát một tiếng, hai tay liên tục vung lên. Năm lá trận kỳ đã cắm vào năm vị trí khác nhau trên đài, chúng giống như mở ra một tấm lưới lớn khống chế0tất cả các tu sĩ trên đài cao.

Những tu sĩ xông qua đánh lén đều là những kẻ có kinh nghiệm lâu năm, vừa thấy tình hình không ổn bọn họ lập tức ném ra một tấm bùa sét đánh.

Khói đen lại bốc lên như hình cây nấm, uy lực nổ mạnh, thậm chí còn đánh cho trận kỳ của Vinh Tuệ Khanh rách nát.

Trận kỳ rách toạc, trận pháp lập tức bị thủng một lỗ.

Đám tu sĩ đang lao về phía Vinh Tuệ Khanh vội vàng bay lên, theo lỗ thủng kia chui ra ngoài, liều mạng chiến đấu với các tu sĩ Thanh Vân Tông vừa lao tới trên không trung.

Ở trên đài cao, chân Tư An hình như bị vướng vào thứ gì đó nên lảo đảo vài cái, hắn chậm một bước, trơ mắt nhìn hai bình linh ngọc bị tu sĩ đánh lén5kia cướp đi mất.

“Lấy được! Mau rút lui!” Kẻ dẫn đầu đám người đánh lén hô lên rồi móc từ trong người ra một thứ ném vào không trung. Vật kia gặp gió thì lớn lên nhanh chóng, trong chớp mắt đã biến thành một cái thuyền dài tối tăm giống như là bè gỗ vậy.

Đám người đánh lén lúc trước đang đánh nhau với tu sĩ Thanh Vân Tông trên không trung thấy vậy cũng vội vàng lao qua, leo lên trên đó.

Các tu sĩ Thanh Vân Tông phát hiện khi đối thủ leo lên chiếc thuyền dài bằng gỗ, bọn họ công kích thế nào cũng không thể tổn thương được đối phương, giống như gặp phải kết giới vậy.

Những tu sĩ đánh lén còn lại cũng theo người cầm đầu nhảy lên trên, che chở hai bình linh ngọc vừa cướp được. Bọn chúng nhìn4đám người trên đài cao, cười to bảo: “Cảm ơn! Vinh đạo hữu Thanh Vân Tông, chúng ta thu nhận đan dược thất phẩm này...” Hắn còn chưa nói hết lời, chiếc thuyền đã bất ngờ thuấn di ra ngoài vạn dặm, biến mất khỏi tầm mắt của mọi người....

Sắc mặt Tư An tái mét, hai nắm đấm siết chặt tới mức kêu lên rắc rắc, hắn nhìn về phía chiếc thuyền biến mất, nghiến răng nghiến lợi nói: “Bè nổi! Không ngờ bọn chúng có bè nổi!... Xem ra ta vẫn đánh giá thấp mức độ thèm khát của những tên này đối với đan dược thất phẩm.”

Vinh Tuệ Khanh cũng không vui. Ở trên địa bàn của mình mà cô bị kẻ địch phá mất trận kỳ tự tay luyện chế ra, còn để cho đám người đó sống sót chạy thoát, đây rõ ràng là9đang đánh vào mặt cô ở ngay trước mặt mọi người mà.

“Trận kỳ do ta luyện chế có thể đỡ được đòn công kích của tu sĩ Nguyên Anh. Những người này thật sự lợi hại như vậy sao? Lẽ nào bọn họ đều là tu sĩ Hóa Thần?” Vinh Tuệ Khanh tức giận hỏi.

Tư An cười lạnh: “Bọn họ không có tu vi Hóa Thần, nhưng bùa sét đánh trong tay bọn họ thì quả thật sánh ngang với tu vi của tu sĩ Hóa Thần... Giá một lá bùa sét đánh có tu vi Hóa Thần đã rất đắt rồi, bọn họ lấy đâu ra hai cái? Ta phải về điều tra thật kĩ chuyện này mới được. Có phải gần đây Vấn Tiên Lâu đã quá mức kiêu ngạo rồi không!”

Lúc này Vinh Tuệ Khanh mới hiểu được. Hóa ra hai đám mây nấm mà những tu sĩ đánh lén kia cho nổ là hai lá bùa sét đánh có uy lực lớn.

“Chỉ có Vấn Tiên Lâu mới có được loại bùa sét đánh lợi hại như vậy thôi. Một tấm bùa sét đánh như vậy có giá khởi điểm là một trăm vạn linh thạch hạ phẩm. Vấn Tiên Lâu nhất định đã thông đồng với những tên đánh lén kia, bọn họ cung cấp trang bị để những người này tới cướp đan dược.” Một tu sĩ Thanh Vân Tông căm phẫn nói, nhìn đài cao bị nổ thành một đống hỗn loạn, khắp nơi đều là cảnh tượng người chết, kẻ bị thương, vô cùng thê thảm, hắn tức giận nói: “Chuyện này không thể kết thúc dễ dàng như vậy được!”

Vinh Tuệ Khanh thở dài đi tới bên cạnh nữ tu đã bị thanh trường kiếm kia đâm chết. Sau khi rút thanh trường kiếm kia ra, cô ghép nó với thanh trường kiếm trong tay mình.

Răng rắc!

Hai thanh trường kiếm vừa khớp tạo thành một thanh kiếm.

Vinh Tuệ Khanh kinh ngạc nhíu mày rồi tiện tay nhét nó vào trong túi càn khôn của mình.

Tông chủ Thanh Vân Tông và mấy vị đại trưởng lão từ trong không trung hạ xuống, vây quanh bên cạnh Vinh Tuệ Khanh hỏi: “Cô không sao chứ? Cô về động phủ trước đi, ở đây cứ giao cho chúng ta giải quyết... Cô nhớ đừng đi ra ngoài, chúng ta sẽ phái người bảo vệ trước cửa động phủ của cô, đề phòng có người lại tới đánh lén.”

Vinh Tuệ Khanh giống như được gãi đúng chỗ ngứa, vội nói: “Vậy ta đành phải làm phiền các vị.” Cô lại hỏi Tư An: “Tư An đại nhân, ngài có muốn tới động phủ của ta ngồi một lát không?”

Tư An gật đầu: “Vậy đành quấy rầy ngươi rồi.”

Tư An là tu sĩ Hóa Thần, hắn đi theo tới động phủ của Vinh Tuệ Khanh, mọi người trong Thanh Vân Tông cũng đều thở phào nhẹ nhõm... Có Tư An ở đây thì bọn họ tạm thời không cần lo lắng cho sự an toàn của Vinh Tuệ Khanh.

Đám người cướp đan dược hôm nay nếm mùi ngon ngọt, biết được giá trị thật sự của những đan dược thất phẩm này thì chắc chắn sau này sẽ còn tới nữa.

Lần sau mục tiêu của bọn họ không phải là đan dược đã luyện chế xong mà sẽ là Vinh Tuệ Khanh.

Dù sao cướp cá nhà người ta thì chỉ có thể ăn một lần, chỉ có cướp người biết đánh cá mới bảo đảm luôn có cá để ăn...

Tư An đi theo Vinh Tuệ Khanh tới động phủ của cô, hắn không ngồi xuống mà đứng nói chuyện: “Ta chỉ nói mấy câu thôi, sau đó phải lập tức trở về tông môn đỉnh cấp.”

Vinh Tuệ Khanh tò mò hỏi: “Mỗi lần nói tới tông môn đỉnh cấp tất cả mọi người đều ao ước. Không biết tông môn đỉnh cấp này rốt cuộc nằm ở đâu vậy?”

Tư An trừng mắt nhìn Vinh Tuệ Khanh: “Đừng có ngắt lời ta. Ta nói trước cho ngươi biết, những người có bè nổi thì chắc chắn chỗ dựa của chúng lớn hơn ta tưởng rất nhiều. Ngươi phải sớm chuẩn bị tinh thần đi.”

“Bè nổi? Chính là cái thuyền dài giống như bè gỗ kia hả? Nó có chỗ nào đặc biệt sao?” Vinh Tuệ Khanh vội vàng hỏi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.