Vẫn Là Tình Yêu

Quyển 1 - Chương 10




Phương Minh Viễn nhìn Giang Lạc Sơn dùng ánh mắt nói:

-Ai đến trước?

Giang Lạc Sơn dứng dậy nói:

-Tổ trưởng Hồ, lời của ông khiến tôi cảm thấy rất kỳ lạ, tôi không ông quyết định thế nào về việc chúng tôi đánh nhau. Tôi chỉ muốn hỏi một câu, những người nhàn rỗi trên xã hội này mười giờ hơn còn chạy vào trường náo loạn, vậy các ngài cảm thấy đó là điều bình thường sao?

Phương Minh Viễn khẽ lắc đầu, câu chất vấn của Giang Lạc Sơn thật sự có chút lệch lạc! Gặp phải kẻ giảng đạo lý người ta còn có thể nói đạo lý ư, nhưng đụng phải tên chủ vô lý, thì khác nào tú tài gặp quân lính, muốn nói đạo lý cũng không rõ.

Hai hàng lông mày của Hồ Hán Sóng dựng ngược lên nói:

-Vị sinh viên này, những lời anh nói là có ý gì? Mười giờ hơn thì mọi người không được vào sân trường, quy định đối với sinh viên trong trường đại học Cộng Tế Hoa Đông là như vậy, những người nhàn rỗi thì sao? Những người nhàn rỗi thì không được vào trường ư? Đừng nói đến những người nhàn rỗi trong xã hội, ngay những kẻ ra tù vào tội, chỉ cần họ mãn hạn tù, đồng ý vào trường học hành, thì chúng tôi cũng giơ hai tay đồng ý! Ai không có lúc mắc sai phạm cơ chứ?

Hàng lông mày của Giang Lạc Sơn nhíu lại, lời của Hồ Hán Bác không thể nói là sai, nhưng…

-Pa pa pa pa…

Tất cả mọi người trong phòng hướng ánh nhìn về phía tiếng vỗ tay của Phương Minh Viễn, mọi ánh mắt đều kinh ngạc.

Phương Minh Viễn rút hai tay lại nói:

-Những lời của Tổ trưởng Hồ thật khiến cho người ta có cảm giác mới lạ! Điều này giống như cố nhân đã nói”hữu giáo vô loại”!

Hồ Hán Sóng khẽ rung mình, nhìn trong ánh mắt của Phương Minh Viễn đầy tán thưởng, xem ra tên thanh niên này rất hiểu việc tiến thoái, nếu hắn hiểu phối hợp với hợp với chính mình thì việc này nên chỉ phê bình hắn mấy câu là xong! Nếu có thể lấy được lời àm chứng của hắn thì tên Giang Lạc Sơn này sẽ thu thập được mất.

Phương Minh Viễn bỗng chuyển sang nghiêm khắc chỉ trích:

-Tôi có chút không hiểu, các vị buổi tối vào trường học cái gì? Hơn nữa lại còn mang theo đao kiếm,chẳng lẽ phòng bảo vệ trường đại học Cộng tế Hoa Đông không nghe theo chỉ thị của cảnh sát sao ? Xã hội lại còn thêm đao kiếm vào dụng cụ quản chế sao,trong trường cũng có thể thông hành không bị cản trở gì sao? Có phải phòng bảo vệ trường Cộng tế Hoa Đông tự so sánh với cục cảnh sát thành phố Thượng Hải không, thậm chí còn cao hơn Bộ cảnh sát một cấp. Hơn nữa, tổ trưởng Hồ, ông chắc chắn là chúng tôi ẩu đả đánh nhau, tôi lại chắc chắn các ông là một ổ chuột, đường đường là tổ trưởng bảo vệ trường đại học Cộng tế Hoa Đông, lại đi giao lưu với lũ tạp nham của xã hội, có ý đồ hãm hại sinh viên trong trường! Trường kinh tế có những nhân viên như ông đúng là mất mặt! Tôi thấy hay là mấy người các ông không muốn tiếp tục ở trong trường nữa.

-Bộp!

Hồ Hán Sóng vỗ đùi,trợn ngược mắt lên nói:

-Cậu là cái thá gì.

Trong ánh mắt của Phương Minh Viễn hiện lên một tia sát khí, hắn ghét nhất chính là loại không làm gì, cả đời chỉ toàn nói ra những điều xấu xa.

-Tổ trưởng Hồ, chúc mừng ông!

Lưu Dũng lạnh lùng nói.

-Cho dù chuyện hôm nay diễn biến thế nào, ông chết chắc rồi! Tôi khuyên ông một câu, tốt nhất nên nhanh chóng viết đơn từ chức đi, đóng dấu vào, rồi cút ra khỏi trường đại học Cộng tế Hoa Đông này đi!

Những người ở đây đa số đều giật mình, không ai tin được, nói như vậy, lại là lời nói từ một sinh viên nhất là Hồ Hán Sóng.

-Tổ trưởng Hồ, xem ra lúc nãy ông đã thương thảo với anh em nhà họ Dương rồi, tôi nghe, ông còn định đổ tiếng xấu lên đầu tôi? Ẩu đả đánh nhau? Muốn xử phạt chúng tôi hay khai trừ chúng tôi?

Phương Minh Viễn thản nhiên nói.

Hồ Hán Sóng không khỏi run lên, kinh ngạc nhìn Phương Minh Viễn, sao tên thanh niên này lại biết hắn vừa thỏa thuận với Dương Hải Thuận?còn đoán được dự định của hắn nữa? Đúng là Hồ Hán Sóng đang tính lấy việc đánh nhau ẩu đả yêu cầu khoa phạt ba người Giang Lạc Sơn.

-Cậu tên gì? Sinh viên khoa nào?

Hồ Hán Sóng mặt trầm như nước nói.

-Cậu có hiểu thế nào là tôn sư trọng đạo không? Mặc dù tôi không phải giáo viên của cậu, nhưng cũng là nhân viên làm việc trong trường, cũng nên có sự tôn trọng cơ bản với tôichứ? Cậu chỉ trích như vậy, có biết, cậu phải chịu trách nhiệm với mỗi câu cậu nói ra không.

-Mỗi câu tôi nói ra tôi sẽ chịu trách nhiệm, nhưng không biết Tổ trưởng Hồ có thể chịu trách nhiệm với mỗi câu mình nói ra không.

Phương Minh Viễn lạnh lùng nói.

-Tôi là sinh viên khoa quản lý công thương trường đại học Thân Hoa, tổ trưởng Hồ đã không phải giáo viên của tôi, cũng không phải nhân viên trong trường tôi, hơn nữa tôi cho rằng, tổ trưởng Hồ trong quá trình giải quyết công việc có những hành vi không công chính, cho nên tôi yêu cầu phải có giáo viên của trường tôi.

Hồ Hán Sóng giật mình, kinh ngạc nói:

-Cậu là sinh viên khoa quản lý công thương trường đại học Thân Hoa? Nửa đêm cậu chạy vào trường làm gì?

Phương Minh Viễn nói:

-Điều này mới lạ, bốn người nhân viên nhàn rỗi của xã hội trên người mang theo đao kiếm, còn tự xưng là nhân viên, vào trong quý trường, tổ trưởng Hồ không thấy có gì đáng kinh ngạc sao? Sinh viên trong trường Thân Hoa chúng tôi, đến quý trường, đối với tổ trưởng Hồ là rất kinh ngạc, lẽ nào, từ khi nào mà đại học Cộng tế Hoa Đông cảm thấy sinh viên đại học lại nguy hiểm hơn những nhân viên nhàn rỗi của xã hội?

-Khụ! Càn quấy.

Hồ Hán Sóng lạnh lùng nói.Kỳ thật hắn vừa nói ra thì đã biết mình nói sai rồi! Ý của hắn là không ngờ Phương Minh Viễn là sinh viên khoa quản lý công thương trường đại học Thân Hoa, mà đại học Thân Hoa và đại học kinhCộng tế Hoa Đông là trường đại học danh tiếng toàn quốc lâu nay, hai trường đại học này có thể nói là đối thủ cạnh tranh, không chỉ học thuật, chiêu sinh, tài trợ của chính phủ, ngay cả thư viện to nhỏ trong hai trường đại học này cũng mơ hồ muốn phân cao thấp.

Hồ Hán Sóng là tổ trưởng tổ bảo vệ đại học Cộng tế Hoa Đông, hắn nắm trong tay lý lịch không rõ ràng của Giang Lạc Sơn, nhưng tên tổ trưởng này nếu ở trong trường đại học Thân Hoa thì chỉ là một thứ rác rưởi! Ngay cả lao công cũng dám đối diện hắn, không chừng sau việc này đại học Thân Hoa còn phải tưởng thưởng cho hắn. Hắn muốn quy cho sinh viên trong trường việc ẩu đả đánh nhau, nếu chứng cứ không rõ, bằng chứng như núi, chỉ sợ đối phương dám một mạch đến chỗ Bộ giáo dục.

Hồ Hán Sóng cũng hiểu cánh tay này của hắn không thể chịu được có người giám sát, đương nhiên cũng không thể chịu được ánh mắt dực lửa của đại học Thân Hoa, đối phương tuyệt đối không cho phép sinh viên của trường mình bị bảo vệ đại học Cộng tế Hoa Đông đổ vạ cho tiếng xấu, sau lưng áo Hồ Hán Sóng ướt đẫm mồ hôi, hắn tự chửi thầm mình quá sơ suất, không ngờ nhìn hai tên Phương Minh Viên như vậy lại là sinh viên đại học, còn về một phe với Giang Lạc Sơn, hắn vốn không nghĩ nhiều, chỉ muốn bọn chúng nhận là sinh viên đại học Cộng tế Hoa Đông.

Hai hàng lông mày Phương Minh Viễn dựng ngược lên nói:

-Việc này sao lại là quấy rối? Hai chúng tôi đến quý trường là để gặp bạn hồi cấp ba, buổi tối thì phải về trường mình, đi qua khu rừng đó, nhìn thấy bốn người cầm đao kiếm đuổi theo một bạn sinh viên đầu đang bị thương, không cần biết ai đúng ai sai, đã động dao, hiển nhiên là đã vi phạm luật quản lý trị an nhà nước rồi. Chúng tôi ra tay giúp đỡ ngăn chặn những hành vi bạo ngược này, các ông là những người phụ trách bảo an trong trường, lại bất chấp tất cả đưa bọn tôi đến đây, sau đó quy cho chúng tôi tội ẩu đả đánh nhau, chúng tôi muốn hỏi tổ trưởng Hồ, ông đã làm rõ chân tướng sự tìnhviệc chưa?

Giang Lạc Sơn hướng ngón tay cái về phía Phương Minh Viễn tỏ vẻ khâm phục. Người này đúng là như người ta nói, gặp quỷ nói với quỷ, gặp người nói dối thì nói dối không hề chớp mắt. Nếu khôn gphải anh biết họ là sinh viên đại học Cộng tế Hoa Đông chỉ sợ nghe thế cũng chẳng hay biết gì.

-Tên cậu là gì? Thẻ sinh viên đâu đưa cho tôi xem.

Hồ Hán Sóng giơ tay ra nói.

-Thẻ nhân viên của ông đâu đưa tôi xem.

Phương Minh Viễn cũng giơ tay ra nói.

-Tôi nghi ngờ ông không phải là nhân viên làm việc trong trường Cộng tế Hoa Đông! Đổi trắng thay đen, cố ý chèn ép sinh viên trong trường, thiên vị những kẻ côn đồ tay mang đao kiếm.

Hồ Hán Sóng hơi run, cả mặt đều đỏ lên, Phương Minh Viễn đây là kẻ đáng gờm.

-Bộp!

Hồ Hán Sóng vỗ đùi nói.

-Cậu không được làm càn! Tôi bất chấp đại học Thân Hoa là cái thá gì, nhưng đây là đại học Cộng tế Hoa Đông.

-Bộp!

Phương Minh Viễn cũng vỗ đùi, nói còn to hơn Hồ Hán Sóng:

-Tổ trưởng Hồ, tôi bất chấp đại học kinhCộng tế Hoa Đông là cái thá gì, nhưng đây là Trung Quốc, hiệu trưởng đại học Cộng tế Hoa Đông ngồi ở đây, tôi cũng phải hỏi ông ta có cần tuân theo pháp luật Trung Quốc hay không? Quy định nào trong pháp luật mà các ông có thể vu oan hãm hại người khác như vậy?

Trong phòng lập tức có tiếng nổ, không chỉ người của Hồ Hán Sóng, một đám mặt đỏ tía tai, ngay cả bốn tên mặt sẹo cũng giật mình kêu lên hoảng hốt.

-Cậu đúng là nói hươu nói vượn, làm nhục thanh danh tôi.

Mắt Hồ Hán Sóng đỏ gây gắt,nếu những ngôn luận này truyền ra ngoài, đừng nói đến chuyện thăng tiến, ngay cả việc đảm bảo chiếc ghế bây giờ cũng phải tạ trời tạ đất ! Nhưng ngoài hoảng sợ và tức giận hắn vẫn còn một ít lý trí, ngăn cản những thanh niên khác trong khoa. Trong lòng hắn rất rõ, càng vào lúc này càng không thể dùng vũ lực, Thành phố Thượng Hải không phải một nơi nào xa xôi, đừng nói hắn trong thành phố, ngay cả trong trường cũng không thể một tay che trời, sự việc còn trở nên chuyển biến xấu hơn.

Phương Minh Viễn vẫn không nói gì, bỗng có người mở cửa ra, một lão già hấp tấp bước vào làm mọi người trong phòng đều giật mình.

Phương Minh Viễn vừa nhìn đã cảm thấy có chút quen thuộc, là giáo viên trong trường, hắn cũng đã từng học ông ta, nhưng tên ông ta là gì thì hắn không thể nào nhớ ra được. Nhưng…theo không khí trong buổi học thì vị giáo viên này khá được hoan nghênh. Một cái cầu thang phòng học, đủ để chứa bảy tám trăm người mà lại ngồi tới gần nghìn người.

-Thấy Trần sao thầy lại đến?

Giang Lạc Sơn kinh ngạc kêu lên.

-Không chỉ có thầy Trần đến, chúng tôi cũng đến.

Phía sau thầy Trần thò ra một cái đầu, cười ha ha chào hỏi Giang Lạc Sơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.