Vận May Đổi Đời

Chương 23: Sinh thần.




Mấy vị Đại trưởng lão rơi xuống trước người của Giang Thần, hình thành một bức tường cứng rắn như sắt, Đô Nguyệt đang xông lên trực tiếp bị đẩy lùi ra ngoài.

Lúc rơi xuống đất, toàn thân hắn đau nhức, tới mức bò cũng không nổi.

- Đô Nguyệt, ngươi thân là trưởng lão, thực sự quá thất thố.

- Nói không giữ lời, thẹn quá thành giận ra tay với đệ tử, ngươi, còn có mặt mũi của một người trưởng lão nữa không?

- Ta thấy, nên thu hồi chức trưởng lão của hắn đi thì hơn.

Những câu nói này của các Đại trưởng lão khiến cho Đô Nguyệt tỉnh táo lại, vẻ mặt kinh hoảng, cố nén đau đớn đứng dậy, đang muốn giải thích cho mình vài câu thì đột nhiên nghĩ đến việc những trưởng lão này đều đứng ở bên phía Giang Thần, cho dù hắn có nhiều lời thì cũng vô dụng.

- Lẽ nào? Thực sự phải vả miệng mình sao?

Tôn nghiêm của người thân là Thông thiên cảnh khiến cho hắn do dự không quyết định được.

Có điều hắn nghĩ tới mình đang ở trong Anh Hùng Điện, không phải nơi lạc hậu gì cả, Thông thiên cảnh chẳng có gì lạ cả.

Giữa lúc này lại có vài vị Đại trưởng lão hiện ra, đều là Đại trưởng lão có địa vị không thấp ở trong Anh Hùng Điện.

Thủy Nguyên cũng ở trong đó.

Hắn nhìn lướt qua, khi nhìn thấy Giang Thần, hai hàng lông mày không khỏi nhíu lại.

Từ lần trước nhi tử thua ở trên tay của Giang Thần, hắn cảm kích Điện Chủ, đồng thời cũng định quên đi cái tên Giang Thần này.

Không nghĩ tới hiện tại lại gặp được đối phương ở đây.

- Đã xảy ra chuyện gì?

- Các ngươi tới đây làm gì?

Người của hai bên Thủy Nguyên và Tuyết Mi đồng thời hỏi, đầu óc đều có chút mơ hồ.

Nhạc đệm đột nhiên xuất hiện khiến cho Đô Nguyệt vui vẻ, không chừng có thể lừa dối qua ải.

- Thủy Nguyên Đại trưởng lão, là như vậy.

Sau đó Đô Nguyệt tránh nặng tìm nhẹ, giảng giải chuyện vừa nãy, không thể không nói, tài ăn nói của hắn vẫn rất tốt.

Ở trong miệng của hắn, giữa hắn và Giang Thần chỉ là xung đột ngôn ngữ mà thôi.

Dù cho là người biết chuyện muốn phản bác thì cũng sẽ phát hiện ra hắn không nói sai, chỉ là đã lệch khỏi trọng điểm mà thôi.

Quả nhiên, Thủy Nguyên không đặt chuyện nhỏ này ở trong lòng, nói:

- Trong trắc nghiệm liên tục xuất hiện hai người đạt tới loại ưu ba hạng mục, chúng ta cố ý tới xem một chút, xem có phải là trắc nghiệm sai, hay là... Thực sự có đệ tử làm được chuyện này.

Từng Đại trưởng lão đều có chức trách của riêng mình, đám người Tuyết Mi Đại trưởng lão ý thức được mình ở đây mới là không hợp lý.

- Xem ra, trình độ vô liêm sỉ của Đô Nguyệt trưởng lão đã vượt qua tưởng tượng của ta.

Giang Thần thở dài nói.

Đô Nguyệt bĩu môi, không lên tiếng.

- Yên tĩnh, chẳng lẽ ngươi thực sự muốn để cho một vị trưởng lão vả miệng ở trước mặt mọi người sao?

Thủy Nguyên nói.

- Ha ha, nếu như Đô Nguyệt trưởng lão không chịu tự nguyện, ta cũng không ép buộc được, cáo từ.

Giang Thần nói.

- Không tiễn.

Thủy Nguyên nói.

- Chờ một chút.

Tuyết Mi Đại trưởng lão bị kẹp ở giữa vội nói:

- Thủy Nguyên trưởng lão, người sáng tạo ra ba hạng mục loại ưu chính là hai người bọn họ.

Đây là chuyện mà Thủy Nguyên không nghĩ tới, sau đó hắn nhìn về phía Đô Nguyệt, người sau gật gật đầu.

- Xem ra, công cụ trắc nghiệm hỏng rồi.

Thủy Nguyên liếc mắt nhìn Giang Thần và Ứng Vô Song một cái, không tiếp tục để ý mà đi về phía công cụ trắc nghiệm.

Đám người mắt thấy toàn bộ quá trình âm thầm lo lắng, thế nhưng thấy Thủy Nguyên chắc chắc như vậy, bọn họ cũng không tiện mở miệng.

Chờ đến lúc Thủy Nguyên kiểm tra xong công cụ trắc nghiệm, Giang Thần và Ứng Vô Song đã đi xa.

- Chờ một chút!

Sắc mặt của Thủy Nguyên biến đổi, sau khi hắn kiểm tra, tất cả công cụ trắc nghiệm đều rất bình thường, chẳng phải là…

Nghe thấy tiếng kêu của hắn, Giang Thần cũng không quay đầu lại, mà nâng tay cánh tay lên vẫy vẫy.

Bất đắc dĩ, Thủy Nguyên thả người nhảy một cái, xuất hiện ở trước người của Giang Thần và Ứng Vô Song.

- Hai người các ngươi?

Hắn đang muốn nói ra nỗi nghi hoặc trong lòng, rồi lại dừng lại.

- Sao vậy? Có phải trưởng lão muốn nói ta và Vô Song bị người ta nhằm vào, không có cách nào sử dụng được thiết bị tu hành, tại sao còn có thể đạt được loại ưu đúng không?

Giang Thần nói hết lời giúp hắn.

Trong mắt của Thủy Nguyên hiện lên vẻ lúng túng, thân là Đại trưởng lão, hắn biết rõ có việc này xảy ra, thế nhưng không ngăn cản, là không xứng với chức!

Hắn biết muốn ôn hòa nhã nhặn nói chuyện với Giang Thần là chuyện không thể nào, hắn thò bàn tay vào trong ống tay áo, thúc giục một đạo phù.

Cũng không lâu sau, quảng trường bị một luồng khí thế bao phủ, ép ở trên đỉnh đầu của mọi người.

- Chuyện gì vậy?

Âm thanh của Điện Chủ vang lên ở trong thiên địa.

Hai mắt của Thủy Nguyên khép hờ, dùng thần thức nói đầu đuôi mọi chuyện.

- Lần trước, không phải ta đã nói không được tiếp tục gây cản trở cho Giang Thần và Ứng Vô Song sao?

Âm thanh của Điện Chủ mang theo vẻ bất mãn.

Tất cả Đại trưởng lão ở đây đều không nói lời nào, giữ yên lặng.

- Ài.

Điện Chủ thở dài một tiếng, nói:

- Giang Thần, Vô Song, chúc mừng các ngươi đã đạt được thành tích loại ưu, có thể nói cho ta biết sao các ngươi lại làm được hay không?

Giang Thần và Ứng Vô Song vừa nhìn nhau, sau khi người sau được ánh mắt của Giang Thần cho phép, nàng nói:

- Điện Chủ, là như vậy...

Dưới sự giảng giải của Ứng Vô Song, nghi ngờ trong lòng của chúng nhân được mở ra.

Rốt cuộc Đô Nguyệt đã biết tại sao Ứng Vô Song và Giang Thần có thể đạt được loại ưu, bỗng nhiên tỉnh ngộ, đồng thời lại sững sờ đứng ở tại chỗ.

Những người khác cũng có cùng ý nghĩ giống như hắn.

- Vô Song, ý của ngươi là, trong hơn nửa tháng, ngươi dựa vào ba cái dụng cụ tu hành mà Giang Thần làm ra, đã đạt được loại ưu hay sao?

Điện Chủ đã nói ra ý nghĩ của mọi người ở đây.

Trước đó Ứng Vô Song ra sao, mỗi người đều rất rõ ràng.

Hiện tại chỉ mới tu hành được hơn nửa tháng, không chỉ bù đắp được chỗ thiếu hụt, thậm chí còn vượt qua được tất cả mọi người.

Nếu như là thật, như vậy khí tài tu hành của Anh Hùng Điện ở trước mặt đồ của hắn, quả thực chính là rác rưởi.

Tuyết Mi Đại trưởng lão đã đoán được là như vậy, lập tức thông qua thần thức nói chuyện Giang Thần tiêu dùng mua vật liệu báo cho Điện Chủ mà không để lại dấu vết.

- Giang Thần, ngươi thực sự là mỗi lần đều làm cho người ta kinh hỉ! Thần vật như vậy, có thể để cho chúng ta xem xét được không?

Điện Chủ nói.

Giang Thần cũng không do dự mà lấy ra Thiên Hoàn Châu.

- Ồ? Quả cầu sắt đơn giản này mà có được hiệu quả so với với Tĩnh Tâm hồ hay sao? Thực sự là ghê gớm.

Điện Chủ tán dương.

- Đúng, ta còn có thể ra chế tạo càng nhiều hơn nữa.

Giang Thần nói.

Ý tứ của hắn là, Thiên hoàn châu này có thể chế tạo ra nhiều, để cho mỗi một đệ tử đều có thể dùng.

Haim ắt của các đệ tử đều phát sáng, thành tích của Ứng Vô Song và Giang Thần còn ở đó, đương nhiên bọn họ rất là khát vọng.

Nhưng mà, Giang Thần lại nói:

- Vốn, ta định chia sẻ cho Anh Hùng Điện, thế nhưng một ít hành vi của Anh Hùng Điện làm cho ta cảm thấy nhất định phải thận trọng cân nhắc.

Nghe vậy, chúng đệ tử nhìn nhau, rất là lo lắng, sao lại cần thận trọng cân nhắc cơ chứ?

Tuyết Mi Đại trưởng lão rất hoang mang, nói:

- Là ta kiến thức nông cạn, mới dẫn đến xung đột như vậy.

Không nói tới khí tài tu hành, còn có phương pháp kỳ mạch khai phá.

Địa vị của Giang Thần ở trong lòng bọn họ đã tăng lên đến cực điểm.

- Ngươi không cần nói với ta những thứ này.

Giang Thần lạnh lùng nói.

Tuyết Mi Đại trưởng lão ngẩn ra, đi tới trước mặt Ứng Vô Song, nói:

- Vô Song, vừa rồi lời nói của ta rất quá đáng, xin ngươi tha thứ cho ta.

- Ta không chấp nhận lời xin lỗi của ngươi, cũng sẽ không tha thứ, nhưng cũng sẽ không tính toán với ngươi chuyện này.

Ứng Vô Song đưa ra đáp án của bản thân.

- Giang Thần, ta không có chuyện gì.

Ứng Vô Song lại nói.

Tuyết Mi Đại trưởng lão vốn lo lắng yên lòng lại, vừa nghĩ đã cảm thấy sợ hãi, lại hối hận.

Giang Thần không đáp lại, chỉ nhìn sang phía Đô Nguyệt mà thôi.

Tất cả mọi người nhìn sang theo hắn.

Tét tét tét tét!

Dưới ánh mắt của mọi người, hai mắt của Đô Nguyệt nhắm chặt, tay phải dùng lực mạnh mẽ đánh vào ngoài miệng của chính mình.

Hắn là người thông minh, vừa nghe đến đó đã biết đây là biện pháp duy nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.