Vạn Năm

Chương 11: Chương 11: Gặp lại Dao !




Tầm nhìn thay đổi, băng qua một con đường nhỏ hẹp đến trước một vách núi đá.

Không bao lâu, từ phía bên kia vách đá truyền đến tiếng thùng thùng.

Lùi lại hai bước, vách đá phía trước bỗng vang một tiếng ẩm, đã bị ai đó phá sập từ bên trong

Vô số yêu thú lại giống hỗn tạp mới ra đời, còn vương cả dịch nhầy trên mình đồng loạt lao ra, kêu gào đòi ăn...

Vinh Tuệ Khanh bị cảnh tượng này làm cho ngây ngẩn, nhất thời mất khống chế, linh lực ào ạt tuôn ra trực tiếp giết chết Mị thú.

Mị thú ngã rầm trên đất, co giật vài giây rồi nằm yên không còn động đậy

Tim Vinh Tuệ Khanh vẫn còn đập thình thịch, hít sâu3vài hơi mới có thể bình ổn trở lại

Hóa ra những yêu thú bị đuổi khỏi rừng đa số đều bị đem đi “làm thí nghiệm” cả rồi

Không biết là vị chức quyền nào của giới tu hành lại có tinh thần khoa học đến vậy.

Vinh Tuệ Khanh cười lạnh

Trong biển tâm thức của Mị thú, cô chỉ nhìn thoáng qua vị “quái nhân khoa học” đó, nhưng cũng đã thấy rõ mặt mũi người kia

Hóa ra lại là hắn

Hắn làm như vậy chắc chắn là vì yêu tu của phố Hồ Lô, nhưng hắn muốn bắt yêu tu phố Hồ Lô để làm gì? Và còn, hắn thật sự chỉ vì yêu tu của phố Hồ Lô thôi sao? Nên biết rằng, trong yêu tu cũng có thể0chế ba cấp tương tự như thể chế ba cấp tông môn của tu sĩ Nhân giới

Trên phố Hồ Lô còn có thành Hồ Lô, trên thành Hồ Lô còn có đất nước Hồ Lô

Chỉ là vị trí của nước Hồ Lô còn bí ẩn hơn cả thành Hồ Lô, tựa hồ có thể so sánh với tông môn đỉnh cấp chưa từng lộ diện mấy ngàn năm qua của Pháp gia.

Với thể lực của hắn, đương nhiên chỉ có thể đối phó với tầng lớp thấp nhất trong thể chế ba cấp của yêu tu - phố Hồ Lô

Trong tông môn đỉnh cấp ở Nhân giới ắt hẳn cũng có người hỗ trợ ghi nhớ từng con chữ trong sách cho hắn, giúp hắn mở rộng cánh cửa5“thuận lợi”

Rốt cuộc mục đích chân chính của bọn họ là gì?

Chuyện này có liên quan gì đến thần điện Quang Minh hay không?

Không, không được, cô không thể lôi bao nhiêu thế lực vào chuyện này được

Giờ phút này, trước tiên nên trừ bỏ tên điên đang lom lom nhòm ngó đến phố Hồ Lô kia mới phải

Trước lúc đó, cô vẫn nên đến đầm rồng ở sau núi Long Hổ Môn một chuyến, cứu Mão Quang ra ngoài rồi hẵng tính...

Trong lòng Vinh Tuệ Khanh rối như tơ vò, đứng yên tại chỗ, nhất thời suy nghĩ đến nhập tâm

Không chú ý tới đằng sau lưng mình Bách Hủy và Đại Ngưu vẫn còn đang không ngừng giao hợp.

Bách Hủy đau đến muốn chết.

Đại Ngưu dưới sự4kích thích bởi mị khí của Mị thú quả thực quá mức mạnh bạo

Cô ta đã không còn nhớ đây là lần thứ bao nhiêu, chỉ biết nơi riêng tư của mình đã trở nên tê liệt không còn cảm giác

Có nơi còn bị Đại Ngưu làm đến chảy máu, đụng vào là đau thấu ruột gan

Nhưng Đại Ngưu vẫn không thấy thỏa mãn, tựa như trí óc đều đã bị ý thức giao hợp như cầm thú này chiếm lấy.

Bách Hủy không chịu được nữa, linh lực vận chuyển bên trong thân thể, bắt đầu khởi động Mỹ thuật đỉnh cấp đã tu luyện bao nhiêu năm nay

Lực hút từng đợt từng đợt truyền đến từ nơi thầm kín của Bách Hủy vây chặt lấy dương v*t của9Đại Ngưu.

“A...” Toàn thân Đại Ngưu run lẩy bẩy, không biết là do hưng phấn hay là vì đau đớn

Cảm xúc trước kia có chút mất khống chế cuối cùng cũng khôi phục một ít

Phát giác linh lực của mình đang không ngừng chuyển sang người Bách Hủy thông qua chỗ hai người giao hợp, Đại Ngưu cả kinh vung tay tát cho Bách Hủy một bạt tai.

“Tiện nhân! Dám thải bổ ta!” Đại Ngưu cắn răng

Trong đôi mắt, màu đỏ càng thêm nồng đậm, không khác gì ma tu

Bách Hủy kinh hoàng, một tay đẩy khuôn ngực trần trụi của Đại Ngưu ra, một tay chỉ vào mắt hắn: “Mắt..

mắt của huynh sao lại biến thành thế này?” Đại Ngưu cười ấm trầm, sắc mặt dần biến thành màu xanh lam, trên miệng mọc ra hai chiếc răng nanh, lấp lánh sáng dưới ánh mặt trời

Trên đầu mọc thêm hai cái sừng dài cong cong, nhìn lại giống đầu con trâu thật rồi.

“Nào chỉ có con mắt? Toàn thân ta đều biến đổi, ngươi không cảm giác được sao?” Đại Ngưu gầm nhẹ, thứ ấy còn đang cắm ở nơi riêng tư của Bách Hủy cũng lặng lẽ phát sinh biến hóa

Trên dương v*t trơn nhẵn, cứng chắc đột nhiên mọc lên vô số gai ngược, như Lang Nha Bổng mà đâm mạnh vào phần thịt non mềm, mỏng manh nhất trong chỗ sâu kín của Bách Hủy.

“A...” Bách Hủy hét thảm một tiếng, đau đến mức toàn thân co rụt lại

Nơi riêng tư cũng vì thế mà càng ôm chặt lấy dương v*t như cây Lang Nha Bổng của Đại Ngưu

Đại Ngưu thoải mái lại rùng mình một cái, thừa lúc hấp thu linh lực của Bách Hủy trở lại người mình.

Bách Hủy đau đến quá mức chịu đựng, lòng hạ quyết tâm, một thanh kiếm phù nho nhỏ xuất hiện trong tay cổ ta

Không để hắn kịp trở tay mà đâm thẳng vào đan điền Đại Ngưu.

Đại Ngưu cảm thấy đan điền đau đớn, ma quân trong đan điền đột nhiên phát lực, đạp văng cây kiếm phù kia ra

Nhưng trong thanh kiếm phù có sẵn linh lực đã gây thương tổn nghiêm trọng đối với đan điền của Đại Ngưu

“Tiện nhân! Dám đánh lén ta!” Đại Ngưu giận dữ ra mặt

Kể từ khi quen biết, Bách Hủy vẫn luôn lấy hắn làm đầu, nhẫn nhục chịu đựng

Thời gian qua lâu như vậy, Đại Ngưu đã quên mất Bách Hủy cũng là tu sĩ Trúc Cơ, cũng có thể ra tay với hắn!

Đại Ngưu nhảy bắn ra xa khỏi người Bách Hủy, lộn một vòng trên không, lúc xoay người lại đã mặc lên người một bộ khối giáp kỳ dị.

Vinh Tuệ Khanh bị tiếng hét thảm của Bách Hủy kinh động, sực tỉnh lại

Xoay đầu liền nhìn thấy trên thân thể trần truồng của Bách Hủy toàn máu là máu, như một con búp bê vải nát vụn nằm đó, sắc mặt trắng bệch

Lượng máu lớn không ngừng chảy ra từ giữa hai chân cô ta.

Mà mặt Đại Ngưu như yêu ma, lơ lửng giữa không trung, đang cười lạnh với Bách Hủy

Tay hắn nâng một cây trường kích có gai ngược tựa như bằng sắt mà không phải sắt, đang nhắm đánh lên đầu Bách Hủy.

Trường kích lóe ánh sáng âm u, linh khí dạt dào.

Vinh Tuệ Khanh lập tức phát động trận pháp, hai tay chuyển động liên tục, chiêu gọi toàn bộ trận kỳ bay lên, xoay tròn xung quanh thân thể đang lơ lửng của Đại Ngưu

Vô số nguyên khí đất trời bị trận kỳ kéo theo nghiền ép lên người Đại Ngưu.

“Ngay trong trận pháp của ta mà còn có ý định giết người, ngày này năm sau chính là ngày giỗ của ngươi!” Vinh Tuệ Khanh hét lên, linh lực đột ngột tăng mạnh

Hô gọi một vài lá trận kỳ, bày ra Ngũ Hành Linh Trận giữa không trung.

Bầu trời phía trên đầu Đại Ngưu hệt như cực quang, phát ra năm màu sắc: trắng bóng cá, xanh đuôi yến, đen đầu quạ, đỏ lửa và vàng cỏ khô vây kín Đại Ngưu vào trong.

Lượng lớn nguyên khí đất trời từ bốn phương tám hướng tụ hợp lại, hình thành một đám tinh vân dạng vòng xoáy khổng lồ siết chặt Đại Ngưu ở bên trong.

Lúc linh lực vừa vào cơ thể, Đại Ngưu lập tức vui mừng, nhanh chóng điều khiển ma quân trong đan điền, vừa hấp thu linh lực vừa tu bổ đan điền bị trọng thương của mình.

Những linh lực càng lúc càng nhiều, tu vi của hắn lại không đủ, giống như một cái hồ nhỏ vừa nông vừa cạn đột nhiên nhận một lượng nước lớn của biển khơi đổ vào

Kết cục chắc chắn sẽ là để điều phá vỡ, khiến nước trong hồ tuôn chảy ra ngoài.

Linh lực ào ạt tràn vào cơ thể hắn, đan điền đã chịu tổn thương nặng dần dần bị ép đẩy đến móp méo biến dạng.

Vẻ mặt Đại Ngưu từ kinh ngạc vui mừng dẫn chuyển sang tái mét sợ hãi, cuối cùng trừng to mắt, lệ máu rơi ra từ hốc mắt

Mà thân thể hắn cũng bắt đầu trướng to, như một quả bong bóng, da dẻ vì bị kéo căng mà bắt đầu nứt rạn, bên dưới lớp da lấm tấm những hạt máu

Dần dần, toàn thân hắn đều loang lổ những máu là máu

Biến thành một huyết nhân.

Bách Hủy ở bên dưới chứng kiến cảnh tượng ấy, vội bò dậy khỏi mặt đất, lấy một bộ quần áo từ trong túi càn khôn ra thay, lạnh lùng nhìn Đại Ngưu đang gào thét giữa không trung

Cô ta lật tay phải, trong lòng bàn tay kẹp mấy lá bùa có lực công kích rất lớn, vung tay ném về phía Đại Ngưu đang cứng đờ giữa trời không.

Bùa chú thuộc tính bằng như mũi tên bắn vào thân thể Đại Ngưu, nổ ầm vang

Thân thể Đại Ngưu đã tàn tạ đến mức không thể tàn tạ hơn lại nước thêm họa, cả người héo rũ, trở nên âm trầm

“Con tiện nhân! Cắm sừng ta nhiều đến thế, bây giờ còn muốn mưu sát cả chồng mình! Ngươi sẽ không được chết tử tế!” Đại Ngưu rống giận, muốn lao xuống từ trên không trung cùng Bách Hủy đồng quy vu tận

Bách Hủy nhanh nhẹn lăn sang bên, tránh khỏi đòn tấn công linh lực của Đại Ngưu

Vinh Tuệ Khanh thấy vậy bèn cắn răng lấy ra một khối linh thạch trung phẩm, bổ sung linh lực cho chính mình, cũng là bổ sung gấp bội cho trận kỳ đang vây quanh Đại Ngưu kia.

Trận kỳ xoay vòng càng thêm nhanh, vòng xoáy linh lực càng thêm hung hãn

Đại Ngưu không thể động đậy, ngửa đầu thét dài một tiếng

Trong đan điền vang tiếng ầm ầm, hoàn toàn bị nổ tung

Thấy đầu Đại Ngưu đã nghiêng hẳn sang một bên, cả người như cánh diều đứt dây phất phơ giữa không trung..

“Hắn chết rồi.” Vinh Tuệ Khanh nhàn nhạt lên tiếng, quay đầu thu hồi trận kỳ của mình lại

Thi thể Đại Ngưu cũng rơi xuống như một đống vải vụn, ngã bên chân Bách Hủy

Ánh mắt Bách Hủy nhìn thi thể Đại Ngưu rất là phức tạp, tựa như không dám tin đây chính là chàng trai mà kiếp trước và kiếp này cô ta đều luôn tâm tâm niệm niệm muốn phù trợ

Vì con người này, cô ta đã làm biết bao nhiêu chuyện, đúng có, sai có, nên có, không nên cũng có

Tất cả đều chỉ vì một mình hắn

Những chính mình lại tự tay tiễn hắn đi.

Bách Hủy chậm rãi ngồi xổm xuống, muốn khép đôi mắt còn trợn tròn của Đại Ngưu lại.

Đột nhiên, trong mắt Đại Ngưu lóe lên ánh sáng màu lam, cả người lại hơi chút động đậy.

Vinh Tuệ Khanh phát giác có điều không ổn, lập tức vung ra trường tiền màu vàng kim, quấn lấy eo Bách Hủy kéo lùi về sau.

Đại Ngưu loạng choạng đứng dậy, máu trên người đã hoàn toàn ngừng chảy

Sừng trên đầu vẫn còn đó, sau lưng lại mọc thêm một cái đuôi thật dài, dựng đứng cao cao

Hắn quay đầu nhìn về phía Vinh Tuệ Khanh và Bách Hủy, khóe miệng lộ ra một nụ cười quái dị: “Đa tạ các ngươi đã giết hắn

Thân thể này không tệ, ta muốn nó!” Nói rồi, một chân giẫm mạnh lên mặt đất nhảy vọt lên không, bay thật nhanh vượt khỏi tầm nhìn

Dù là trận pháp của Vinh Tuệ Khanh hay là nguyên khí giữa đất trời cũng không thể nào ngăn trở hắn

Mắt thấy Đại Ngưu càng bay càng xa, biến thành một đốm đen dần biến mất giữa đất trời, cuối cùng không còn thấy bóng dáng.

Bách Hủy bình tĩnh nhìn hướng bầu trời, nước mắt tuôn rơi: “..

Không phải lỗi do ta, ta không cố ý

Ta chưa từng muốn dối lừa hẳn..

Ta tu luyện mị thuật..

Những chuyện ấy không phải do ta tình nguyện..

Ta chỉ là thân bất do

kỷ...”

Vinh Tuệ Khanh nghe được lời này, nhàn nhạt nói: “Thật ra, người nên cảm ơn công pháp đó

Bởi vì nó cho ngươi một cái cớ để có thể vui vẻ với đàn ông ở bất cứ đâu mà không cần phải tự trách

Phải rồi, sao lại là lỗi của người được chứ? Đều là lỗi của cái công pháp đó

Đúng không? Bởi vì nó, người mới không thể không ngủ với các dạng nam tu

Đều là do tác giả bất lương muốn viết H nên mới gán cái công pháp dối trá này lên đầu người

Muốn trách thì trách tác giả bất lương..

Cho nên, chúng ta phải đoàn kết với nhau, cùng nhau chống lại cái đại cương lừa bịp này và cả tên tác giả vô lương tâm.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.