Vẫn Là Tình Yêu

Quyển 2 - Chương 25: Ngoại truyện




Thời gian Lý Hưng Xương bọn họ đến du học ở Trung Quốc không ngắn.

Có được ủng hộ của địa phương, bất luận là cán bộ của chính phủ hay là lãnh đạo của trường đều tươi như hoa, thân thiết giống như một nhà.

-Có thể

-Bọn họ ở đây

-Có được sự tôn trọng và chiếu cố trong nước mình mà trước giờ chưa từng có được.

Cho dù là là với người Trung Quốc hay bạn học cùng trường đã xảy ra mâu thuẫn gì, bọn họ cũng sẽ có được sự ưu đãi của các cán bộ chính quyền và các lãnh đạo trong trường. những việc bọn họ làm sai sẽ là chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, thậm chí còn sẽ ép đối phương xin lỗi bọn họ, còn nhưng việc bọn họ chiếm được lẽ phải, vậy thì càng không cần nhắc đến nữa! Thời gian đầu, bọn họ còn có chút không thích ứng, nhưng lâu rồi, bọn họ tự nhiên cũng hình thành cảm giác người Trung Quốc tài cao nhất.

Hơn nữa, do thu nhập cá nhân của người Hàn Quốc cao hơn người Trung Quốc, bọn họ có thể du học ở Trung Quốc, việc này tự nhiên cũng sẽ dể dàng hơn.

Cứ như vậy

Cũng đưa tời không ít người

Bao gồm không ít những nữ sinh quay xung quanh bọn họ, điều này chắc chắn càng làm tăng thêm ảo giác đẳng cấp tài trí hơn người của bọn họ! Đối với vẻ đẹp của ba người Triệu Nhã bọn họ.

Mấy người Lý Hưng Xương kỳ thực cũng khá thèm muốn.

Chẳng qua phương Minh Viễn không có cơ hội đến gần, mà người Hàn đó thì lại gây sự chú ý đục nước béo cò.

Lại không ngờ bị Phương Minh Viễn nắm gọn!

Lý Ngọc vội cao giọng nói:

-Mọi người trật tự

Trật tự

-Đây là một hiểu nhầm

-Một hiểu nhầm!

-Hiểu nhầm cái gì?

Lưu Dũng trợn mắt nói.

-Hắn dám đùa giỡn đùa giỡn giới nữ chúng ta

-Thì phải chịu trách nhiệm cho hành vi của hắn!

-Phải là hắn chịu trách nhiệm!

-Phải là hắn chịu trách nhiệm!

Trong nhóm người truyền đến một giọng nói phẫn nộ.

-Nhường đường một chút! Nhường đường một chút!

Bên ngoài đám người truyền đến giọng nói có vẻ lo lắng.

Tiếp đó là mấy người cảnh sát chen vào.

Lý Ngọc như trút được gánh nặng tiến lại gần, vội vàng nói:

-Cảnh sát Trương

-Tôi là giáo sư Lý của trường đại học Ngoại Ngữ thành phố Thượng Hải.

-Đây là giấy chứng nhận. những người này là những lưu học sinh Hàn Quốc của trường và bọn họ là những người bạn đến từ Seoul!

Cán bộ cảnh sát trung tuổi dẫn đầu tiếp nhận công việc mà Lý Ngọc giao lại.

Đảo mắt qua nhìn đám người Lý Hưng Xương.

Còn tay Hàn Quốc đó vẫn bị Phương Minh Viễn giữ, trầm giọng nói:

-Được

-Bất kể các người rốt cuộc là tại sao lại xảy ra xung đột.

-Hiện tại đều theo tôi đến đồn cảnh sát giải quyết đi, ở đây là chổ công cộng.

-Đừng làm loạn nơi công cộng

-Quấy rầy người khác!

Phương Minh Viễn lúc này mới buông lời.

Người Hàn Quốc đó lập tức ôm cánh tay chạy về phía bạn bè của anh ta. Bởi vì trong rạp chiếu phim nhiều người, cho nên nhiệt độ cao.

-Những người Hàn Quốc đó tuy cũng đã mặc áo khoác hoặc áo long, nhưng đều cởi ra.

-Quần áo bên trong đều khá mỏng.

-Người Hàn này cũng đã mặc một chiếc áo lông mỏng.

Bên trong là một chiếc áo sơ mi, có người săn ông tay áo của anh ta lên.

Những người ở đây rõ rang có thể nhìn thấy năm móng tay màu đen của anh ta.

-Các người thật là quá đáng!

Lý Hưng Xương nói một cách bực tức.

-Qúa đáng?

Phương Minh Viễn vòng hai tay trước ngực, lạnh lùng nói.

-Các anh nên vui mừng. Đây là Trung Quốc, không phải ở Ả Rập.

-Không

-Cũng không có ai có thể nói gì đó không đúng!

Đối với Hàn Quốc, cũng bao gồm Triều Tiên.

Phương Minh Viễn không có ấn tượng gì tốt trước mặt bọn họ!

Trong nước đã cố gắng xóa bỏ sự ảnh hưởng của Trung Quốc, còn nước khác thì không ngừng thách thức sự nhẫn nại đến cùng của nước họ.

-Anh có căn cứ gì nói người của chúng tôi đùa giỡn người phụ nữ của các anh?

Lý Hưng Xương nghênh cổ, giọng điều cứng rắn nói.

Như vậy, anh ta cũng ở lại Trung Quốc lien tục một thời gian, đã bao giờ thử qua?

-Chứng cứ?

Phương Minh Viễn lấy tay chỉ vào Lý Hưng Xương.

-Đương nhiên, không, tôi có nhất định phải nói cho anh biết không?

-Được lắm! Cũng không cần nói nữa!

Cán bộ cảnh sát cảm thấy bị xem thường, nói có vẻ tức giận.

-Các anh có vấn đề gì, đến đồn giải quyết đi! Đừng có mà ở đây làm cản trở đến việc kinh doanh buôn bán bình thường của rạp chiếu phim!

Đồn công an cách rạp chiếu phim thật ra cũng không xa, chỉ có hai mươi mấy mét.

-Hi! Anh Trương! Các anh, đây là…cậu thanh niên trẻ đánh nhau? Bây giờ những người thanh niên này cũng không biết như thế nào rồi.

-Làm sao mà ai nấy đều nổi nóng như vậy!

Một cảnh sát vội vội vàng vàng bước ra từ trong đồn chào hỏi cán bộ cảnh sát trung niên.

-Anh nói xem bộ phim > rốt cuộc có gì hay? Làm sao lại thu hút nhiều thanh niên yêu thích như vậy? Chổ chúng ta cũng sắp trở thành hội chợ rồi!

Cảnh sát viên Trương cười gượng nói:

-Đánh nhau cũng chẳng làm sao, nhưng lại là vụ án lien quan đến người nước ngoài!

-Vụ án liên quan đến người nước ngoài?

Cảnh sát đó nhìn Phương Minh Viễn và nhíu mày thấp giọng nói.

-Người nước nào? Nhật Bản? Chuyện gì?

Những người làm cảnh sát như bọn họ, giải quyết các vụ án đâu đầu nhất có thể nói là các vụ án liên quan đến người nước ngoài! Giải quyết dể gây ra bất mãn cho những người nước ngoài.

Những người nước ngoài thì có thể trình thẳng đến lãnh đạo thành phố! Nhưng để những người nước ngoài hài lòng, người trong nước tự nhiên sẽ không cảm thấy vừa lòng! Một vụ hai vụ án cũng vậy thôi.

Thời gian dài, tự nhiên người trong nước sẽ coi bọn họ như tay sai của người nước ngoài!

-Không phải, người Hàn Quốc!

Cảnh sát viên Trương lắc lắc đầu nói:

-Nói là đùa giỡn tiểu cô nương của chúng ta, bị người ta bắt được!

-Hả?

Cảnh sát đó lại nhìn đám người Triệu Nhã, thoáng chút suy nghĩ gật đầu nói, vỗ vỗ vào bả vai của cảnh sát viên Trương, bày tỏa sự thong cảm nói:

-Anh Trương! Tôi không nói gì thêm nữa, chúc anh may mắn!

Cảnh sát viên Trương bất đắc dĩ đem đám người Phương Minh Viễn vào đồn, đưa bọn họ vào một gian phòng khá lớn, xua tay bảo mọi người ngồi xuống. Đám người Phương Minh Viễn cũng đã ngồi xuống, ài Tĩnh Ngọc lại thản nhiên nói:

-Tôi đứng là được rồi!

Cảnh sát viên Trương cũng không miễn cưỡng, nói tiếp:

-Trước tiên giới thiệu một chút, tôi là Trương Kế, sự việc hôm nay, tôi tạm thời phụ trách.

Xung đột của các người, tôi cũng đã biết. Người Trung Quốc chúng ta có câu tục ngữ, lùi một bước để trời cao biển rộng. sự việc ngày hôm nay, cũng không phải việc gì to tát, hai bên đều có chút không phải, theo tôi, nhường nhau một chút, việc này coi như xong, thế nào?

-Không được!

Phương Minh Viễn vẫn chưa nói, Lý Hưng Xương đã đứng dậy rồi, tức giận bất bình.

-Anh ta ra tay đánh vào chổ bị thương của đồng bào chúng tôi trở nên nghiêm trọng hơn.

-Tôi tha thiết yêu cầu bên cảnh sát nước anh phải có nghiêm trị với những hành vi quá đáng như vậy của bọn họ! Nếu không, tôi sẽ thong báo cho các lãnh đạo của đại sự quán nước tôi đóng tại thành phố Thượng Hải, kháng nghị mạnh đến Bộ Ngoại giao của nước anh!

-Không cho anh ta một trận thì coi như dể rãi với anh ta quá!

Giang Nhạc Sơn vỗ bàn đứng dậy nói.

-Triều Tiên thực sự là có lòng dạ quá ác!

-Anh nói đồng bào chúng tôi giở trò lưu manh, ai có thể chứng minh chứ? Ai có thể chứng mình?

Lý Hưng Xương nói.

-Tôi còn nói các người là kẻ ngậm máu phun người cơ?

-Tôi có thể làm chứng! Tôi đã nhìn thấy anh ta thò tay sờ soạt cô Sài!

Thành Nghi cao giọng nói.

-Lời làm chứng của cậu không nói rõ được điều gì, cậu và bọn họ là một phe!

Lý Ngọc cũng đứng dậy, chỉ vào Thành Nghi nói:

-Cảnh sát viên Trương, còn có một chuyện, tôi cần nói rõ với anh, bọn họ hiềm khích việc mua đi bán lại vé phim, chính là anh ta, bỗng chốc cầm ra mười mấy tờ vé xem ở đó! Bọn họ đem vé bán lại cho đại lý ngoài rạp chiếu phim, mà những tờ vé đó giá lại cao hơn cả những tờ vé đã bán cho chúng tôi!

-Gía quá cao?

Trương Kế Hưng nhíu mày nói:

-Bao nhiêu tiền một vé?

-Tám trăm!

Lý Ngọc nói môtj cac oán hận.

-Tám trăm tệ một vé?

Trương Kế Hưng không dấu nổi hít một hơi dài. Gía gốc một vé xem phim không quá bảy mươi tệ, không ngờ đã bán ra tám trăm tệ! Tám người thì chính là sáu ngàn bốn trăm tệ rồi! Mua đi bán lại vé xem phim, vé tàu hỏa, đây cũng là một việc nhà nước phải nghiêm túc xử lý. Nói một cách nghiêm túc, đây là mức tiền hoàn toàn đạt đến tiêu chuẩn lập án!

-Vậy tại sao anh phải bỏ ra nhiều tiền như vậy để mua những tấm vé của bọn họ? Theo tôi được biết, tuy hiện tại việc mua vé thực sự rất khó khăn, nhưng không phải không mua được vé?

Trương Kế Hưng nói tiếp. Anh ta đã làm việc ở đồn cũng rất lâu rồi, mỗi năm cũng bắt không ít băng đảng. Tuy mọi người đều hiểu, bắt những thứ như vậy rất nhiều, nhưng cấp trên đưa ra quyết đinh, người cấp dưới cho dù không hiểu, cũng phải chấp hành.

-Sau khi trình chiếu bộ phim >, những kẻ lưu manh lại hung hăng ngang ngược, đem giá vé nâng cao đến khủng khiếp, bọn họ đều biết, nhưng do mỗi ngày số lượng người đến xem phim thự sự quá nhiều, mà người của đồn công an lại có hạn, có thể bảo đảm trật tự trị an của một vùng ổn định cũng khiến bọn họ cũng mệt muốn chết rồi!

-Căn bản không có nhiều lực lượng chú ý đến mảng này. Nhưng Trương Kế Hưng cũng biết, giá này thực sự quá cao, cao đến mức khiến người ta khó mà tin nổi!

-Cảnh sát Trương, anh có biết những ngwoif bạn Hàn Quốc của chúng tôi là chỉ bay từ Seoul đến, chính là để xem bộ phim > không.

-Bởi vì bọn họ không ngờ, sư nhiệt tình xem phim của những chúng ta ở đây là đáng kinh ngạc như vậy. Cho nên, căn bản không có thời gian chuẩn bị.

-Nếu nói không thể xem bộ phim này, bọn họ rất có khả năng lên kịp chuến máy bay về nước!

Lý Ngọc nói.

-Cảnh sát Trương, tôi còn phải nhắc nhỏ anh, chuyện này không thể không mau chóng xử lý.

-Năm người bạn Hàn Quốc này, chuyến máy bay trở về nước của bọn họ vào ngày mai, mà đêm nay bọn họ còn có một bữa tiệc quan trong phải tham gia!

Trương Kế Hưng gật gật đầu.

Trong lòng anh ta không tránh khỏi có chút rối rắm! Sự việc đã đến mức này, e rằng đã không thể hòa giả nữa. nhưng để mấy người nước ngoài, xử lý đồng bào của mình, điều này khiến trong lòng anh ta không thoải mái.

-Bộp, bộp bộp!

Phương Minh Viễn biến đổi sắc mặt, đấm mấy đấm, dẫn đến những ánh mắt khó hiểu của mọi người.

-Thầy Lý Ngọc, tôi không thể không nói, may mà hiện tại không phải thời kì kháng Nhật, nếu không, Nhật Bản nhất định sẽ rất thích thầy Lý vì những “người bạn tốt” Trung Quốc của bọn họ mà suy xét!

Phương Minh Viễn nói.

-Tam trăm tệ, thực sự bán quá rẻ! Nếu là tôi, tôi nhất định sẽ bán tám trăm USD!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.