Vạn Năm

Chương 25: Chương 25: Chết đuối




“Chuyện gì xảy ra? Ta cũng không rõ ràng. Hoặc là lòng người thay đổi, hoặc là vận mệnh phố Hồ Lô chúng ta đến.” Mão Quang cười một tiếng, trên mặt vô cùng thê lương.

Mão Tam Lang đi tới, trầm giọng nói: “Mấy năm nay, hành động săn yêu của nước Đại Sở, nói là vì đối phó với mấy con yêu thú đả thương tính mạng con người và lũ yêu tu làm xằng làm bậy, thế nhưng cuối cùng thì, mũi nhọn lại chỉ thẳng phố Hồ Lô chúng ta. Tu sĩ bình thường không biết lý do vì sao, nhưng yêu tu phố Hồ Lô chúng ta thì biết rõ ràng.”

Vinh Tuệ Khanh lấy hồ lô ngọc trong đan điền ra ngoài, đặt nó trên lòng bàn tay: “Lẽ nào thật sự là vì nó?”

Mão3Quang và Mão Tam Lang cùng gật đầu, đồng thanh nói: “Đúng vậy.”

Vinh Tuệ Khanh nhìn hình dáng bé nhỏ của nó, vẫn khó có thể tưởng tượng nó lợi hại đến mức nào. Đương nhiên cô cũng biết đối với những tiên khí linh bảo thì kích thước không phải là trọng điểm.

Trông bộ dạng Vinh Tuệ Khanh không quá tin tưởng, Mão Quang ngẫm nghĩ, hai tay giơ lên vạch qua trước mặt một cái, lập kết giới kiên cố nhất.

“Ta có mấy lời, muốn nói với cháu. Những lời này là từ tổ tiên Mão gia chúng ta truyền thừa. Ta tin tưởng tông môn đỉnh cấp và thần điện Quang Minh bên Nhân giới các cháu chắc cũng có ghi chép những chuyện này. Ta hôm nay trước tiên nói với cháu một lần.” Mão0Quang từ phía trước cửa sổ đi tới, ngồi vào cái ghế bên cạnh Vinh Tuệ Khanh.

“Trước tiên cho cháu xem cái này.” Mão Quang nói, hai cánh tay thành hình chữ nhân đặt ở chỗ thức hải, nhắm mắt lại, linh lực dâng lên lấy ra một vài ký ức ẩn sâu từ thức hải kéo đến giữa phòng.

Một đám mây mù phiêu miểu hiện ra hợp thành một bức bình phong màu xám.

Phía trên bức bình phong chầm chậm hiện ra từng bức tranh.

Vì giữ bí mật, Mão Quang ở trong kết giới truyền âm với Vinh Tuệ Khanh, kể lại từng hình ảnh trên bình phong.

“Truyền thuyết kể rằng sự khởi đầu của trời đất là một mớ hỗn độn. Thời điểm hỗn độn sơ khai, trời và đất không có giới hạn, mênh mông hoang5dại, vô tri vô thức. Trải qua hàng trăm triệu năm, giữa trời và đất sinh ra một cây Hỗn Độn Thanh Liên. Thanh Liên có năm mảnh lá cây, hai mươi bốn cánh hoa, cuối cùng kết thành một hạt sen. Qua hàng trăm triệu năm, hạt sen đã trưởng thành và tách ra, và vị thần đầu tiên Bàn Cổ ra đời. Bàn Cổ lúc ra đời tay cầm Khai Thiên Phủ xẻ ra trời đất, từ đó sinh sôi ngàn vạn sinh cơ, thành chí thượng ‘Hư vô’.”

“Bàn Cổ khai thiên lập địa là công tích vĩ đại biết bao. Nhưng Khai Thiên Phủ mà ngài cầm bởi vì không chịu nổi lực cản quá lớn khi khai thiên lập địa nên rơi khỏi tay ngài xuống Nhân giới. Vừa đến Nhân giới. Khai Thiên Phủ4bị nhân khí ô nhiễm, thân búa hóa thành Thái Cực Đồ và Bàn Cổ Phiên, lưỡi búa hóa thành Tru Thần Kiếm, cán búa thì hóa thành Hỗn Độn Chung. Thái Cực Đồ, Bàn Cổ Phiên, Tru Thần Kiếm cùng Hỗn Độn Chung, bốn loại bảo vật này cùng gọi là bốn tiên thiên chí bảo, hơn hẳn tất cả pháp bảo, linh bảo và tiên bảo, là căn nguyên trọng yếu dẫn đến sự hỗn loạn của thời đại Thái Cổ.”

Vinh Tuệ Khanh nhìn hình ảnh hiển hiện trên bức bình phong màu xám, kinh ngạc đến không ngậm miệng được.

Cô có nghe người ta nói đến sự kiện biến loạn chúng thần, nhưng nguyên nhân dẫn đến sự hỗn loạn của chúng thần thì đây là lần đầu tiên nghe nói.

Mão Quang vung tay phải một9cái, hình ảnh xuất hiện trên bức bình phong màu xám kia lại thay đổi.

“Bởi vì Bàn Cổ khai thiên lập địa, Hỗn Độn Thanh Liên khởi đầu thiên địa cũng bởi vậy mà bị tổn hại. Hai mươi bốn cánh hoa sen của Hỗn Độn Thanh Liên hóa thành hai mươi bốn phiến Tạo Hóa Ngọc Điệp, phía trên ghi lại đại đạo ba ngàn, hầu hết được Thánh Nhân Hồng Quân của Đạo môn hiểu được và ngộ đạo, bây giờ trở thành thủy tổ duy nhất được mười hai đỉnh cấp Đạo môn vái lạy. Hồng Quân là người bắt đầu sáng lập khởi đầu hồng mông, truyền ngàn vạn đại đạo, định tam giới Lục Đạo Luân Hồi, trật tự cả Nhân giới mới đầu đều do Đạo môn thống trị.”

Vinh Tuệ Khanh lắng nghe với sự say sưa, thích thú: “Hồng Quân Lão Tổ này rốt cuộc có lai lịch ra sao?”

“Cái đó thì không rõ. Có người nói ông ấy thật ra là hóa thân của Bàn Cổ đại thần, cũng có người nói ông ấy được sinh ra từ trong khe đá, thiên sinh địa dưỡng, trời là cha đất là mẹ.”

Vinh Tuệ Khanh cảm thấy là lạ. Kiếp trước cô có đọc một cuốn sách nổi tiếng, bên trong có con khỉ cũng sinh ra từ trong khe đá...

Trên bức bình phong màu xám xuất hiện một đóa hoa sen màu xanh lam đang chậm rãi xoay tròn.

Vinh Tuệ Khanh hai mắt bỗng nhiên trợn tròn.

Trời ạ! Cô không nhìn lầm chứ!

Cái này, cái này, cái này... Rõ ràng đây là Bích Ngọc Liên Hoa mà cô nhìn thấy ở sơn trang Đóa Linh!

“Đợi một chút!” Vinh Tuệ Khanh kêu to, tay chỉ vào đóa hoa sen màu xanh xuất hiện trên bức bình phong mây xám: “Đây rốt cuộc là cái gì?!”

“Hỗn Độn Thanh Liên.” Mão Quang dừng hình ảnh, kiên nhẫn giải thích cho Vinh Tuệ Khanh.

“Đây là nguyên trạng của Hỗn Độn Thanh Liên. Hỗn Độn Thanh Liên bởi vì Bàn Cổ khai thiên lập địa mà bị hao tổn, hai mươi bốn cánh hoa biến thành hai mươi bốn bộ Tạo Hóa Ngọc Điệp, năm mảnh lá cây lại biến thành tiên thiên linh bảo Thiên Địa Ngũ Hành Kỳ, nghe nói là thần khí mà Trận Pháp Sư tha thiết ước mơ. Sợi rễ của Hỗn Độn Thanh Liên biến thành ba linh căn tiên thiên: cây Bồ Đề, quả Nhân Sâm và rễ Hồ Lô. Thân sen của Hỗn Độn Thanh Liên đã lưu truyền hàng vạn năm trong tam giới, một lần nữa sinh trưởng thành một đóa Hỗn Độn Thanh Liên mới. Đáng tiếc là Hỗn Độn Thanh Liên này đã bị mất trong tam giới, không có bất kỳ người nào hay yêu tu nào biết Hỗn Độn Thanh Liên này mọc lại ở chốn nào.”

Vinh Tuệ Khanh tim đập nhanh sắp nhảy ra ngoài cổ họng.

“Hỗn Độn Thanh Liên mới sinh trưởng có điểm đặc biệt nào?” Vinh Tuệ Khanh kìm nén sự phấn khích trong trái tim, cô nhẹ nhàng hỏi.

Mão Quang cau mày nghĩ ngợi: “Hỗn Độn Thanh Liên mới xuất hiện không có bản lĩnh lớn bằng cái cũ, người thấy qua cũng không nhiều, truyền thuyết kể rằng công dụng lợi hại nhất của nó là có thể ngăn cách thiên cơ, đánh lừa pháp tắc thiên địa thống trị trừng phạt thiện ác, nhiễu loạn Lục Đạo Luân Hồi.”

Thì ra là thế!

Vinh Tuệ Khanh lập tức hiểu được.

Bích Ngọc Liên Hoa mà cô nhìn thấy ở Đóa Linh Sơn Trang, quả nhiên chính là Hỗn Độn Thanh Liên mới xuất hiện!

Đóa gia hơn ngàn năm đến nay mượn khả năng ngăn cách thiên cơ, mê hoặc Thiên Đạo Pháp Tắc của Hỗn Độn Thanh Liên, rút linh căn của phàm nhân hoặc là tu sĩ có linh căn rồi trộm long tráo phượng, thay mận đổi đào!

Người Đóa gia có biết hay không bảo vật trong tay bọn họ gọi là Hỗn Độn Thanh Liên?

Vinh Tuệ Khanh liền nghĩ tới cô gái áo xanh che mặt xuất hiện hai lần, tận đáy lòng than thở một tiếng. Đừng nhớ thương loại bảo vật nghịch thiên này, người ta sớm đã nhanh chân đến trước.

Hỗn Độn Thanh Liên đã bị cô gái áo xanh che mặt kia cướp đi.

Mão Tam Lang thấy thần sắc Vinh Tuệ Khanh ngơ ngẩn, vội hỏi: “Sao rồi? Hỗn Độn Thanh Liên này có vấn đề gì à?”

Vinh Tuệ Khanh lấy lại bình tĩnh: “Cháu thích Bích Ngọc Liên Hoa màu xanh, nhìn thấy luôn không nhịn được hỏi một tiếng.”

Mão Quang nhìn cô một cái, biết cô không nói thật nhưng cũng không có truy hỏi, lạnh nhạt nói: “Có rất nhiều Bích Ngọc Liên Hoa màu xanh, ta biết có vài nữ tu cao giai thích dùng Bích Ngọc Liên Hoa làm tọa giá.”

Vinh Tuệ Khanh cười khẽ, hỏi: “Thiên Địa Ngũ Hành Kỳ lại là cái gì?”

“Thiên Địa Ngũ Hành Kỳ là thần khí thời đại Thái Cổ, nói cụ thể là trung ương Mậu Kỷ Hạnh Hoàng Kỳ, phương đông Thanh Liên Bảo Sắc Kỳ, phương nam Ly Địa Diễm Quang Kỳ, phương tây Tố Sắc Vân Giới Kỳ và phương bắc Huyền Nguyên Khống Thủy Kỳ, khống chế Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ Ngũ Hành, là thần khí hiếm có cho Trận Pháp Sư nắm giữ nguyên khí đất trời. Đáng tiếc, trong cuộc đại chiến vạn năm trước Ma giới sớm xâm chiến Nhân giới, Thiên Địa Ngũ Hành Kỳ bị vua Ma giới cướp đi.” Mão Quang lắc đầu thở dài.

Mão Tam Lang biết Mão Quang đang truyền âm cho Vinh Tuệ Khanh nói những chuyện cơ mật, cậu ngồi ở bên cạnh không xen lời nữa.

“Mà vừa rồi ta nói với cháu ba linh căn tiên thiên từ thuở khai thiên lập địa đến nay gồm rễ Bồ Đề, rễ Nhân Sâm, rễ Hồ Lô có liên quan với lai lịch phố Hồ Lô chúng ta.”

“Trong ba đại linh căn này, rễ Bồ Đề bị tiên nhân Hỗn Nguyên Thánh Nhân chiếm lấy. Rễ Nhân Sâm bị Tiên Nhân Trấn Nguyên Tử lấy đi. Mà rễ Hồ Lô thì rơi rải rác ở phế tích thần giới Tây Côn Lôn, cuối cùng trưởng thành dây hồ lô, kết ra bảy trái hồ lô. Sau này bảy trái hồ lô trưởng thành thì có bốn quả hồ lô bị Kim Ô Đạo Nhân, Thái Thượng Lão Quân, Nữ Oa Nương Nương và Đạo Đức Chân Quân chia nhau. Ba quả hồ lô còn lại thì bị yêu tu chúng ta cướp được, vạn năm trước dưới sự giúp đỡ của một nữ tu Nhân giới lập trận pháp để giữ vững căn cơ, đem ba quả hồ lô này dựa theo kích cỡ của chúng dựng lên phố Hồ Lô, thành Hồ Hô, nước Hồ Lô là ba tụ điểm định cư cho yêu tu trong Nhân giới. Rễ Hồ Lô có thể tẩm bổ nguyên khí đất trời, có thể dưới sự giúp đỡ của trận pháp khiến kết giới sinh sôi không ngừng, đã cung cấp chỗ ở ẩn nấp cho yêu tu chúng ta, vừa giúp cho việc tu hành.”

Vinh Tuệ Khanh rốt cục hiểu rõ công hiệu tuyệt vời của rễ Hồ Lô nằm ở miếng ngọc trong tay mình, cô cảm thấy nó phỏng tay như cục than nung nóng.

Cô biết câu thất phu vô tội, mang ngọc có tội.

“Mão đại thúc, ngài rốt cuộc là tốt với cháu hay đang hại cháu?” Vinh Tuệ Khanh cười khổ nói. Cô chẳng qua chỉ là người có tu vi Trúc Cơ, trên đầu cô có vô số tu sĩ cao cấp, tùy tiện chĩa một ngón tay là có thể khiến cô sống không bằng chết. Đem cái bảo bối này cho cô, cô sợ mình có số nhận nhưng không có số hưởng.

Mão Quang mỉm cười, truyền âm nói: “Chuyện này, chỉ có ta và yêu tu đã chết kia biết. Cháu lo lắng cái gì? Đêm nay chúng ta sẽ từ truyền tống trận đi thành Hồ Lô. Phố Hồ Lô sẽ bị bỏ hoang. Vấn đề của rễ Hồ Lô thì tính trong Nhân giới có chưa đến năm tu sĩ cao giai biết chuyện. Mà trong năm người đó có một người đã bị ta đánh chết, nên người biết chuyện này chỉ có bốn người. Bốn người kia cũng không biết rễ Hồ Lô có thể bị lấy đi. Cháu yên tâm, ngay khi chúng ta rời đi, nơi này sẽ bị biến thành cấm địa, họ có đào ba thước đất cũng sẽ tìm tòi tại đây.”

Vinh Tuệ Khanh thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là tốt rồi.” Nói rồi Vinh Tuệ Khanh nhanh trí lấy ra một sợi dây đỏ từ túi càn khôn, xâu hồ lô ngọc rồi đeo trên cổ*.

* Ở trên Mão Quang bảo Vinh Tuệ Khanh để hồ lô ngọc trong đan điền cho an toàn, giờ lại đeo lên cổ. (BT)

Đeo nơi dễ thấy như vậy sẽ không ai nghĩ rằng đây là rễ Hồ Lô một trong các tiên thiên linh bảo, tuy nó là hồ lô yếu nhất nhỏ nhất nhưng pháp bảo bình thường không thể sánh bằng.

Hơn nữa loại bảo vật đến cấp bậc như thế này ngược lại trở về đơn giản ban đầu, không lộ ra chút linh khí nào, thoạt trông chỉ như bạch ngọc thông thường mà thôi, màu sắc cũng rất bình thường, và rất phù hợp với địa vị của Vinh Tuệ Khanh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.