Vạn Năm

Chương 22: Chương 22: Thứ hai vốn luôn rắc rối




Lúc này, vài con yêu thú dị hình cấp cao đồng thời đánh tới, móng vuốt sắc nhọn lập tức móc trúng bóng lưng vàng nhạt.

“Súc sinh, ngươi dám!” Vài tiếng quát chói tai song song truyền đến, ngay sau đó, vô số thanh lợi kiểm đồng loạt từ không trung bay nhanh tới, giết chết từng con yêu thú dị hình đang tàn sát bừa bãi trên đường phố.

Vinh Tuệ Khanh chết đứng người

Đám yêu thú dị hình này hầu hết đều có tu vi Trúc Cơ, lại còn trời sinh da dày thịt béo

Nhật Nguyệt Song Câu của cô tuy cứng rắn vô cùng, nhưng cũng chỉ có thể bắt đầu xuống tay từ điểm yếu ở nơi tiếp giáp giữa vai và cổ của chúng, nếu không thì cũng chỉ cắt được một chút da.

Thế nhưng hiện tại, những thanh phi kiếm vốn3đang xoay quanh qua lại giữa không trung lại như được thần linh trợ giúp, tiêu diệt đám yêu thú dị hình cao cấp cũng dễ như trở bàn tay

Mão Tam Lang xoay người ôm chặt lấy thân ảnh màu vàng nhạt vừa mới ghé vào lưng mình, luôn miệng hỏi: “Hoàng Ly, sao muội lại chạy tới đây?!”

Ánh mắt Vinh Tuệ Khanh dời qua phía Mão Tam Lang, thấy vẻ mặt cậu hoảng sợ, một tay nâng hông của thân ảnh màu vàng nhạt kia, tay còn lại đặt ở trên lưng nàng ta

Vô số máu tươi trào ra từ vết thương sau lưng người ấy, khiển tay Mão Tam Lang cũng dần thấm đẫm màu đỏ của máu.

Nàng ta bị thương rồi!

Vinh Tuệ Khanh đi nhanh hai bước, đến bên cạnh Mão Tam Lang hỏi: “Là ai vậy? Để ta xem xem.” Mão Tam0Lang dìu thân ảnh màu vàng nhạt nọ tới gần phía Vinh Tuệ Khanh

Vinh Tuệ Khanh nhẹ nhàng đẩy tay Mão Tam Lang ra, thấy ở nơi bàn tay ấy đang che lại là một dấu móng vuốt sâu hoắm thấy được tận xương

“Nàng ta bị đám yêu thú dị hình kia đánh trúng, hi vọng là không có độc.” Vinh Tuệ Khanh tỉnh táo nói, lập tức lấy ra một viên đan dược trong túi càn khôn, nhét vào miệng Hoàng Ly

Ban nãy Vinh Tuệ Khanh có nghe Mão Tam Lang gọi tên, biết nàng ta chính là người trước kia vẫn quấn lấy Mão Tam Lang không buông, sau đó lại bị đưa về - Cháu ngoại của Chưởng môn Thái Hoa Sơn, Hoàng Ly.

“Sao nàng ta lại tới đây? Rốt cuộc là vào bằng cách nào?” Vinh Tuệ Khanh tỉ mỉ quan sát5miệng vết thương của Hoàng Ly hồi lâu, thấy ở bên rìa vết thương kia có ánh sáng nhạt màu xanh trong suốt, trong lòng trầm xuống

“Thế nào rồi?” Trái tim Mão Tam Lang cũng nặng nề theo

“Rất nghiêm trọng sao?” Vinh Tuệ Khanh không biết trả lời thế nào, chỉ lấy ra một viên đan dược có thể giải độc, bỏ vào trong miệng Hoàng Ly, đút nàng ta nuốt xuống

“Việc này không nên chậm trễ, nhanh chóng đưa nàng ta tới nơi yên tĩnh, để ta trị thương cho nàng ta.” Vinh Tuệ Khanh nói, thực ra cô muốn tìm một chỗ để luyện chế đan dược giải độc.

Đang lúc hai người nói chuyện, vài tu sĩ tiên phong đạo cốt phiếu nhiên lướt xuống, tay cầm phất trần, tiện tay vẫy mấy cái, từng cỗ linh lực cực mạnh hất vào mặt, công4kích về phía đám yêu thú dị hình vẫn đang vùng vẫy giãy chết.

“Chưởng môn! Là Chưởng môn Thái Hoa Sơn tới! Còn có phương trường Hoa Nghiêm Tự! Chưởng môn và đại trưởng lão Thanh Vân Tông cũng tới rồi!” Trên đường cái truyền tới một trận hoan hô

Tu sĩ cấp cao lợi hại nhất của các tông môn cấp hai cuối cùng cũng đã tới

Tu vi của đại đa số bọn họ đều là Nguyễn Anh hậu kỳ.

Nhiều tu sĩ Nguyễn Anh hậu kỳ như thế, đối phó với một tu sĩ Nguyễn Anh hậu kỳ như Chung Nhân Nghĩa đương nhiên là dư dả

Lúc này, chẳng ai nghĩ đến vấn đề “Lấy nhiều thắng ít, là chiến thắng không anh hùng” cả.

Chung Nhân Nghĩa rất nhanh đã bị những người này bao vây ở chính giữa

“Muốn giết ta ư? Ta sẽ bắt Lỗ9đại trưởng lão của Thanh Vân Tông các ngươi chôn cùng!” Chung Nhân Nghĩa cười ác độc, đạp Lỗ đại trưởng lão còn đang ngất xỉu bên chân mình một cước, rồi nắm thật chặt dây thừng trói tiên

“Chung Nhân Nghĩa! Ngươi mau thả Lỗ đại trưởng lão ra! Nếu không ta sẽ khiến người phải đẹp mặt!” Hoàng đại trưởng lão của Thanh Vân Tông và Lỗ đại trưởng lão thường ngày quan hệ rất tốt, vô cùng lo lắng Chung Nhân Nghĩa sẽ làm hại tính mạng Lỗ đại trưởng lão.

“Ngươi nghĩ ta quan tâm sao? Vật mà ta muốn, hôm nay nhất định phải giành được! Kẻ nào dám chắn đường ta, Thần cản giết Thần, Phật ngăn giết Phật!” Bộ mặt thật của Chung Nhân Nghĩa cuối cùng cũng bại lộ trước mặt mọi người, nào còn cái diện mạo “Lương tâm của giới tu hành” nữa.

Tu sĩ cấp cao của các tông môn cấp hai do dự, nhìn về phía Tông chủ và mấy vị đại trưởng lão Thanh Vân Tông

Chung quy, nếu bọn họ tấn công thì sẽ có khả năng bắt được Chung Nhân Nghĩa, nhưng Lỗ đại trưởng lão sẽ không tránh được kết cục chịu mất mạng

Lỗ đại trưởng lão là tu sĩ Nguyễn Anh hậu kỳ, một trong những trụ cột của Thanh Vân Tông

Nếu ông ta bỏ mình, Thanh Vân Tổng sẽ lại càng thêm suy yếu.

Chung Nhân Nghĩa thấy hết vẻ mặt của những người này, hắn cười khinh miệt, cầm dây thừng trói tiên trong tay lui nhanh về phía sau.

Bịch!

Một tiếng va chạm lớn truyền đến

Mặt đất trên đường phố lung lay hai cái.

Chung Nhân Nghĩa cảm giác phía sau xuất hiện một cỗ khí tức cường đại, hắn hoảng sợ quay đầu, lại thấy Mão Quang Đình cao sừng sững, đang đứng phía sau lưng mình, trên tay cầm một thanh đao sắt bề ngoài giản dị, bên trong sắc bén đứng đối diện với hăn, sát khí trang nghiêm.

“Quả nhiên người đã kết Anh rồi!” Chung Nhân Nghĩa vừa tức vừa hối hận, lập tức hiểu được rốt cục chuyện gì đã xảy ra! Hắn thực sự đã quá sơ suất! Đầm rồng là nơi Long Thần từng ở rất nhiều năm, gom góp được linh khí của ngài, đó là lí do mà các tu sĩ Kim Đan của Long Hổ Môn nhao nhao lựa chọn tới động phủ dưới đáy đầm rồng tu luyện

Hắn nhốt Mão Quang ở nơi đó, vốn là muốn tìm một chỗ bị che khuất, đồng thời còn mời đến một ít tu sĩ tu vi cao thâm trông coi, hòng tránh để lộ tiếng gió

Hắn tưởng đã giấu giếm tin tức này rất kĩ, nhưng lại không ngờ Mão Quang ở động phủ dưới đáy đầm rồng, nhờ vào yêu linh khí mà Long Thần lưu lại, cuối cùng cũng đột phá bình cảnh, thành công Kết Anh! Yêu tu Kết Anh có bao nhiêu trắc trở, trong sách cổ của giới tu hành khắp Ngũ Châu Đại Lục đã từng có ghi chép tỉ mỉ.

Mà yêu tu một khi đã kết Anh, thì con đường tu hành phía sau lại dễ dàng hơn nhiều so với tu sĩ Nhân giới

Hơn nữa, thân thể yêu tu cứng rắn không gì sánh được, vốn đã mạnh hơn tu sĩ luyện khí

Yêu tu có cùng cấp bậc tu vi, tuyệt đổi có thể khiêu chiến với tu sĩ có cấp bậc cao hơn

Mão Quang là Nguyễn Anh sơ kỳ, nhưng nếu ông đã muốn liều mạng với Chung Nhân Nghĩa, thì xét về đánh cận chiến, Chung Nhân Nghĩa vẫn không đấu lại được Mão Quang

Cho nên hắn chỉ có thể sử dụng phép thuật, không cho Mão Quang tới gần

Suy nghĩ của Chung Nhân Nghĩa thay đổi cực nhanh, lập tức thúc giục Lưỡng Nghi kiếm trận của mình, công kích về phía Mão Quang

Tu sĩ cấp cao của các tông môn cấp hai cũng muốn đồng loạt xông lên, cùng Mão Quang bao vây tấn công Chung Nhân Nghĩa.

Mão Quang giơ tay trái lên, lớn tiếng nói: “Đây là trận quyết chiến giữa ta và Chung Nhân Nghĩa, mọi người đừng nhúng tay vào.” Ông vừa dứt lời, thanh đao đang cầm trên tay phải đột nhiên kéo dài phóng đại, phong bể hết thảy mọi thứ trước mặt.

Trường kiểm do Chung Nhân Nghĩa phóng ra thoáng cái đã quấn lên mình thanh đao kia, nhưng lại giống một đám tu sĩ bị hút khô linh lực, tất cả đều loạng choạng rơi xuống đất

“Ngươi!” Chung Nhân Nghĩa giận dữ, lập tức phóng ra nhóm trường kiếm thứ hai.

Lần này Mão Quang không phòng thủ nữa mà chuyển sang vây công, ông cầm đao che ở trước người, thân hình như ma quỷ, xông về phía Chung Nhân Nghĩa

Cùng lúc đó, hai tu sĩ cấp cao của Thanh Vân Tông một trái một phải, lặng lẽ không tiếng động mà đến gần Chung Nhân Nghĩa, một người trong số đó phóng ra một thanh đao nhỏ màu vàng, chém về phía dưng thừng trói tiến, người còn lại thì nhân lúc dây thừng trói tiên bị chém đứt, túm Lỗ đại trưởng lão đang ngất xỉu qua đây

Chung Nhân Nghĩa duỗi cánh tay, muốn bắt Lỗ đại trưởng lão lại

Hàn quang trước mặt loé lên, một thanh kiếm phù im hơi lặng tiếng chém về phía cánh tay đang vươn ra của hắn

“Ngươi thế mà lại dám đánh lén!” Chung Nhân Nghĩa vừa sợ vừa giận, ống tay áo vung lên, lại là mấy trăm thanh phi kiểm đồng thời phóng tới trước mặt Mão Quang

Mão Quang một tay giơ đao ngăn cản hai bên, một tay thỉnh thoảng phóng ra hàn quang, vô số tiểu kiếm phù ở trong lòng bàn tay ông xoay quanh từ trên xuống dưới, tạo thành một luồng sáng, đột nhiên thay đổi phương hướng, tấn công về phía vùng thân dưới của Chung Nhân Nghĩa.

Chung Nhân Nghĩa khó giữ vẹn toàn, mắt thấy Lỗ đạo trưởng lão đã được Tổng chủ Thanh Vân Tông cứu về, hắn không thể làm gì khác hơn là buông tay, tập trung tinh thần đối phó với Mão Quang.

Vinh Tuệ Khanh nhìn một lát, thấy kiếm trận của Chung Nhân Nghĩa cũng xây dựng trên cơ sở dịch thuật, tương đối dễ hiểu, muốn phá không khó, liền cất cao giọng nói: “Một chia hai, hai chia bốn, Dịch có Thái cực, là sinh Lưỡng Nghi, Lưỡng Nghi sinh Tứ Tượng, Tứ Tượng sinh Bát Quái”, trong cát có hung, trong hung có cát.” * Khái quát diễn trình chuyển hoá trong mô tả của Kinh Dịch: Đạo Dịch có nguồn gốc là Thái Cực, Thái Cực sinh ra hai Nghi (Âm và Dương), hai Nghi sinh ra bốn Tượng (bốn trạng thái tượng trưng bằng bốn mùa Xuân, Hạ, Thu, Đông), bốn Tượng sinh ra tám Quẻ (Kiền, Khảm, Cấn, Chấn, Tốn, Ly, Khôn, Đoài) tượng trưng cho Trời, Đầm, Lửa, Sâm, Gió, Núi, Nước, Đất.

Mão Quang được Vinh Tuệ Khanh truyền thụ, biết đây là lời trong dịch truyền, chỉ hơi trầm ngâm một lúc, liền hiểu ý tứ của Vinh Tuệ Khanh, ông nhìn kiểm trận của Chung Nhân Nghĩa một lát bèn rõ ràng, chẳng còn thấy chỗ nào cao siêu.

Thanh đao trong tay Mão Quang vừa dày vừa nặng, chính là khắc tinh của kiểm pháp nhẹ nhàng linh hoạt như Lưỡng Nghi kiếm trận.

Chung Nhân Nghĩa bị Vinh Tuệ Khanh phát hiện bí quyết của kiểm trận, trong lúc vội vàng vẫn không quên độc ác mà quay đầu trợn mắt nhìn cô một cái, đồng thời phóng ra một cỗ linh lực, công kích về phía Vinh Tuệ Khanh.

Một tu sĩ Nguyễn Anh hậu kỳ tấn công một tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ, hoàn toàn không có khả năng thất bại

Chẳng qua tình huống lúc này đặc biệt, bởi lẽ thân phận Luyện Đan Sư thất phẩm của Vinh Tuệ Khanh đã bại lộ, tu sĩ cấp cao của các tông môn cấp hai lần này tới đây giúp đỡ cũng là vì cô, họ sao có thể để Chung Nhân Nghĩa khiến Vinh Tuệ Khanh bị thương được?

Bốn, năm tu sĩ Nguyễn Anh hậu kỳ song song nhảy lên, đồng loạt ngăn cản cỗ linh lực Chung Nhân Nghĩa tấn công về phía Vinh Tuệ Khanh.

Một sợi tóc của Vinh Tuệ Khanh cũng không bị thương tổn,

“Cha huynh không sao đâu, chúng ta đi trị thương cho Hoàng Ly trước đã.” Vinh Tuệ Khanh nhìn một hồi, thấy Mão Quang đã chiếm thế thượng phong, bèn mở lời an ủi Mão Tam Lang.

Tâm tư Mão Tam Lang rối loạn, không tự chủ gật đầu, cậu ôm ngang Hoàng Ly lên, nói với Vinh Tuệ Khanh: “Đi cùng ta đến phố Hồ Lô.”

Vinh Tuệ Khanh chỉ chỉ Hoàng Ly: “Nàng ta không tiện vào bên trong thì phải?” Mão Tam Lang mấp máy môi: “Không sao đâu.”

Chưởng môn Thái Hoa Sơn cũng đi tới, xem qua một chút thương thể của Hoàng Ly, rồi nói với Mão Tam Lang: “Làm phiền cậu giúp ta chăm sóc cho nó trước

Ta đi giúp đỡ phụ thân cậu.” Chưởng môn Thái Hoa Sơn và Mão Quang là bạn cũ, tuy lần này lập trường khác nhau, nhưng cuối cùng vẫn đứng trên cùng một chiến tuyến.

Mão Tam Lang bèn dẫn Hoàng Ly và Vinh Tuệ Khanh trở lại phố Hồ Lô.

Vừa tới phố Hồ Lô, Vinh Tuệ Khanh đã cảm nhận được rõ ràng nguyên khí đất trời của nơi này bị thứ gì đó ngăn trở, không còn cảm giác thông thuận người và trời hợp nhất như trước đây

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Vinh Tuệ Khanh tỉnh táo nói

Đại nương mập ra đón, gấp gáp hỏi: “Cha con đâu?” Mão Tam Lang trả lời: “Cha vẫn đang đánh nhau với Chung Nhân Nghĩa ở bên ngoài, nhất định sẽ thắng...” Lời còn chưa dứt, thân ảnh đại nương mập đã biến mất trước mặt bọn họ

“Mẹ ta đi giúp cha ta rồi.” Mão Tam Lang thất vọng trong về hướng đại nương mập biến mất, cúi đầu nhìn chằm chằm vào Hoàng Ly mặt như giấy vàng đang được mình ôm trong lòng: “...Nàng ấy sẽ chết sao?” Vinh Tuệ Khanh vươn tay thăm dò hơi thở của Hoàng Ly và cả tình trạng linh lực của nàng ta: “Lấy cho ta một lò luyện đan, ta lập tức mở lò luyện chế Tam Chuyển Ngưng Hồn Đan.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.