Vạn Linh Chi Chủ

Chương 42: Chương 42




Edit + Beta: Vịt

Tề Mộ ngẩn ngơ: "Cậu chạy đi mua thuốc?"

Đầy lòng Doãn Tu Trúc đều là hối hận: "Tớ sao có thể bỏ lại cậu? Tớ đối với cậu như vậy...... Làm sao sẽ bỏ cậu lại chỗ đó?" Anh không cách nào tưởng tượng Tề Mộ tỉnh lại dưới trạng thái này, nhìn thấy căn phòng lớn như vậy không có một bóng người là tâm tình gì.

Ai ngờ Tề Mộ lại nói: "Cậu từ nhà cậu chạy ra ngoài mua thuốc? Vậy xa cỡ nào? Cậu chạy tới lui bao lâu chứ." Vị trí tòa nhà Doãn gia lệch, xung quanh rất không tiện, lái xe ra ngoài đến trong thành cũng phải nửa tiếng, cậu ấy chạy ra ngoài......

Doãn Tu Trúc: "......"

Tề Mộ đau lòng muốn chết: "Cậu chạy qua lại không phải 2-3 tiếng?" Xung quanh đó khẳng định không thể nào gọi xe, cho dù trời tháng sáu, chạy xa như vậy cũng sẽ mệt chết.

Doãn Tu Trúc ngây ngẩn, kết quả Tề Mộ vẫn quan tâm anh. Anh nửa chữ cũng không nói ra được, ôm cổ Tề Mộ, ôm cậu gắt gao vào trong lòng — Tại sao có thể có Tề Mộ tốt như vậy, trên đời này tại sao có thể có Tề Mộ tốt như vậy!

Trong lòng Tề Mộ cũng không có mùi vị, làm sao cũng không nghĩ đến chuyện vậy mà ma xui quỷ khiến như vậy.

Cậu cho rằng Doãn Tu Trúc ghét cậu tới không muốn gặp cậu nữa, cho rằng anh giận ngay cả cậu nói xin lỗi cũng không nhận, nhưng trên thực tế căn bản không phải như vậy.

Hai người vừa nói, trên căn bản hiểu rõ tình huống lúc đó. Doãn Tu Trúc đi mua thuốc, lúc trở về Tề Mộ đã đi rồi, anh đầy lòng tuyệt vọng, căn bản không dám chủ động liên lạc Tề Mộ; mà lúc Tề Mộ ở nhà trằn trọc trở mình, khó chịu muốn chết, chờ cậu tỉnh táo lại gọi điện thoại cho Doãn Tu Trúc, Doãn Tu Trúc ngốc nghếch đã bị Doãn Chính Công dẫn đến Mỹ, điện thoại rơi ở trong nhà.

Sau đó Tề Mộ tâm nguội ý lạnh đi xa tha hương, Doãn Tu Trúc đầu tiên là mắt thấy cái chết của Vu Đại Vân, lại biết được tin tức Tề Mộ rời đi, triệt để sụp đổ, an dưỡng hơn nửa năm mới miễn cưỡng hồi phục. Tình hình lúc đó của anh rất gay go, Doãn Chính Công lãnh tình quả nghĩa, nhưng sẽ không nuôi một đứa con trai phế vật, Doãn Tu Trúc quả nhiên là liều mạng không phân biệt ngày đêm mới có hiện tại.

Tề Mộ cực kỳ hối hận, nếu như cậu đừng vội vàng rời đi, nếu như cậu chờ Doãn Tu Trúc, nếu như cậu lúc ấy nói chuyện cẩn thận với anh......

Không có nhiều nếu như như vậy. Tình hình lúc đó cho dù Tề Mộ chờ được Doãn Tu Trúc, bọn họ cũng không nói được, chỉ sẽ càng gay go hơn. Bởi vì khi đó Tề Mộ không tưởng tượng được Doãn Tu Trúc sẽ thích cậu, mà Doãn Tu Trúc cũng sẽ không lặp lại mình thích cậu lần nữa. Hai người không cách nào bình tĩnh, chỉ sẽ tạo ra tổn thương lớn hơn.

Tề Mộ hối hận, nhưng cậu biết Doãn Tu Trúc cũng hối hận, chuyện đã qua, nếu như đắm chìm trong đó, chẳng phải là cô phụ hiện tại.

Tề Mộ vỗ vỗ sau lưng anh, cọ cọ cổ anh nói: "Đừng suy nghĩ nữa, quay về tớ mua cho cậu 5 cái điện thoại, tay trái một cái tay phải một cái chân trái một cái chân phải cũng không thể thiếu, cuối cùng đeo một cái trên cổ!"

Không khí khó chịu cũng bị một câu nói của cậu quấy nhiễu không còn.

Doãn Tu Trúc biết ý cậu, anh buông cậu ra, nhìn cậu nói: "Sẽ không có chuyện như vậy nữa." Vô luận chân trời góc biển, Tề Mộ ở đây, anh cũng ở đó.

Trong lòng Tề Mộ ngọt ngào, bất quá cậu vẫn còn muốn hỏi, ngày đó Doãn Tu Trúc tại sao tức giận — Theo lý thuyết anh thích cậu, vậy nghe được cậu nói xằng tại sao lại tức giận như vậy?

Anh còn chưa mở miệng, điện thoại vang lên, Tề Mộ đành phải nhận điện trước.

Điện thoại là Ngụy Bình Hi gọi tới, Tề Mộ về 3 ngày vẫn chưa gặp mặt hắn.

Ngụy Bình Hi gấp gáp bận việc: "Lão Tề mày rảnh không?"

Tề Mộ nhìn nhìn Doãn Tu Trúc, muốn nói — Không rảnh!

Ngụy Bình Hi đâu biết tình hình bên cậu, trực tiếp lộng quyền: "Mày dù sao cũng rảnh, mau đến giúp tao đi, tao bên này sắp chết rồi!" Hắn từ bộ đội về, chỉ cho 10 ngày nghỉ, lão Ngụy gia này dễ bàn, hận không thể trực tiếp ở trong bộ đội kết hôn, nhưng bên nhà gái đâu thể? Vốn 22 tuổi kết hôn người ta đã nghe không vui.

Nhỏ lắm đó, vừa qua tuổi pháp định đã kết hôn! Nhưng tình huống bên Ngụy Bình Hi khá đặc biệt, hắn kết hôn có thể trực tiếp dẫn vợ đi, không kết hôn cũng chỉ có thể ở riêng 2 nơi. Tình nhân vốn yêu xa hơn 1 năm, thật sự không muốn chờ, dù sao cũng định sống cả đời, dứt khoát đến tuổi liền kết hôn!

Tề Mộ cẩn thận suy nghĩ một chút, nếu không phải lão Ngụy kết hôn, cậu không chừng lúc nào mới có thể về nước, nếu không về nước, cậu và Doãn Tu Trúc chẳng phải còn phải tiếp tục hiểu lầm hai bên?

Tim Tề Mộ thắt lại, dứt khoát nói: "Có chuyện gì mày nói, làm anh em 2 sườn cắm dao!"

Ngụy Bình Hi xì một tiếng bật cười: "Cắm dao thì thôi đi, mày đi đón Tiểu Cự giúp tao, con bé vừa về nước, tài xế bên tao bận điên rồi, thật sự không xếp được người đi đón nó."

Tề Mộ lập tức đáp ứng: "Chuyện nhỏ, giao cho tao." Cậu nếu như không đi được, có thể tìm Đại Sơn mượn tài xế, thật sự không được còn có bên Doãn Tu Trúc.

Ngụy Bình Hi lại nói: "Cũng không cần gấp, con bé khoảng 1-2 giờ chiều mới đến, lát nữa tao gửi số chuyến bay cho mày."

Tề Mộ lại nói: "Được."

Hắn cúp điện thoại, nói với Doãn Tu Trúc: "Bọn mình vẫn là đi khám bác sĩ đi, sau đó tớ buổi chiều đi đón Tiểu Cự." Thời gian còn sớm, buổi sáng khám bác sĩ, buổi chiều đón người cũng không thành vấn đề.

Doãn Tu Trúc nghe thấy tên Ngụy Bình Cự, tâm chợt lạnh, anh không biểu hiện ra: "Thật sự không cần, tớ không sao đâu, khám bác sĩ gì đó cũng kém mấy lời cậu nói."

Tề Mộ nhìn anh: "Thật sự không cần sao?"

Doãn Tu Trúc cười với cậu: "Không cần."

Tề Mộ cũng cười theo, còn hôn khóe miệng anh một cái: "Vậy cậu đi đón Tiểu Cự với tớ nhé."

Nụ cười khóe miệng Doãn Tu Trúc có chút cứng ngắc: "Tớ không đi đâu, còn phải đến công ty xử lý vài việc."

"Vậy à," Tề Mộ hơi thất vọng nói, "Vậy cũng tốt, cậu đi làm trước đi."

Doãn Tu Trúc gật gật đầu, trong lòng rất không có mùi vị. Nhưng anh lại không dám nhắc tới, lại nói Tề Mộ trước kia thích Ngụy Bình Cự, hiện tại có lẽ đã sớm không thích nữa.

Tề Mộ hiện tại thích anh.

Doãn Tu Trúc tin cậu. Tin cậu nhất định sẽ không gạt anh.

Tề Mộ nhìn thời gian lại không nhịn được hỏi: "Nếu không cậu hiện tại đến công ty?"

Tim Doãn Tu Trúc nhói một cái, ngón tay hơi co lại: "Cậu nếu có việc phải làm, không cần phải để ý đến tớ."

"Tớ có việc gì chứ," Tề Mộ nói, "Ý tớ là cậu có muốn hiện tại đến công ty làm xong việc ngay không? Như vậy buổi chiều chúng ta có thể cùng đi đón Tiểu Cự......"

Doãn Tu Trúc một chút cũng không muốn nhìn thấy Ngụy Bình Cự, càng không muốn nhìn thấy Tề Mộ và Ngụy Bình Cự đứng chung một chỗ.

Anh lắc đầu nói: "Cuộc họp buổi chiều, không dễ đổi thời gian."

Tề Mộ chỉ có thể đáp ứng: "Vậy cũng được."

Doãn Tu Trúc lên tinh thần hỏi cậu: "Cậu buổi trưa muốn ăn gì?"

Tề Mộ tính toán thời gian nói: "Tớ đoán Tiểu Cự vẫn chưa thể ăn, tớ đón con bé cùng nhau ăn."

Doãn Tu Trúc ngừng chút, cười nói: "Cũng được."

Tề Mộ lại nghĩ tới chủ đề lúc trước, còn muốn tiếp tục hỏi anh, ai ngờ Doãn Tu Trúc lại đứng lên nói: "Vậy tớ đến công ty trước."

Tề Mộ lời ra đến khóe miệng chỉ có thể nuốt trở về: "Ừ, vậy tối gặp."

Doãn Tu Trúc rũ mắt, đáp: "Buổi tối gặp."

Doãn Tu Trúc đi, Tề Mộ cũng không nhàn rỗi, cậu đến khách sạn kéo hành lý của mình về, lại đến trung tâm thương mại mua món quà nhỏ cho Doãn Tu Trúc, quay đầu thấy thời gian còn sớm, lại đến siêu thị mua một đóng đồ ăn, nghĩ tới buổi tối lại luyện nấu nướng.

Hành hạ một vòng xong, vừa lúc có thể đi đón Ngụy Bình Cự.

Chuyến bay vẫn ổn, không trễ giờ, Ngụy đại tiểu thư ngồi mười mấy tiếng phong thái vẫn như cũ không giảm, đủ mô phạm giáo viên chủ nhiệm.

Tề Mộ chào hỏi với cô nàng, Ngụy Bình Cự gọi cậu: "Anh Mộ." Ban đầu nghe còn tưởng tiếp đó phải dạy dỗ.

Tề Mộ cũng sầu, cô em gái cứng như vậy, gả cho đàn ông kiểu gì.

Hai người tán gẫu mấy câu, Tề Mộ hỏi cô: "Ăn cơm chưa?"

Ngụy Bình Cự: "Ăn rồi."

Tề Mộ nói: "Trên máy bay không có gì ngon, anh dẫn em đi ăn ngon."

Ngụy Bình Cự nói: "Thịt dê nướng than, ốc sên hấp, nửa phần tôm hùm, nửa chén Burgundy......"

Tề Mộ cũng bị cô nói đói bụng: "Rồi rồi rồi, em ăn ngon lắm."

Ngụy Bình Cự nói chuyện không có phập phồng, nhưng không phải không thân thiết, cô hỏi Tề Mộ: "Anh Mộ ăn cơm chưa?"

Tề Mộ đói tới bụng kêu ùng ục, nhưng Ngụy Bình Cự ngồi máy bay lâu như vậy trở về, lại để cô bồi cậu ăn cơm cũng quá hành hạ, cậu nói: "Anh không sao, em về nhà?" Trước đưa cô nàng về, xem có thể tìm Doãn Tu Trúc cọ bữa cơm không.

Ai ngờ Ngụy Bình Cự lại nói: "Trong nhà ồn ào quá, em ở khách sạn."

Tề Mộ: "......"

Lúc này Ngụy Bình Hi gọi điện thoại tới, nói với Tề Mộ: "Đón được Tiểu Cự chưa?"

Tề Mộ nói: "Đón rồi, con bé nói muốn đến ở khách sạn?"

"Tổ tông của tôi ơi!" Ngụy Bình Hi nhức đầu, nhờ cậy Tề Mộ nói, "Mày trước đưa con bé về nhà...... Hơi thu xếp chút, đợi ngày mai tao thu dọn phòng gọn gàng cho con bé."

Tề Mộ vẻ mặt mông lung: "Tao không ở nhà."

Ngụy Bình Hi sửng sốt: "Mày cũng ở khách sạn?"

Tề Mộ nói: "Tao ở chỗ Doãn Tu Trúc."

Lúc này đến phiên chú rể Ngụy Bình Hi mông lung: "Mày ở chỗ Doãn Tu Trúc???"

Tề Mộ nói: "Đúng vậy."

"Đệt!" Ngụy Bình Hi vội vàng nói, "Mày mặc kệ Tiểu Cự đi, tùy tiện tìm khách sạn cho con bé quẳng đấy là được!" Hai tên cãi nhau chết đi sống lại này rốt cục hòa hảo? Lão Ngụy làm fan CP này bị giam trong bộ đội cũng vì hai bọn mà tan nát tim!

(Ông Ngụy làm fan trung thành vl =))))))))

Tề Mộ chớp chớp mắt, thầm nghĩ — Đây là thể loại anh trai gì, có vợ quên em gái?

Tề Mộ chỉ có thể giải thích là lão Ngụy bận điên rồi, Tề Mộ nói với Ngụy Bình Cự: "Vậy anh đưa em đến Hoa Thần?"

Ngụy Bình Cự không sao cả nói: "Ok."

Dù gì cũng thu xếp xong cho em gái Ngụy, Tề Mộ đầu đầy mồ hôi mà về nhà, vừa vào cửa nhà, điện thoại của Đại Kiều lại gọi đến: "Tối nay vẫn chưa về nhà?"

Tề Mộ mấy hôm nay đều không muốn về nhà!

Cậu nói với Kiều Cẩn: "Con đang giúp lão Ngụy, cậu ấy bên này bận điên."

Kiều Cẩn cũng có thể thông cảm: "Được, có gì cần thì gọi cho cha con."

Tề Mộ gật đầu lia lịa, sau khi hai mẹ con nói mấy câu, Tề Mộ lại nói: "Mẹ......"

Trong lòng Kiều Cẩn bồn chồn, thằng quỷ này lúc gọi bà là mẹ nhất định không có chuyện tốt.

Tề Mộ cân nhắc một chút: "Chờ hôn lễ lão Ngụy kết thúc, con nói chuyện với mẹ nhé."

Kiều Cẩn cảnh giác nói: "Chuyện gì?"

Tề Mộ nói: "Đến lúc đó lại nói." Bây giờ vẫn chưa thể nói, chờ cậu và Doãn Tu Trúc ổn định thêm.

Kiều Cẩn tức giận nói: "Bán nút gì vậy, muốn nói không nói." Dứt lời liền cúp điện thoại.

Tề Mộ thầm nghĩ — Sợ mẹ nghe đánh chết con.

Thôi vậy...... Trước không nghĩ những thứ này, Tề Mộ gọi điện thoại cho Doãn Tu Trúc, Doãn Tu Trúc nhận rất nhanh.

Tề Mộ hỏi anh: "Bao giờ về?"

Doãn Tu Trúc nói: "Đang trên xe rồi."

Tề Mộ nói: "Bên lão Ngụy vất vả quá, Tiểu Cự không về nhà, trước ở lại khách sạn."

Doãn Tu Trúc ngẩn ra, thấp giọng đáp: "Ừ." Trong lòng anh bất an, nhưng lại không dám biểu lộ chút nào.

Tề Mộ lại nói: "Buổi tối chúng ta cùng nhau ăn cơm nhé, Tiểu Cự không dễ gì về, còn không về nhà được, chúng ta cũng không thể mặc kệ con bé."

Doãn Tu Trúc một chút cũng không muốn đi, anh dựa vào lưng ghế phía sau, nói: "Cậu cùng con bé ăn đi, tớ có chút mệt."

Tề Mộ kỳ thực cũng rất mệt, cậu tối qua cả đêm không ngủ, hôm nay hành hạ cả ngày, đầu cũng sắp khét mù, nhưng dù mệt thế nào, cũng không nên bỏ rơi mặc kệ Ngụy Bình Cự.

Cậu cầu xin Doãn Tu Trúc nói: "Chúng ta ăn nhanh chút, ăn xong về nhà."

Doãn Tu Trúc nghe âm thanh cậu, tâm lại giống như bị kim châm: "Xin lỗi, tớ không muốn gặp con bé."

Tề Mộ sửng sốt, không hiểu: "Cậu không muốn gặp Tiểu Cự?"

Hai chữ Tiểu Cự còn tàn nhẫn hơn con dao tẩm độc, Doãn Tu Trúc nhắm mắt lại, đáp: "Các cậu ăn đi, không cần để ý đến tớ."

"Tại sao?" Tề Mộ gấp giọng hỏi, "Tại sao không muốn gặp Ngụy Bình Cự?"

Doãn Tu Trúc cầm lấy điện thoại, cổ họng lại giống như bị bóp lại, không cách nào phát ra âm thanh.

Tề Mộ vặn lông mày nói: "Cậu và con bé có hiểu lầm gì sao? Hai người các cậu......"

Cổ họng Doãn Tu Trúc khàn mở miệng: "Xin lỗi, tớ không cách nào bình tĩnh đối mặt với một người cậu từng thích."

Tề Mộ ngây dại.

Doãn Tu Trúc chịu đựng cơn đau bứt rứt, nói: "Chúc các cậu ăn cơm vui vẻ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.