Vận Mệnh

Chương 11-2




Lục Tử Khanh đứng dậy đi vào phòng vệ sinh vắt một cái khăn nóng đưa cho Trình Mai Tây, Trình Mai Tây nhận lấy lau mặt, Lục Tử Khanh nhận lấy khăn từ trong tay Trình Mai Tây đi ra ngoài. Trình Mai Tây lẳng lặng ngồi trên ghế sa lon, nhìn ra ngoài cửa sổ ánh sáng pháo hoa rực rỡ thắp sáng tòa nhà cao tầng, mỗi tòa nhà có vô số ô cửa sổ, trong mỗi ô cửa sổ hình như cũng có một đôi mắt, nhìn mình bằng ánh mắt chế nhạo.

Nơi này vốn phải là nhà của mình, cô là con dâu được nhà này cưới hỏi đàng hoàng, nhưng chồng của mình lại bênh vực một người phụ nữ khác, cha chồng mẹ chồng của mình cũng đang vây quanh người phụ nữ kia hỏi han ân cần, cô út trong nhà là bạn thân của mình, ngoài mặt chăm sóc mình kì thực là ủng hộ anh của cô, người một nhà này, đều là người thân nhất của mình, hôm nay lại trở thành người xa lạ quen thuộc nhất, thậm chí còn không bằng người xa lạ, người xa lạ ít nhất sẽ không vô tình tổn thương tổn mình như thế.

Lúc này Trình Mai Tây đột nhiên có một loại cảm giác hoang đường không biết mình ở đâu, mình là ai. Cô chưa từng nghĩ tới, mình sẽ lâm vào tình cảnh lúng túng như vậy, không chỉ khó có thể tự giải quyết, càng không cách nào tiếp nhận vai trò của mình. Ngày hôm nay sau khi đã trải qua thăng trầm vui buồn lẫn lộn, tinh thần và thể lực của cô cũng tiêu hao quá mức, ngồi trên ghế sa lon lại như nổi bồng bềnh giữa không trung, cả người mềm nhũn.

Ánh mắt Trình Mai Tây ra nhìn ngoài cửa sổ, nghĩ tới cùng Lục Tử Minh nơi này dây dưa oán giận không rõ, trong đầu giống như có ngàn vạn con ngựa đang lao nhanh, vô số điều xuất hiện trong lòng, lại hoàn toàn không có lấy một chuyện rõ ràng. Trước khi kết hôn thì tất cả gắn bó với nhau, bây giờ lại trở thành một trò cười. Cô tức giận, lại không tìm được người có thể phát tiết; cô khổ sở, lại không tìm được người có thể hiểu cô; cô khóc, nhưng không có một người có thể an ủi cô. Lúc này cô giống như lọt vào đáy giếng sâu, đã bị mọi người trên thế giới vứt bỏ, kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay.

Khi Lục Tử Khanh bưng một ly nước ấm khi trở lại, Trình Mai Tây còn duy trì tư thế lúc cô rời đi. Lục Tử Khanh đưa nước cho Trình Mai Tây, Trình Mai Tây nhìn Lục Tử Khanh, nhưng không đưa tay lấy nước, Trình Mai Tây tay cứng ngắc không nhận lấy, ly nước rơi trên mặt đất bể, nước bắn lên cả người Trình Mai Tây, Trình Mai Tây như cũ không nhúc nhích.

Lục Tử Khanh lúc này mới phát hiện ra, Trình Mai Tây khác thường, cô kêu to tên Trình Mai Tây, Trình Mai Tây không có phản ứng nào, Lục Tử Khanh nóng nảy, dùng sức lay mạnh thân thể Trình Mai Tây. Thân thể Trình Mai Tây đung đưa, Lục Tử Khanh ngừng lay động, Trình Mai Tây hồi phục trạng thái cứng nhắc, mắt trống rỗng nhìn chằm chằm Lục Tử Khanh, vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.

Lục Tử Khanh hoàn toàn mất thần, bắt đầu đầy hoảng sợ thất thanh kêu to: “Anh hai, không xong, không xong rồi, anh mau lại đây, chị dâu có gì không đúng!”

Lục Tử Minh nghe tiếng mà đến: “Em vội cái gì? Trình Mai Tây rốt cuộc thế nào?”

Vọt tới bên cạnh Trình Mai Tây, Lục Tử Minh thấy tình huống không ổn, cũng bắt đầu liều mạng kêu và lay động Trình Mai Tây, Trình Mai Tây giống như một người gỗ, mặc cho Lục Tử Minh bọn họ định đoạt, nhưng không có bất kỳ đáp lại nào.

Lục Tử Minh sợ hãi, thấy lay động Trình Mai Tây không có tác dụng, liền ôm Trình Mai Tây thật chặt vào trong ngực, cố gắng dùng nhiệt độ của mình nhiệt độ và nhiệt tình gọi hồn Trình Mai Tây về, tiếc rằng Trình Mai Tây vẫn như cũ không chút cử động nào.

Lục Tử Minh không còn cách nào, không thể làm gì khác hơn là gọi ông bà Lục tới, hai người cũng bó tay hết cách, nói đã sống hơn sáu mươi năm, chưa từng gặp qua hiện tượng này, bốn người hai mặt nhìn nhau, nhất thời hết đường xoay sở.

Cốc Thư Tuyết lúc này cũng từ trong phòng ngủ đi ra, thấy bộ dạng Trình Mai Tây, ở một bên hoài nghi châm chọc: “Chị Mai Tây, đang biểu diễn tuồng nào vậy, không nhìn ra, vẫn còn có tài diễn xuất trời phú, nhất định phải diễn giống như thật một chút, ngàn vạn lần đừng lộ ra!”

Mặc dù thân thể Trình Mai Tây hoàn toàn không thể nhúc nhích, nhưng đại não hết sức thanh tỉnh, nghe được lời nói của Cốc Thư Tuyết, cô tức giận đến nghiến răng, lại hoàn toàn không cách nào mở miệng, một câu cũng nói không nên lời, đại não không cách nào điều chỉnh động tác của tứ chi, chỉ có thể duy trì một tư thế cố định không nhúc nhích.

Lục Tử Khanh nhìn về phía Lục Tử Minh: “Em với Trình Mai Tây quen biết nhiều năm như vậy, cũng chưa từng gặp qua bộ dạng này của cậu ấy, cậu ấy trước kia đã từng bệnh như vậy chưa? Cậu ấy không phải có tiền sử bệnh di truyền gì không?”

Lục Tử Minh lắc đầu một cái: “Chưa từng xuất hiện qua loại hiện tượng này, cô ấy đều là có nói cái gì thì đã nói, thỉnh thoảng tức giận lại còn động tay đánh người, nhưng giận đến một câu cũng nói không nên lời giống như vậy, còn hiện tượng không nhúc nhích thật đúng là anh chưa từng gặp qua, từ trước đến nay chưa từng xảy ra.”

Lục Tử Khanh vội vàng: “Vậy làm sao bây giờ, trước kia không thấy xuất hiện qua hiện tượng này, cha mẹ cậu ấy có thể biết hay không? Bằng không hỏi bọn họ một chút là chuyện gì xảy ra vậy?”

“Hiện tại gọi điện thoại cho bọn họ hỏi chuyện này, bọn họ nhất định sẽ cảm thấy rất kỳ lạ, với lại anh cũng không có cách nào nói cho bọn họ tình huống lúc này của Trình Mai Tây qua điện thoại cho bọn họ biết được!” Lục Tử Minh cũng rất bất đắc dĩ.

“Vậy bây giờ cũng không còn biện pháp khác, chỉ có thể thông báo cho cha mẹ nó tới, thứ nhất bọn họ tới có thể cùng nhau thương lượng, thứ hai bộ dạng này của nó ngộ nhỡ có chuyện gì, bọn họ không ở nơi này, chúng ta cũng không còn biện pháp theo chân bọn họ hỗ trợ.” Ông Lục ở một bên chen vào nói.

Ba người họ cảm thấy lời nói của ông Lục có đạo lý, vì vậy nhất trí quyết định cho Lục Tử Minh lập tức gọi điện thoại mời cha mẹ Trình Mai Tây ngày hôm sau sáng sớm ngồi máy bay tới đây cùng nhau mừng lễ năm mới.

Trình Mai Tây nghe bọn họ nói, muốn nói lời gì trong lòng rất rõ ràng, lại hoàn toàn không biết tổ chức ngôn ngữ như thế nào, thân thể lại càng hoàn toàn không thể nhúc nhích, hình như đại não tổ chức ngôn ngữ và bộ phận tứ chi có lẽ đã hoàn toàn mất khống chế rồi, cô nghĩ muốn ngăn cản hành động của bọn họ, lại hoàn toàn không có cách nào.

Lục Tử Minh bấm số điện thoại của ông Trình: “Ba, Mai Tây đã đến nhà, trên đường rất thuận lợi, mới vừa ăn cơm xong, sau khi trở lại chúng con có thương lượng một chút, hai người ở Trùng Khánh mừng lễ năm mới cũng rất cô đơn, cho nên cả nhà chúng con muốn mời cha mẹ đến Thẩm Dương mừng lễ.”

“A, Tử Minh, Mai Tây đến rồi à, đến là tốt rồi, tại sao con bé không gọi điện thoại cho chúng ta báo tin bình an, ngày mai chúng ta không tới được, thời gian quá gấp rút, ba và mẹ của con ở Trùng Khánh mừng lễ năm mới được rồi, đồ cũng đều chuẩn bị xong, năm mới chúng ta qua Thẩm Dương làm phiền các con quá.” Ông Trình từ chối nhã nhặn.

“Ba, Mai Tây vào lúc này đang bận đâu rồi, cô ấy đang giúp mẹ con chuẩn bị cơm tất niên cho ngày mai. Ba cũng đừng khách sáo, chúng con đã chuẩn bị xong toàn bộ, ba và mẹ cứ tới đây đi, nếu không cả nhà chúng con đều sẽ thất vọng. Ba, con còn có lời nói với ba.” Lục Tử Minh nói dối rất lưu loát tựa như đã soạn sẵn bản thảo, nói xong liền đem điện thoại di động đưa cho ông Lục.

“Ông thông gia, mấy năm không gặp, hai người vẫn khỏe chứ? Chúng ta gặp nhau lúc hai đứa nó kết hôn, nay đã lâu không gặp rất nhớ hai người, các người cũng đừng từ chối, ngày mai tới đây cả nhà chúng ta nhiều người cùng nhau mừng lễ năm mới náo nhiệt vui mừng nha, hai chúng ta thừa cơ hội này kéo nhau ra ngoài uống chút rượu.”

Thấy khó từ chối nhiệt tình của ông Lục, ông Trình rốt cuộc không còn nói nữa, đồng ý sáng sớm hôm sau ngồi máy bay tới đây, Lục Tử Minh nhận lấy điện thoại nói cho ông Trình, anh sẽ giúp bọn họ đặt vé chuyến bay sáng sớm mai từ Trùng Khánh đến thẳng Thẩm Dương.

Nói chuyện điện thoại xong, biết được ông bà Trình đồng ý ngày hôm sau tới đây, bốn người rốt cuộc yên lòng, nhất trí cho rằng Trình Mai Tây ngồi cứng ngắc trên ghế sa lon như vậy cũng không phải là một biện pháp, Lục Tử Khanh đề nghị trước tiên chuyển Trình Mai Tây vào phòng ngủ. Lục Tử Minh đưa hai tay ra ôm Trình Mai Tây đi lên, Trình Mai Tây thân thể mặc dù không nhúc nhích được, trong nội tâm lại hết sức kháng cự, cô không muốn cho Lục Tử Minh đụng đến mình dù chỉ một đầu ngón tay, bất đắc dĩ bản thân không cách nào giãy giụa, chỉ có thể mặc cho Lục Tử Minh ôm cô.

Cốc Thư Tuyết thấy Lục Tử Minh ôm Trình Mai Tây vào phòng ngủ của bọn học có chút không vui mừng, cố gắng khiến Lục Tử Minh ôm Trình Mai Tây vào phòng khách, Lục Tử Minh trợn mắt nhìn Cốc Thư Tuyết một cái, trực tiếp ôm Trình Mai Tây vào đặt lên giường, lại dịu dàng thay cô cởi quần áo ra, Cốc Thư Tuyết đứng ở cửa nhìn thấy giận dữ, bực tức dậm chân, nhưng không có biện pháp gì, xoay người chạy ra phòng khách ngồi xuống.

Kể từ lần trước Lục Tử Minh cường ép Trình Mai Tây thì đây là lần đầu tiên hai người tiếp xúc thân mật, thân thể Trình Mai Tây phản ứng lại sự tiếp xúc, cơ thể bị Lục Tử Minh chạm vào chỗ nào thì lông tơ chỗ đó dựng đứng lên, nội tâm dâng lên từng trận ghê tởm mãnh liệt, nhưng cơ thể bất lực đã bị giam cầm, chỉ có thể như cái xác không hồn mặc cho Lục Tử Minh đùa nghịch, cảm giác nhục nhã mãnh liệt khiến cho Trình Mai Tây vô cùng khổ sở, từng giọt nước mắt lăn dài trên má xuống.

Thu xếp Trình Mai Tây xong, Lục Tử Minh mang cái ghế đặt ở bên giường ngồi xuống, đưa tay lau đi giọt nước mắt trên mặt Trình Mai Tây, Trình Mai Tây muốn né tránh, cho dù dùng hết toàn lực, cũng là phí công, liền dứt khoát nhắm mắt lại, không nhìn sắc mặt giả dối của Lục Tử Minh.

Lục Tử Minh bắt được tay Trình Mai Tây, đặt ở khóe miệng mình: “Mai Tây, em đừng như vậy, em đừng làm anh sợ, em tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì, em mau chóng khỏe lại, mặc kệ hai chúng ta có còn ở bên nhau hay không, đều muốn em sống thật tốt, dù là em giống như trước đây đứng lên mắng anh đánh anh, anh cũng cam tâm tình nguyện!”

Lúc này Trình Mai Tây nghe Lục Tử Minh thực tình thổ lộ, đã không thể nào cảm động, đã trải qua tất cả chuyện trong hôm nay, cô không thể tiếp tục tin tưởng Lục Tử Minh. Hôm nay Lục Tử Minh đã tổn thương trái tim của cô, đau thương đến chết tâm, tim của Trình Mai Tây đã chết, cô đã từng bao nhiêu lần cố gắng thuyết phục mình tha thứ cho Lục Tử Minh, nhưng mỗi lần cũng bị Lục Tử Minh phản bội gây thương hại nặng hơn, mỗi một lần tha thứ đều biến thành chuyện cười.

Lục Tử Minh đứng dậy ra cửa rót một ly nước đi vào, lại đỡ dậy Trình Mai Tây tựa vào ngực mình, đút cho Trình Mai Tây một ngụm nước, Trình Mai Tây không thể nào há mồm uống nước, nước theo khóe miệng Trình Mai Tây chảy xuống. Lục Tử Minh để Trình Mai Tây nằm xuống, cầm khăn giấy lau miệng cho Trình Mai Tây, vào trong phòng bếp lấy một cái muỗng từng muỗng một đút nước vào trong miệng Trình Mai Tây .

Tất cả sự dịu dàng của Lục Tử Minh, đối với Trình Mai Tây mà nói, đều trở thành một loại hành hạ, trước kia có bao nhiêu hưởng thụ thì giờ phút này có bấy nhiêu ghét bỏ, nhưng Trình Mai Tây cũng không có cách nào phản kháng, chỉ có thể bị động tiếp nhận, Trình Mai Tây tuyệt vọng muốn từ trong khốn cảnh thoát ra, lại càng rơi vào tuyệt vọng sâu hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.