Vẫn Là Tình Yêu

Quyển 16 - Chương 9: Rút lui




Ở trong thư phòng cổ kính của ông cụ Quách, Phương Minh Viễn và Vu Thu Hạ đang ngồi trên chiếc ghế kiểu cổ, đợi ông cụ Quách đang tưới hoa trước cửa sổ.

Tuy thân gia bạc tỉ nhưng những loài hoa được ông cụ Quách đặt trong thư phòng cũng không phải loài hoa gì quý hiếm, mà chỉ là những bông lan điếu rất bình thường! Hơn nữa trong thư phòng, ông cụ Quách luôn tự tay sắp xếp bài trí, rất ít khiến người khác động vào. Mà người trong nhà có thể vào thư phòng của ông, cũng rất ít, ngoại trừ vợ chồng Quách Thiên Vũ và Tình Nhi, ngay cả con gái, con rể và cháu ngoại cũng không được phép vào!

Phương Minh Viễn cũng nhận được vài phần coi trọng từ ông cụ Quách, nơi này đối với hắn từ trước đến nay luôn là rộng mở chào đón, đây cũng là việc khiến con cháu Quách gia vô cùng hâm mộ. Ông cụ Quách đặt chiếc bình tưới nho nhỏ sang một bên, lúc này mới xoay người lại, về chỗ ngồi của mình.

-Minh Viễn à, từ Hỗ Thị đến đây có thuận lợi không?

Ông cụ Quách xoa xoa tay, hỏi.

-Cũng được ạ, rất thuận lợi!

Phương Minh Viễn hơi hơi khom người nói:

-Chỉ là lúc hạ cánh, vì mưa mà phải trì hoãn trong chốc lát!

-Nghe nói, công ty Hoa Tân định mua lại toàn bộ sản lượng đất hiếm quốc nội trong hai năm, hiện giờ làm đến đâu rồi? Có cần ông già này cử giúp gì không?

Ông cụ Quách cười nói:

-Cái mặt già nua này ở trung ương vẫn còn có tiếng nói lắm!

Phương Minh Viễn trong lòng ấm áp, tươi cười rạng rỡ nói:

-Việc cũng coi như là thuận lợi, lúc cháu xuống máy bay, có tin đến là, trên cơ bản đã nắm giữ được 75% sản lượng, số còn lại cũng không đáng kể gì! Mục tiêu cơ bản xem như cũng đã đạt thành!

Ông cụ Quách trên mặt thoáng chút kinh ngạc, tuy nhiên lập tức bình thường trở lại! Ngẫm lại Phương Minh Viễn nửa năm qua, thành tựu đạt được cũng không nhỏ, tập đoàn Tam Tinh giá trị lên đến cả chục tỷ đô la Mỹ cũng bị hắn cưỡng ép bán cổ phần, một sản nghiệp mà sản lượng mỗi năm chỉ khoảng một tỷ đô la Mỹ, trước mắt hắn, thật đúng chẳng là gì to tát!

-Lúc này đây khẩn cấp gọi cháu đến Hongkong, Thu Hạ trên đường chắc cũng đã nói với cháu, chuyện công ty đầu tư Bách Phú Thắng có thể sẽ bị phá sản!

Ông cụ Quách đi thẳng vào vấn đề:

-Ông cảm thấy sự việc bên trong có chút kỳ quái, nếu không có mấy công ty của Mỹ tài trợ rải tin trên thị trường là công ty đầu tư Bách Phú Thắng trong cuộc khủng hoảng tài chính Đông Nam Á đã thua lỗ nghiêm trọng, làm dao động các nhà đầu tư và ảnh hưởng đến niềm tin của các ngân hàng đối với công ty đầu tư Bách Phú Thắng, sự tình sẽ không phát triển đến mức này! Ta ta cảm thấy, hiện giờ, thân là ông trùm trong giới chứng khoán Hongkong, công ty công ty đầu tư Bách Phú Thắng nếu như nói sẽ bị phá sản, rất có thể sẽ gây ra hiệu ứng Domino trên thị trường chứng khoán Hongkong! Khiến cho những kẻ lang sói vẫn đang chiếm cứ ở Đông Nam Á, bất cứ lúc nào cũng có thể nhào về cắn trả chúng ta! Cho nên ông gọi cháu đến, chính là muốn hỏi ý kiến cháu, có nên bảo vệ công ty đầu tư Bách Phú Thắng?

-Nếu như cháu từ chối, ông sẽ làm thế nào?

Phương Minh Viễn hỏi ngược lại.

Ông cụ Quách trầm ngâm một lát rồi khẳng định như đinh đóng cột:

-Ta vẫn sẽ đầu tư! Vài tỷ đô la Mỹ, để mua lấy một sự yên tâm! Hơn nữa, ông tin vào Lang Bá Đào. Công ty đầu tư Bách Phú Thắng mặc dù kinh doanh bị lỗ, nhưng chưa tới nông nỗi phá sản! Chỉ cần có đầy đủ tài chính để quay vòng vốn, tổn hại nhất thời này sẽ sửa đổi được. Sự thật thì nó là công ty chứng khoán kinh doanh tốt nhất ở Hongkong gần mười năm nay!

Phương Minh Viễn mỉm cười, ông cụ Quách quả nhiên là rất quyết đóan, thật sự là làm người ta khâm phục!

- Lang Bá Đào định bán ra bao nhiêu cổ phần? Ông và cháu tự mình đầu tư, nếu không được khống chế cổ phần, thì cũng chẳng có nghĩa lý gì!

Phương Minh Viễn nói:

-Nếu phải đầu tư, ít nhất cũng phải làm một vụ đầu tư lớn nhất Á Châu mới được!

Đối với ánh mắt của ông cụ Quách, Phương Minh Viễn luôn luôn tin phục. Huống chi, hắn còn biết, công ty đầu tư Bách Phú Thắng sau đó sẽ bị một ngân hàng ngoại quốc thu mua, có đầy đủ tài chính ủng hộ, vẫn phát triển rất mạnh mẽ ở Hongkong và thị trường tư bản nội địa!

Vào lúc này, quăng một khoản tiền, lại có thể duy trì tiền lời hơn mười năm, như vậy vụ mua bán này đương nhiên là đáng giá! Hơn nữa, nếu đem công ty đầu tư Bách Phú Thắng thu vào dưới trướng, đối với sản nghiệp Phương gia cũng rất có lợi!

-Trước khi cuộc khủng hoảng tài chính Đông Nam Á bùng nổ, Bách Phú Thắng tổng tư sản không dưới năm tỷ đô la Mỹ. Hiện tại sau khi trải qua cuộc khủng hoảng tài chính, ước chừng cũng phải có bốn tỷ đô la Mỹ là tối đa!

Ông cụ Quách khoát tay nói:

-Hai nhà chúng ta cùng ra tay, nếu chỉ đầu tư ba đến năm trăm triệu đô la Mỹ, thì cũng thật mất thể diện, lão già này thật không ngẩng đầu lên được! Tuy nhiên, cổ đông Bách Phú Thắng theo như ông được biết, là không ít, trong đó cũng không thiếu những người giàu có tiếng ở Hongkong. Ông phỏng chừng, trong số bọn họ, cổ đông lớn nhất ít nhất cũng phải chiếm 30 -40% cổ phần! Hai chúng ta đầu tư ba tỷ đô la Mỹ, ít nhất cũng phải chiếm được 40% cổ phần, như vậy cũng coi là có thể khống chế được cổ phần rồi!

-Bách Phú Thắng nếu có nhiều cổ đông như vậy, tại sao không có người nào chịu đầu tư từ bên trong, mà ngược lại lại muốn tìm đến tận công ty đầu tư của Thụy Sĩ?

Phương Minh Viễn có chút kỳ quái nói. Hắn cũng nghe Vu Thu Hạ nói qua, Bách Phú Thắng hiện giờ có khả năng thua lỗ với khoảng sáu bảy trăm triệu đô la Mỹ trái quyền, cùng với một vài khoản nợ gần trăm triệu tệ. Mà cho tới bây giờ, nó vẫn có thể duy trì lợi nhuận. Một công ty với tổng giá trị tài sản hơn một tỷ đô la Mỹ, cứ thế để cho nó đối mặt với phá sản, thật sự là làm người ta cảm thấy có chút kỳ quái!

-Cậu cứ làm như ai cũng giống cậu vậy, qua cuộ khủng hoảng tài chính vừa rồi, chẳng những không có gì tổn thất, mà ngược lại buôn bán còn lời nhiều hơn!

Vu Thu Hạ có chút buồn cười mà nói. Phương Minh Viễn này quả là mê muội! Cô thì lại có thể lý giải vì sao cổ đông của công ty đầu tư Bách Phú Thắng lại có thể khoanh tay đứng nhìn nó đối mặt với nguy cơ phá sản!

Cơn khủng hoảng tài chính càn quét Đông Nam Á và Đông Á lần này, đã gây nên tổn thất kinh tế vô cùng lớn, có thể nói Đông Nam Á và Hàn Quốc hiện tại tiếng kêu than dậy khắp trời đất. Hongkong tuy rằng đứng vững trước sự công kích của các kẻ đầu cơ tài chính quốc tế, nhưng thị trường hối đoái và thị trường chứng khoán cũng rung chuyển mãnh liệt, nếu không phải có Phương gia, Quách gia, Trịnh gia đầu lĩnh, lại có sự phối hợp giữa các công ty lớn của Hongkong, toàn lực thu mua cổ phần. Hiện giờ chỉ sợ Hongkong so với các nước Đông Nam Á và Hàn Quốc cũng không khá hơn chút nào!

Thị trường hối đoái và thị trường chứng khoán rung chuyển bất an, còn gây trở ngại về đối ngoại và kinh tế. Các công ty Hongkong ít nhiều đều bị trượt dốc, vào lúc này, tất cả mọi người đều cố gắng tận lực bảo vệ công ty kinh doanh an toàn, những hạng mục có thể hoặc không, đều được đặt xuống vị trí thứ yếu!

Nhất là hiện tại cuộc khủng hoảng tài chính còn chưa chấm dứt, hơn nữa đồng Rupiah của Indonesia sụt giảm lại khiến cho Đông Nam Á thần hồn nát thần tính, mọi người đều lo lắng đây có phải là do những kẻ đầu cơ tài chính quốc tế làm hay không, người nào người nấy túi tiền hạn hẹp căng thẳng, nào có dư tiền đầu tư cho công ty đầu tư Bách Phú Thắng.

Nếu cuối cùng, bởi vì đầu tư khoản tiền này mà khiến cho công ty mình có điều gì bất trắc, thì đúng là dở khóc dở cười! Chỉ sợ những người này, còn tính xem sau khi công ty đầu tư Bách Phú Thắng bị phá sản, sẽ được thu lại bao nhiêu tài sản!

Cho nên, Lang Bá Đào mấy ngày qua, dù có cố gắng như thế nào, cũng đều không thể tìm được người nào ở Hongkong nguyện ý đầu tư. Vu Thu Hạ lúc ban đầu cũng biết việc này, nhưng cô cảm thấy công ty đầu tư Bách Phú Thắng so với tập đoàn điện ảnh Cẩm Hồ nghiệp vụ đôi bên không liên quan đến nhau, cô cũng chưa quen thuộc với vận hành tư bản. Cho nên cũng không có ý kiến gì, chỉ ngẫu nhiên nhắc đến trước mặt ông cụ Quách một câu, không ngờ ông cụ Quách lại hứng thú!

-Cha, theo con được biết, chỉ sợ có không ít người nguyện ý đem cổ phần của Bách Phú Thắng chuyển nhượng đấy!

Vu Thu Hạ nói:

-Ít nhất con biết chú Lý có ý định này!

Ông cụ Quách khoát tay nói:

-Chớ nhìn hắn hiện tại có ý chuyển nhượng, nếu là biết ta cùng Minh Viễn quyết định đầu tư, con vẫn cho là hắn sẽ tăng sao, hắn nhất quyết sẽ không bán đâu! Con người này có ánh mắt cực kỳ nhạy bén đấy! Ha ha, nếu không hắn cũng không có khả năng tích lũy sản nghiệp lớn như vậy! Nếu Minh Viễn cháu cũng có ý như vậy, vậy thì Thu Hạ con bảo Thiên Vũ mang hắn tới!

Ngay đúng lúc Lang Bá Đào muốn đứng dậy bỏ về lắm rồi, đã quyết muốn hỏi lý do ông cụ Quách gọi mình qua, cũng ở đây được mấy tiếng đồng hồ rồi, rốt cuộc là có ý gì, thì hắn thấy phu nhân của Quách Thiên Vũ là Vu Thu Hạ đi đến.

-Ông Lang, ông cụ cho mời!

Vu Thu Hạ khẽ cười nói:

-Chúc mừng ngài!

Câu nói không đầu không đuôi này của Vu Thu Hạ khiến Lang Bá Đào ngẩn ra, nhưng hắn rất nhanh đã kịp phản ứng, khuôn mặt lập tức sang bừng lên!

Vu Thu Hạ trong lòng nhẹ nhàng thở dài một hơi, khi hắn biết ông cụ Quách liên hợp với Phương Minh Viễn đầu tư ba tỷ đô la Mỹ cho công ty đầu tư Bách Phú Thắng, để khống chế cổ phần, không biết là hắn còn vui mừng như vậy được hay không?

-Quách phu nhân, lời này của cô là thật chăng?

Lang Bá Đào không kìm được vui mừng hồ hởi hỏi.

-Ông Lang, mời!

Quách Thiên Vũ dẫn đường nói. Vu Thu Hạ đối với câu hỏi của Lang Bá Đào cũng là cười không đáp.

Lang Bá Đào lòng tràn đầy vui mừng đi tới thư phòng của ông cụ Quách, vừa vào cửa hắn liền thấy ông cụ Quách đang cùng Phương Minh Viễn sóng vai đứng trước bàn sách, xem xét thư pháp. Ông cụ Quách, ở Hongkong là chủ của một doanh nghiệp lâu đời, có lẽ người trẻ tuổi còn chưa quen thuộc đối với cái tên của ông, nhưng đối với những người như Lang Bá Đào mà nói, dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, sáng tạo ra tập đoàn vận tải biển Quách Thị, ông cụ Quách tuyệt đối là thần tượng của bọn họ!

-Cha, Lang Bá Đào đến ra mắt!

Lang Bá Đào không đợi Quách Thiên Vũ giới thiệu, đã tiến lên khom người nói:

-Thật cảm tạ đại lão gia đã ra tay trợ giúp tử, Lang Bá Đào cả đời không dám quên ơn! Đại ân này không lời nào cảm tạ hết được, Lang Bá Đào nhất định ngày sau sẽ không khiến ngài cảm thấy việc đầu tư này là một sai lầm!

Nhiều ngày trôi qua như vậy, ở Hongkong nơi nơi vấp phải trắc trở, mà vẫn không nhận được sự trợ giúp nào, lúc này hắn xúc động đến mức không thể kìm chế được! Nếu như nói có thể, ai lại nguyện ý đem vốn nước ngoài dẫn vào công ty của mình, không ai so với người Hongkong càng hiểu được này!

Ông cụ Quách ngẩng đầu lên, nhìn Lang Bá Đào, thản nhiên nói:

-Cậu không sợ sau khi tôi đầu tư, sẽ khống chế cổ phần của công ty đầu tư Bách Phú Thắng sao?

-Tôi sợ, tôi không phủ nhận điểm này, nhưng tôi càng sợ Bách Phú Thắng sẽ bị hủy diệt trong tay tôi!

Lang Bá Đào ngang nhiên nói:

-Nếu như Bách Phú Thắng có thể ở trong tay ngài, có thể có tương lai huy hoàng hơn, được ngài khống chế cổ phần cũng không thành vấn đề?

Chuyện này, mấy ngày qua, hắn đã sớm nghĩ tới rất nhiều lần rồi!

Phương Minh Viễn không khỏi khuôn mặt có chút động, người đàn ông trung niên đeo đôi mắt kính gọng vàng này, làm hắn cảm thấy rất thiện cảm!

Ông cụ Quách hơi hơi gật đầu nói:

-Chuyện của cậu tôi đã nghe nói qua, mặc dù cậu cơ chế quản lý công ty đúng là có chút vấn đề, nhưng rơi vào hoàn cảnh như bây giờ cũng là không nên. Mặc dù hiện tại cậu chỉ cần ba đến năm trăm triệu đô la Mỹ là được rồi, nhưng lão già này và thằng bé kia một khi đã quyết định ra tay, thì ba trăm hay năm trăm triệu đô la Mỹ đúng là chẳng bõ tay! Hơn nữa chúng ta cũng hi vọng Bách Phú Thắng có thể trở thành ngân hàng đầu tư nổi danh thế giới, ngày sau sánh vai với Goldman Sachs, Morgan Stanley, Merrill Lynch, Lehman Brothers và Bear Stearns! Cho nên, chúng ta sẽ đầu tư khởi điểm là ba tỷ đô la Mỹ, cậu có thể nghĩ kỹ, muốn hay không?

Lang Bá Đào lập tức nghẹn họng trân trối nhìn ông cụ Quách, đừng nói là hắn, mà ngay cả Quách Thiên Vũ đứng bên cạnh, cũng toát ra vẻ kinh ngạc!

Muốn nói về tâm trạng của Lang Bá Đào lúc này, có thể ví như một người ăn mày vốn chỉ muốn ăn một bát vằn thắn no bụng, nay lại được cho biết, đã có một bàn yến tiệc chuẩn bị sẵn riêng cho hắn! Không ai so với hắn càng hiểu được, công ty đầu tư Bách Phú Thắng trải qua cuộc khủng hoảng tài chính Đông Nam Á tài vụ như thế nào, hơn nữa sắp tới tỉ suất hối đoái của đồng Rupiah sẽ còn tiếp tục rớt xuống, vốn có năm tỷ tư, năm tỷ năm đô la Mỹ tư bản, công ty đầu tư Bách Phú Thắng hiện giờ đã thua lỗ mất gần hai tỷ đô la Mỹ, trước mắt tổng tài sản chỉ còn ba tỷ năm, ba tỷ sáu đô la Mỹ mà thôi.

Ông cụ Quách lại nói cho hắn biết ít nhất cũng muốn đầu tư ba tỷ đô la Mỹ, một khoản tiền lớn như vậy, đối với công ty đầu tư Bách Phú Thắng, ý nghĩa như thế nào, quả thực không cần nói cũng biết! Có ba tỷ đô la Mỹ này, Bách Phú Thắng chẳng những có thể vượt qua cửa ải khó khăn này, mà còn có thể có thừa lực tiến hành thâu tóm thu mua cổ phần của các công ty khác, chẳng những không phá sản, mà ngược lại sẽ càng thêm củng cố địa vị của nó ở Hongkong, thậm chí ở châu Á!

Về phần ông cụ Quách, đầu tư ba tỷ đô la Mỹ này, sẽ hoàn toàn xứng đáng trở thành đại cổ đông lớn nhất công ty, điểm này hắn đã có chuẩn bị tâm lý! Hắn cũng chỉ thấy hưng phấn, chứ không chút choán váng.

-Còn ai muốn cùng ngài liên kết đầu tư sao?

Lang Bá Đào nhìn nhìn thư phòng, ngoại trừ người thanh niên trẻ tuổi kia thì trong phòng không còn ai khác!

Ông cụ Quách cười chỉ sang Phương Minh Viễn nói:

-Đúng, còn hắn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.