Vạn Linh Chi Chủ

Chương 50: Chương 50




Thời gian thấm thoát trôi qua, đảo mắt một cái đã bốn mùa thu trôi qua.

Trên bàn vẫn đầy đủ ba bộ bát đũa, nhưng chỉ là thiếu mất một người

Thiếu niên Mục Tử Thanh đã trưởng thành một công tử văn nhã, chỉ là gương mặt có hơi nhợt nhạt cùng với thân hình thon gầy mà để lộ ra bệnh trạng. Diệp Cuồng Ca đã từng nghĩ để cho Mục Tử Thanh luyện tập võ nghệ có thể giúp hắn thay đổi thể chất, rốt cuộc kết quả lại không được như mong đợi.

Mục Tử Thanh mặc dù ốm yếu, nhưng tính cách lại rất hoạt bát, chỉ vài ba câu có thể chọc cho y cười. Diệp Cuồng Ca mải mê cùng hắn trò chuyện, đến khi ăn được lửng dạ mới phát hiện Mục Tử Minh không có ở đây.

“Đại thiếu gia vẫn còn đang luyện kiếm sao?” Diệp Cuồng Ca hỏi

“Đúng vậy.” Một gia nhân đáp: “Gia chủ có cần tiểu nhân đi gọi đại thiếu gia một tiếng?”

“Không cần, thiếu gia không ăn một bữa cũng không qua. Cùng lắm thì lát nữa hâm nóng lại thức ăn là được.”

“Vâng.”



Sau bữa ăn, Diệp Cuồng Ca mang đến một bầu rượu ấm đi tới chính viện. Mục Tử Minh quả nhiên ở đây. Y ngồi xuống băng đá dưới tàng cây, một bên uống rượu, một bên thỉnh thoảng chỉ đạo thiếu niên đang múa kiếm giữa khoảng sân trong viện.

Mục Tử Minh từ ngày cầm kiếm, việc luyện võ đối với hắn đã thành chuyện như cơm bữa. Diệp Cuồng Ca đích thân giáo dục hắn, truyền thụ cho hắn tâm pháp khẩu quyết. Trừ ăn và ngủ, việc nhiều nhất hắn làm là luyện võ.

Thời gian bốn năm đủ để Mục Tử Minh rũ bỏ vẻ ngây ngô trên gương mặt. Điểm trẻ thơ bụ bẫm cuối cùng đã biến mất tăm hơn, lộ rõ đường viền rõ ràng cương nghị tuấn lãng. Dáng người cũng cao lên trông thấy, vô cùng ra dáng một trang tuấn kiệt.

Ngón tay thon dài của thiếu niên nắm chặt cán kiếm,động tác mềm mại uyển chuyển. Chân khí trong đan điền toát lên toàn thân, tỏa ra năng lượng cuồn cuộn không ngừng. Thân kiếm biến động, lúc thì như Du Long bay lượn, lúc lại như Bạch Xà trườn xuống. Đường kiếm khó đoán vô cùng.

Không biết bao lâu sao, trường kiếm của Mục Tử Minh trở vào trong bao. Hắn đứng yên bất động, chậm rãi thở ra một hơi.

Thấy người kia đã rất lâu không mở miệng, Mục Tử Minh quay về hướng Diệp Cuồng Ca. Nam nhân hóa ra đang gối đầu lên cánh tay ngủ thiếp đi.

Mục Tử Minh nhẹ nhàng bước về phía y.

Giữa mùa hạ, không khí khô nóng, cây hải đường tỏa bóng râm mát mẻ. Người dưới bóng cây không phải chịu cảnh oi bức Nhìn Diệp Cuồng Ca say ngủ trong bình yên, Mục Tử Minh đột nhiên cũng sinh ra một chút buồn ngủ.

Mục Tử Minh lặng lẽ nhìn Diệp Cuồng Ca, nhìn những đường nét tinh tế của đối phương. Một loại tình cảm không thể giải thích nổi dần dần hiện ra. Trải qua bốn năm ở chung, loại tình cảm này có gì đó còn hơn cả cốt nhục tình thâm, thẫm đẫm trong cơ thể Mục Tử Minh. Mỗi lần gặp gỡ hay kề cận, nó đều cuồn cuộn trong lòng như muốn điên cuồng gào thét, đòi hỏi ràng buộc nhiều hơn nữa. Thế nhưng lý trí lại bắt Mục Tử Minh giấu tình cảm này sâu vào đáy lòng, bởi vì nếu không khắc chế, hậu quả thực sự khó lường.

Quần áo mùa hè đơn bạc. Y phục mỏng manh để lộ ra thân thể cường tráng của Diệp Cuồng Ca. Mục Tử Minh thậm chí còn có thể nhìn thấy cổ áo hơi nới ra, nhìn thấy da thịt ẩn sau lớp vào mỏng. Đó là một vẻ đẹp không nói lên lời. Mục Tử Minh mỗi đến đều không ngừng trên giường tưởng tượng.

Cổ họng căng thẳng, Mục Tử Minh cảm thấy thân thể khô nóng đến lợi hại. Hắn nắm chặt lấy hai tay của chính mình. Người kia ngủ an tĩnh đến vô hại. Nỗi sợ bị phát hiện khiến Mục Tử Minh vô cùng khắc chế, tuyệt đối không dám làm động tác gì quá phận.

Chí ít, không phải hiện tại.

Bên trên là hoa hải đường nở sum xuê, một cơn gió thổi mấy cánh hoa rơi xuống. Những cánh hoa hoa vương vãi trên bàn đá, lại có một cánh hoa nhẹ nhàng buông lơi, rơi xuống đôi môi người kia đang say giấc nồng.

Nguyên lai kiều hoa lại có thể cùng nam tử xứng đôi, Mục Tử Minh kinh diễm vài giây, lại nổi giận ngay sau đó. Hắn muốn xé tan cánh hoa trên môi Diệp Cuồng Ca, nơi này chính hắn còn chưa được chạm qua, dựa vào cái gì mà cánh hoa nho nhỏ kia lại được quyền?

Mục Tử Minh đưa tay ra, những đầu ngón tay muốn chạm đến cái nơi hắn vẫn luôn ngày nhớ đêm mong kia. Đột nhiên, cánh tay người kia mạnh mẽ giữ tay hắn lại, ngăn chặn động tác của hắn.

Thực ra Diệp Cuồng Ca đã tỉnh lại từ khi thiếu niên có ý định động chạm, chỉ là lười mở mắt. Đối phương ở bên cạnh hắn an tĩnh lâu thật lâu, Diệp Cuồng Ca tự hỏi hắn muốn làm gì. Cảm nhận cánh tay đối phương đang ngày một gần, y mới lập tức ngăn cản động tác của thiếu niên, mở mắt nghi hoặc mà nhìn đối phương.

Mục Tử Minh đối đầu Diệp Cuồng Ca. Ánh mắt cũng không hề kinh hãi, ngược lại còn nhẹ nhàng cầm lấy cánh hoa, đưa cho y xem, nhẹ giọng nói:

“Sự phụ về ngủ đi. Ghế đá này cứng ngắc, ngủ không thoải mái được.”

Diệp Cuồng Ca nhìn cánh hoa kia một chút, lại nhìn sang thiếu niên. Không tài nào nhìn thấu con người tĩnh lặng đen láy của hắn.

Y gật gù, cùng Mục Tử Minh nói: “Con đi ăn cơm đi, hiện tại ta biết phải làm gì.” Diệp Cuồng Ca đứng lên giãn gân cốt, xoay người trở về phòng

Điều y bỏ lỡ chính là hình ảnh thiếu niên đang quay về phía bóng lưng y – đang cúi đầu thành kính hôn lên cánh hoa cầm trên tay, chưa bao giờ ánh mắt lại thâm tình đến thế.



Kiếm pháp Mục Tử Minh tiến bộ nhanh chóng. Tâm pháp khẩu quyết cũng đã thuộc nằm lòng, còn vận dụng linh hoạt, Diệp Cuồng Ca nghĩ nên tìm người cùng hắn luận bàn kiếm pháp, tiếp xúc những chiêu thức mới sẽ có lợi cho kiếm thuật tinh tiến của hắn.

Bên ngoài Diệp các, thiếu niên mang kiếm đứng ở chính giữa võ trường, vạt áo tung bay trong gió. Trường kiếm trong tay cũng thật bất phàm, kiếm khí phát ra cũng ào ào lẫm liệt. Những nam tử đang nằm la liệt trên đất, đều là bị thiếu niên kia đánh bại.

Diệp Cuồng ca đứng trên đài cao quan sát, hài lòng gật đầu. Đứa trẻ ốm yếu năm nào bây giờ đã trở thành thiếu niên oai hùng, tỏa sáng như chiến lang. Hắn là do một tay y nuông dưỡng, kế thừa không ít sát khí của y. Ở trên chiến trường oai hùng quyết đoán, dũng mãnh thiện chiến, còn trẻ như vậy thì chắc chắn sau này sẽ vang danh võ lâm.

Diệp Cuồng Ca xoay người, ánh mặt đảo qua hàng người đang đứng thẳng, nhìn thẳng về hướng một người, nói rằng:

“Tào Điền, ra khỏi hàng!”

“Vâng.” Nam tử tuân mệnh bước ra.

“Ngươi cùng với Đại thiếu chủ tỉ thí một trận đi.”

“Vâng… “  Tào Điền

“Cái này…” Tào Diên có hơi khó khăn đáp. Tuy rằng Mục Tử Minh thật sự lợi hại, coi như đã đến tầm lấy một chọi ba, cũng có thể một lúc đánh bại mấy tay thủ hạ. Nhưng xét cho cùng đối phương cũng chỉ là thiếu niên, năng lực có hạn, mà hắn lại tập võ nhiều năm, năng lực nhất đức ở trên tầm đối phương. Nếu như sơ ý làm tổn thương Đại thiếu gia, hắn làm sao gánh được trách nhiệm này.

Diệp Cuồng Ca nhìn vẻ do dự của nam tử, tự hiểu hắn đang suy nghĩ gì, liền nói rằng: “Ngươi chỉ cần xuất toàn lực, ngoài ra không cần lo lắng gì cả. Nếu có làm tổn thương hắn, ta cũng sẽ không trách tội ngươi.”

“Tuân lệnh!”

Giữa võ trường, Tào Điền đối diện Mục Tử Minh ôm quyền nói rằng: “Thiếu chủ, đắc tội rồi.”

Mục Tử Minh gặp đối phương cũng không kinh sợ, đầu tiên đáp lễ, sau dó khách khí cười nói; “Tào thúc không cần lưu tình. Vãn bối cần nhiều điều cần chỉ giáo.”

“Nhất định, nhất định.” Tào Điền đột nhiên có chút hoảng trước nụ cười của Mục Tử Minh, giống như ngờ ngợ nhìn thấy bóng dáng của các chủ năm đó. Hắn khẽ lắc đầu, đem ý nghĩ quái dị ấy quăng đến sau đầu. Song đao rút ra từ bên hông, bày ra tư thế chiến đấu.

Mục Tử Minh ra chiêu trước, trường kiếm hướng về phía đối phương mà đâm tới. Tào Điền cũng không cam lòng yếu thế, song đao vững vàng ngăn trở, Bình khí chạm nhau, sát khí tỏa ra nồng nặc, hai người lập tức lùi lại, khí thế không hề kém cạnh nhau,

Tào Điền giật mình, chiêu thức của đối phương thật giống các chủ không sai. Thế nhưng điểm bất đồng chính là Mục Tử Minh còn nghĩ ra kiếm pháp mới, khiến thế công hay thủ đều muôn phần xảo quyệt, Tào Điên chật vật vô cùng mới có thể ứng phó.

Hai người bất phân thắng bại, thời gian như bị kéo dài thêm. Bóng kiếm của, Tào Điền đã có chút không chống đỡ nổi. Mục Tử Minh đã cùng Tào Điền trải qua hai hiệp giao tranh, lại không lộ ra chút điểm yếu nào, thậm chí còn có hơi chiếm thế thượng phong.

Tào Điền một bên tiến công, một bên chú ý đến động tác Mục Tử Minh. Đột nhiên, đối phương giơ cao trường kiếm hướng vê phía hắn đánh tới. Tào Điền phát hiện ra sơ hở, hắn dùng đao trái đỡ đòn, đao phải hướng về phía Mục Tử Minh đang mất đi phòng thủ mà đâm tới.

Mục Tử Minh đã sớm dự liệu được động tác của đối phương. Kẽ hở kia là hắn cố ý lộ ra cho đối phương nhìn thấy. Giờ khắc này hắn đã hoàn toàn đánh lừa được Tào Điền, đôi môi liền nhếch lên nụ cười, nghĩ thầm đã đến lúc kết thúc. Bóng hình hắn lập tức biến mất, rồi đột ngột xuất hiện phía sau Tào Điền.

Tào Điền chỉ  cảm thấy hoa mắt, tay nhận lấy một cơn đau dữ dội đến mức phải buông vũ khí. Song kiếm chạm đất, đồng thời một lưỡi kiếm sắc bén kề bên cổ hắn.

Hắn thua.

“Tuyệt vời.”

“Đẹp lắm!”

Bên tai Mục Tử Minh truyền đến đủ loại tiếng ủng hộ, hắn quay người tìm kiếm bóng hình Diệp Cuồng Ca trên cao đài. Đối phương đang nhìn hắn mỉm cười – đây mới chính là phần thưởng đắt giá nhất cho mọi nỗ lực của hắn.



Mấy ngày này Mục Tử Minh ra ngoài nhiều lần, thậm chí có khi còn không trở về. Khi xuất hiện thì để lộ ra một thân uể oải. Cho dù Mục Tử Minh không nói. Diệp Cuồng Ca cũng biết đối phương đang làm gì – hắn là đang tạo thế lực cho riêng mình.

Từ khi Mục phủ bị triệt hạ, Lý phủ thiếu mất một thế lực lớn ngáng chân, biến thành con mãnh hổ không sợ trời đất trên giới thương trường. Mục Tử Minh hiện giờ không chỉ là người của Diệp gia, phía sau hắn còn có vô số oan hồn ai oán của Mục phủ. Huyết hải thâm thù này hắn nhất định phải báo.

Diệp Cuồng Ca đi qua gian phòng Mục Tử Minh, nhìn thấy dáng vẻ ngủ say như chết của đối phương không hỏi vừa buồn cười, vừa tức giận. Y đã mấy lần ám chỉ hắn có thể dựa hơi thế lực của Diệp các, nhưng thiếu niên kiêu ngạo ấy luôn cự tuyệt.

Diệp Cuồng Ca biết Mục Tử Minh không muốn y xem thường, đối phương cũng chưa bao giờ làm y thất vọng. Hiện giờ, thiếu niên đang muốn thể hiện hắn đã có bao nhiêu mạnh mẽ, không cần dựa vào Diệp Cuồng Ca. Chính y cũng không muốn còn, để đối phương đi trên con đường mà hắn chọn,

Chỉ là đối thủ của Mục Tử Minh thật sự cường hãn, con đường sau này của hắn chắc chắn sẽ không bình yên. Trên con đường gian nan ấy, Diệp Cuồng Ca rất chờ mong hắn sẽ cho y thấy niềm vui bất ngờ nào.

_Hết chương 8_

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.