Vạn Linh Chi Chủ

Chương 34: Chương 34




Lam Ngọc nhìn Băng Thần rồi hỏi:

"Ngươi có thể hóa về hình dạng yêu thú hoàn toàn không?"

Băng Thần lắc đầu nói: 

"Giống loài của ta có chút đặc biệt thế nên từ khi hóa hình lần đầu tiên trở đi thì chúng ta chỉ có thể duy trì hình dạng bán yêu hoặc nhân loại thôi."

Lam Ngọc ánh mắt lóe lên cái gì đó, tuy rất nhanh nhưng cũng đủ để cho Băng Thần bắt được, nàng sau đó gật đầu nói:

"Lạ quá nhỉ, có khi chính vì thế mà ngươi có thiên phú cao như thế."

Nói xong câu này thì nàng có vẻ nhưng không muốn nói thêm, Băng Thần cũng chỉ nhàn nhạt đáp lại:

"Có lẽ thế."

Lý Tầm Yên vui vẻ nói:

"Mọi người mau mau vào bữa nào, đồ ăn của Băng Thần nấu ngon không thể cưỡng luôn, ta đảm bảo ăn một lần thôi các ngươi sẽ nhớ mãi không quên."

Lam Ngọc nghe thế thì hơi mỉm cười nói:

"Thật thế sao? "

Lý Tầm Yên vui vẻ nói:

"Cha ta còn khen không ngớt những món ăn này, chúng ta thì càng không cần phải nói."

Lam Ngọc hơi cười vẻ mặt không tin, đưa đũa xuống gắp một miếng đồ ăn sau đó nàng ta chậm rãi thưởng thức, nhưng chỉ ngay khi đồ ăn vào miệng mắt nàng liền tròn xoe sau đó lại híp chặt lại với nhau.

Nàng sau đó ăn liên tục, Thủy Linh thấy thế cũng bắt đầu ăn chỉ có hai cô nàng Lý gia bị mù nên chưa vào bữa thôi, hắn thấy thế thì hỏi:

"Hai cô nương này làm sao có thể sinh hoạt không cần người hỗ trợ thế?"

Hồng Phất Nữ thấy Băng Thần hỏi thì mỉm cười nói:

"Ở trong nhà thì chúng ta đặt đồ luôn có quy củ, dần dần thì các nàng cũng nhớ hết thôi, còn khi đi ra ngoài thì các nàng chỉ cần mở ra thần thức, như thế cũng chẳng khác nàng các nàng thấy được cảnh vật xung quanh.

Chỉ không thấy được màu sắc thôi chứ những thứ khác vẫn bình thường như những người khác, với lại nhiều năm như thế cũng khiến các giác quan khác như thính giác hay xúc giác của các nàng có chút hơn người nên càng chẳng sao."

Băng Thần nhìn hai cô nàng rồi hỏi:

"Mắt của hai nàng sao không trị hết đi?"

Lý Tầm Yên lắc đầu nói:

"Đỉnh Liêm thái thượng còn trị không hết làm sao tìm ra ai có thể trị hết cho ai nàng, hai nàng mắt bị mù tiên thiên lại dính chút nguyền rủa, chúng ta cũng hết cách."

Băng Thần lắc đầu nói:

"Ta lại thấy mình có thể trị dễ dàng, chẳng qua mất chút thời gian thôi."

Lý Tầm Yên đang ăn thì dừng lại nét mặt cực độ ngạc nhiên nói:

"Ngươi nói cái gì cơ?"

Hồng Phất Nữ quay qua nói:

"Hắn nói có thể chữa, ngươi nghe hoàn toàn đúng đấy."

Lam Ngọc cùng Thủy Linh cũng vô cùng bất ngờ bởi bọn họ biết mù lòa của hai tỷ muội này do ai gây ra, Thủy Linh thầm nghĩ:

"Hồng Hắc khi biết bị sư phụ phá giải nguyền rủa không biết sẽ có cảm giác như thế nào nhỉ."

Lý Sư Sư ngồi bên cạnh thế nên nắm lấy vai ao của hắn, trong nhà không thể sử dụng thần thức thế nên nàng hướng nhìn vẫn có chút sai, nàng dùng giọng nói pha chút vui mừng cùng lo lắng hỏi:

"Ngươi có thể chữa cho chúng ta thật sao?"

Băng Thần nhẹ giọng nói:

"Ta hơi ngạc nhiên khi Đại sự phụ không chữa được đôi mắt cho hai ngươi đấy."

Lý Sư Sư vui mừng nói:

"Thế ngươi chữa luôn bây giờ được không?"

Băng Thần nhìn nàng rồi nói:

"Chữa thì cũng phải đến một nơi nào kín đáo, đồng thời ta còn phải sử dụng cả ma pháp lẫn nguyên khí hỗ trợ, chỗ này thì làm sao có thể trị được."

Hồng Phất Nữ nghe thế thì nói:

"Ta có công tắc khởi động phòng vệ của căn nhà, chỉ cần ta muốn thì trong phòng này sẽ có một cá nhân có thể sử dụng sức mạnh."

Băng Thần cười khổ nói:

"Nhưng ta muốn ăn cơm."

Lý Sư Sư ôm chặt lấy tay hắn nói:

"Xin ngươi "

Lý Liễu Liễu dùng thính giác lắng nghe, khi xác định được vị trí của Băng Thần thì nàng cũng ra đằng sau ôm đầu hắn dí vào ngực mình, Băng Thần cười khổ nói:

"Thôi được rồi ta trị cho các ngươi, thế nhưng cũng không cần phải mở phòng thủ làm gì, ta có cách sử dụng sức mạnh trong dị độ không gian, mọi thứ sẽ không ảnh hưởng đến bên ngoài.Các ngươi chỉ cân cho ta một khoảng thời gian là được."

Băng Thần sau đó hút hai cô nàng kia vào trong Kim Long Trù Phòng, hắn mỉm cười nói:

"Các ngươi chờ một lát ta trị xong cho hai nàng rồi lại ăn cơm."

Băng Thần vào trong Kim Long Trù Phòng thì nhẹ giọng nói:

"Các ngươi có thể sử dụng thần thức rồi đấy, lên giường nằm im đợi ta chữa trị."

Lý Sư Sư và Lý Liễu Liễu đồng thanh đáp:

"Vâng "

Băng Thần thì chầm chậm đi tới trong đầu suy nghĩ tới Lam Ngọc, cô nàng này cho hắn cảm giác không đúng một chút nào, rõ ràng nàng ta không có ý tốt, Thủy Linh thì cũng không muốn lộ quan hệ với hắn.

Chắc chắn không phải vì Hồng Phất Nữ, Lý Tầm Yên hay hai tỷ muội song sinh bởi Băng Thần có muốn vàn lý do để khỏa lấp trước mặt bốn cô gái, như thế thì người duy nhất nàng ta e ngại sẽ chỉ là Lam Ngọc, nàng ta không muốn bị Lam Ngọc chú ý.

Hắn thầm nghĩ:

"Chắc chắn Lam Ngọc cái cô gái này mình phải quan sát nhiều hơn."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.