Vạn Năm, Vạn Năm

Chương 40: Lão già biến thái




Từ sau khi Võ Tắc Thiên phong Lạc Thủy là thần song, cấm không cho bắt cá ở Lạc Thủy, trên song này liền trở nên vắng vẻ hơn rất nhiều. 

Hiện tại lại là ban đêm, không có thuyền chở hàng đi qua, trên sông chỉ vẻn vẹn có vài du thuyền. 

Mấy du thuyền này, cũng là của những gia đình giàu có không phú thì quý, người tầm thường không có lòng dạ rảnh rỗi như vậy, cũng không chịu được quan phủ hết lần này tới lần khác lên thuyền họ kiểm tra xem bọn họ có mang theo lưới và đồ đánh cá hay không. 

Thái Bình công chúa chuẩn bị chiếc thuyền này không quá lớn, không phải loại thuyền hoa hoặc cái gì xa hoa lộng lẫy, bề ngoài xem ra rất bình thường, hơn nữa chỉ có một tầng, ở giữa là các bộ phận khoang thuyền, đầu đuôi là boong thuyền, nhiều lắm chỉ có thể mang theo hai mươi ba mươi người. 

ở giữa thuyền với bờ đã dựng sẵn mấy miếng ván tốt, quan sai tuần sát bên sông cũng đã biết chủ nhân của chiếc thuyền này là ai rồi nên không dám cản trở. Thái Bình công chúa và Dương Phàm lên thuyền, kéo dây giương buồm, thuyền chậm rãi xuất phát, liền dọc theo Lạc Thủy mà đi. 

Trên bờ hai bên sông, vẫn là âm thanh không dứt, ca hát nhảy múa, nhưng chỗ này chung quy cũng cách một khoảng khá xa, trên thuyền lại tĩnh mịch hơn nhiều. 

Trên boong thuyền phía trước, chỉ có Dương Phàm và Thái Bình công chúa, tám người theo hầu đã tránh vào khoang thuyền, đèn dầu ở hai bên bờ sông, trên là ngân hà, dưới là sóng biển lăn tăn, dần dần trở nên mông lung. Tuy rằng đã vào thu, gió thu hiu hiu thổi, những cũng không khiến người cảm thấy có hàn ý. 

Chẳng biết lúc nào, Thái Bình công chúa đã bỏ khăn quấn đầu ra, tuy rằng vẫn để cải nam trang như cũ, tuy nhiên tóc dài bồng bềnh, lướt nhẹ qua hai vai, trong ánh đèn ánh sao, có một cảm giác dịu dàng lạ thường.

Thái Bình công chúa nhẹ nhàng thở dài, nhìn cảnh trí hai bên bờ sông chậm rãi lướt qua, lẩm bẩm nói:
- Đến được đây rồi, ta mới cảm khác nhẹ nhõm một chút. 

Dương Phàm quay đầu, dừng ở nàng nói:
- Trên phố không tốt sao?

Thái Bình công chúa lắc đầu, hạ giọng nói:
- Cô độc! chỗ ấy quá nhiều người, nên ta…thấy cô độc. 

Những lời này dường như rất khó hiểu, nhưng Dương Phàm vừa nghe là hiểu hết. 

Dương Phàm đã trầm mặc một chút, ánh mắt nghênh đón chiếc thuyền hoa đang trôi đến trước mặt, nói:
- Có lẽ đối với người mà nói, cô độc đã là nỗi đau khó nhịn được. Nhưng kiêu nữ trên trời có đúng là có nhiều đau khổ vậy không? Nếu như vậy, làm sao có thể nhận được sự ngưỡng mộ của thiên hạ? nhiều khi, nữ tử tầm thường không phải là không có tâm tình như người, mà là bọn họ không có công để nghĩ tới những cảm giác đó, bởi vì nỗi khổ mà bọn họ phải chịu nhiều hơn người nhiều, chuyện đau khổ hơn như thế này, cũng còn nhiều hơn người. 

Đầu lông mày của Thái Bình công chúa hơi nhăn lại, không được Dương Phàm an ủi thì thôi, ngược lại còn bị hắn châm chích một cách kín đáo, cái tên này, không có chút lòng thương hoa tiếc ngọc nào sao?

Đầu lông mày của Thái Bình công chúa chỉ hơi nhăn lại, liền giãn ra:
- Không chỉ có vậy, hắn mới là Dương Phàm, là hắn độc nhất vô nhị. 
Ở bên cạnh nàng, người sẵn lòng tâng bốc nàng rất nhiều, chỉ cần nàng đồng ý, mỗi ngày đều có thể có vô số nam nhân tiểu ý hầu hạ, sở dĩ nàng mê mẩn Dương Phàm, không chỉ vì hắn khác người thường sao? 

Có lẽ, hình dáng anh tuấn của hắn lần đầu tiên đi vào tim của vị công chúa xinh đẹp này là bắt đầu từ hôm đó, ở bên bờ sông Lạc Thủy này, hắn đã dứt khoát cự tuyệt công chúa. Hai tròng mắt sáng ngời như vì sao của Thái Bình công chúa dừng ở hắn, dịu dàng nói:
- Bất kể thế nào, hôm nay ngươi đồng ý ở bên ta, ta rất vui, thật đấy.

Dương Phàm cũng dừng ở nàng, nghiêm túc nói:
- Nhưng ta một chút cũng không vui, ta không muốn bị người ép buộc, bị người điều khiển, cho dù người là một vị công chúa xinh đẹp, cho dù có hằng hà sa số nam nhân đối với lời mời thế này cầu còn không được, lời ta nói cũng là thật lòng. 

Hắn khẽ phun ra một hơi, lại hít vào một ngụm gió thu, trong lúc hít vào thở ra, trầm giọng hỏi:
- Người nói…lời thề của Uyển Nhi không phải là không thể giải, bây giờ có thể nói cho ta biết rồi chứ?

Trên mặt công chúa Thái Bình hơi sinh ra chút giận dỗi, lập tức bất đắc dĩ cười khổ:
- Lúc ngươi đối xử với ta, không thể kiên nhẫn một chút sao?

Dương Phàm không nói gì, giọng điệu Thái Bình công chúa hơi mang mùi vị năn nỉ:
- Đã rất lâu rồi ta không được vui vẻ như vậy, lần trước, là đêm Tết nguyên tiêu. Đêm nay, chúng ta đừng nói chuyện công việc, cũng không nói chuyện của nam nhân hay nữ nhân khác, được không?

Trầm mặc một lúc, nàng lại nói thêm vào:
- Sáng ngày mai, điều ngươi muốn biết, ta sẽ nói hết cho ngươi. 

Hai tay Dương Phàm vịn chặt mạn thuyền, hướng về chiếc thuyền hoa đang từ từ trôi qua trước mắt, động sóng nước khiến thuyền của hắn không ngừng dập dềnh, Dương Phàm đang ở đầu thuyền, hướng về Thái Bình công chúa mỉm cười nói:
- Được! Đêm nay la Thất tịch, có uống rượu không? 

Trên thuyền có rượu. 

Có đủ loại rượu ngon, những loại rượu danh tiếng hàng đầu của Đại Đường đều có. Đương nhiên, nhiều nhất vẫn là rượu nho. 

Rượu nho, mỹ tửu trong chén dạ quang, thứ bọn họ dùng là một bộ chén dạ quang trong suốt, cái chén ở dưới ánh đèn tỏa sáng rạng rỡ, nước rượu đỏ rót vào chén rượu, đỏ rượu đỏ cả sắc mặt của mọi người. 

Hai người ngầm hiểu ý không nhắc tới những vấn đề làm họ đau đầu, đêm nay, chỉ có vui vẻ. 

Bọn họ nói chuyện rất nhiều, Thái Bình công chúa giải thích cho Dương Phàm cảm giác lần đầu tiên nhìn thấy thiếu niên đánh cầu, nói tới chuyện bất ngờ vì Dương Phàm từ chối lời mời của mình lần đầu tiên thế nào, Dương Phàm thì nói về hắn lúc ở chùa Bạch Mã huấn luyện đám hòa thượng, làm sao để đánh bại các nữ tử trong cung đình. 

Đương nhiên, hắn cũng nói tới chuyện lúc trước vì sao phải xuất hiện ở bên bờ sông Lạc Thủy, kể chuyện bọn hắn dùng kế đối phó với Liễu Quân Phan, khiến cho Liễu Quân Phan chủ động viết “hòa ly thư”, cuối cùng là chuyện xưa ăn trộm gà bất thành lại còn làm mất nắm gạo khiến Thái Bình công chúa hết sức vui vẻ. 

Rượu và thức ăn rất phong phú, tuy rằng đều là cá, làm ra đủ loại chiên, xào, nấu. Chủng loại cá cũng rất nhiều, đều là từ dưới sông Lạc Thủy này bắt lên cá tươi, vớt lên là làm ngay. 

Từ ba bốn năm trước, Võ Tắc Thiên đã hạ chỉ cấm bắt cá ở sông Lạc Thủy rồi, nhưng lệnh cấm này chỉ có hữu dụng với đám thất phu ngoài đường, công chúa muốn ăn cá sông Lạc Thủy, đương nhiên dễ như trở bàn tay. 

Bát đại kim cương của Thái Bình công chúa vì bọn họ đã vào trong khoang thuyền nên đều tránh ra bên ngoài, người chèo thuyền cũng vậy, đầu bếp cũng vậy, tự nhiên không thể ở bên này nghe bọn họ nói chuyện. cho nên trong khoang thuyền chỉ có hai người, chỉ có hai người họ nhưng lại không cảm thấy khoang thuyền trống trải. 

Chuyện cô độc này, thật ra cũng không phải ở chỗ nhiều người hay ít người, nhất là lúc nam nữ ở cùng một chỗ. 

Chén rượu không lớn, mỗi một chén đều vừa đủ cho người ta nếm vị tinh khiết và hương thơm của nó đến tận đáy, cho nên rất siêng rót rượu, mà say rồi thì rót rượu cũng nhanh, lúc Dương Phàm cảm thấy mặt mình có chút tê dại rồi, thì ánh mắt của Thái Bình công chúa cũng lờ đờ rồi. 

- Thuyền này định đi đến chỗ nào?

Thần trí Dương Phàm vẫn còn tỉnh táo, hắn có hơi bất an lắng nghe tiếng mái chèo thuyền ở bên ngoài khoang thuyền. 

- Không biết nó chạy đến đâu, chạy đến chân trời là tốt nhất, như vậy…ta sẽ không có nhiều điều phiền não như vậy. 

Thái Bình công chúa cười hì hì, nhìn thần sắc Dương Phàm lo lắng, lại che miệng nói:
- Xem ngươi nhát gan kìa, yên tâm đi, đợi thuyền…chạy tới nơi giao với Y Thủy, thì sẽ quay trở về, lúc bình minh…chắc chắn sẽ trở về. 

Thái Bình công chúa nói xong, người nghiêng một cái, liền ngả vào lòng ngực Dương Phàm. 

Ban đầu, bọn họ ngồi đối diện nhau, cách một hàng mấy cái bàn, không biết từ lúc nào, hai người bọn họ đã ngồi chung một chỗ. 

Mùi hương ngọc ấm phà vào lồng ngực, Dương Phàm hơi kinh hãi. 

Khuôn mặt xinh đẹp mềm mại của Thái Bình công chúa có màu đỏ hồng của rượu, nàng ôm eo Dương Phàm, làm nũng:
- Ta muốn ngươi ôm ta ngủ, ru ta ngủ…

Dương Phàm cười khổ, hắn không chỉ một lần đẩy công chúa ra, nhưng một con quỷ say như công chúa, vừa đúng vì hiện tại ý thức còn mơ hồ, sao dễ dàng như vậy được. tay Dương Phàm đã đỡ được vai của nàng, chung quy không dùng lực, chỉ là nhẹ nhàng trượt xuống, một tay đỡ lấy eo thon mềm mại, một tay thuận theo đó trượt theo tấm lưng nhẵn bóng, dừng ở chỗ lồi lõm nhất. 

Thái Bình công chúa bổ nhào vào lòng hắn liền lập tức ngủ mất, lông mày đều đặn che phủ mi mắt của nàng, trên khuôn mặt đỏ bừng vì rượu, đôi môi dường như hơi chu ra, giống như một đứa bé ngây thơ vậy. 

Dương Phàm nhích về phía sau, tìm một vị trí thoải mái, Thái Bình công chúa vốn nằm trong lồng ngực hắn lại được nằm nghiêng trên đùi hắn, gối lên bắp đùi, vẫn ngủ yên bình như cũ. Dương Phàm thở một hơi dài, ngửa đầu ra tựa vào vách thuyền, theo nhịp dập dềnh của chiếc thuyền, thân mình nhẹ nhàng đung đưa. 

Người hắn say, nhưng tâm không say, tâm linh hắn trước sau vẫn duy trì một tia trong sạch. 

Lúc này Thái Bình quả là đáng yêu, nhưng tối nay trên thuyền này, chỉ là tối nay. Không nói đến nàng có trượng phu, cũng không nói đến sự cản trở của Võ Tắc Thiên, chính là cá tính của chính nàng đã khiến nàng không thể sánh đôi cùng Dương Phàm. 

Nàng giống như một đám lửa, yêu mãnh liệt, nhưng cũng bởi vì quá hứng chí, sẽ làm phỏng chính mình, làm phỏng người khác. Hiện nay nàng có thể tha thứ, có thể nhường, bởi vì Dương Phàm không phải của nàng. Một khi mối quan hệ giữa họ thân mật hơn thì sao?

Dương Phàm chưa từng hoài nghi chuyện nàng thích mình, nhưng biểu hiện của Thái Bình tuy nhỏ, hắn cũng có thể cảm nhận được sự cao ngạo và mạnh mẽ ẩn sâu trong cốt tủy Thái Bình, nàng chính là nàng, Thái Bình công chúa. Đây là điểm hấp dẫn của nàng, nhưng cũng vì vậy, Dương Phàm chưa bao giờ nghĩ tới chuyện biến nàng thành nữ nhân bên cạnh mình. 

Đó là chuyện không thể, hoàng gia sẽ không đồng ý, nữ đế sẽ không đồng ý, cho dù là bản thân Thái Bình công chúa cũng sẽ không đồng ý. Sự dịu dàng và phục tùng trong khuê phòng tuyệt sẽ không trở thành toàn bộ cuộc sống của nàng, một khi rời khỏi cái giường kia, nàng vẫn là nàng, Thái Bình công chúa. 

Dương Phàm không phải là thiếu niên ngu ngốc, mặt đầy đậu rỗ, bị hóc môn kích thích đến phát run lên, cho rằng có tình yêu là có tất cả, có thể giải quyết tất cả, có thể vượt qua tính cách của bản thân và mọi tồn tại khách quan. 

Yêu không phải là tất cả, yêu không thể thay thế được mọi thứ, yêu cũng không có khả năng chiến thắng được mọi thứ. 

Hắn nhẹ nhàng kéo một tấm chăn mỏng mềm mại, đắp lên người Thái Bình, cứ như vậy ôm nàng, rồi từ từ khép hai mắt lại. 

Trên trời, một dải ngân hà. 

Dưới đất, một dòng sông Lạc Hà. 

Đêm nay, Ngưu Lang Chức Nữ gặp nhau trên cầu Hỉ Thước. 

Ngưu Lang Chức Nữ một năm gặp nhau một lần, nếu một năm này là một năm ở nhân gian thì kỳ thật bọn họ chính là ngày ngày đều được gặp gỡ, phàm phu tục tử chỉ là một đám ngốc bị lừa gạt. 

Nếu một năm này là một năm ở trên trời thì sao? Vậy thì ở nhân gian chính là ba trăm sáu mươi năm. Người phàm đâu phải thần tiên, sống không được ba trăm sáu mươi năm, cho nên một lần gặp gỡ đã là cả một đời.

Dương Phàm và Thái Bình, là ở trên trời hay ở nhân gian?

Ở giữa ngân hà, chim hỉ thước đắp cầu hỉ thước. 

Ở giữa sông Lạc Hà, mũi thuyền rẽ trên mặt nước. 

Giữa bầu trời ấy, trên nước ấy, trên bờ ấy, trên thuyền, trong đôi mắt, trong lòng, dệt thành một lưu quang vờn bay

Thiên thượng nhân gian, hòa lẫn vào làm một.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.