Vân Khuynh Thiên Khuyết

Chương 43




Duy Nhược Hề nhìnMặc Diễm cắn răng nghi hoặc, thật là khó khăn mới thấy được những cảm xúc khác trên mặt anh nha.

“Đi thôi.” Duy Nhược Hề cười tủm tỉm nhìn mỹ nam Mặc Diễm, ,“Lỏa thạch tôi để ở nhà, anh theo tôi về nhà lấy đi.”

Mấy ngàn lỏa thạch đối với Duy Nhược Hề cũng không tính là cái gì nhưng đối với Mặc Diễm mà nói thì nó là thứ bảo bối vô cùng quan trọng để cứu mạng cho anh.

Duy Nhược Hề tính trở về nhà rồi vụng trộm đem lỏa thạch từ trong không gian dời đến phòng của cô, sau đó bảo Mặc Diễm lấy đi là được. Nếu Mặc Diễm hỏi đến thì cứ giả câm giả điếc là được.

Duy Nhược Hề cùng Mặc Diễm trực tiếp lên toa xe về đến Duy gia, giờ này chắc Duy ba cùng Duy mẹ còn đi làm chưa về. Cho nên Duy Nhược Hề mới không kiêng kị dẫn Mặc Diễm về nhà. Nếu Duy ba cùngDuy mẹ ở nhà cô chắc cũng không dám như vậy.

Mặc Diễm đi theo Duy Nhược Hề cùng nhau đến Duy gia, Duy Nhược Hề lặng lẽ đem tay rút ra, bị một bàn tay ấm áp như thế cầm cô sợ trái tim mình không chịu nổi.

Mặc Diễm ngồi trên sô pha phòng khách của Duy gia nhìn chung quanh vô cùng đơn giản nhưng mang lại một cảm giác rất ấm áp.

Duy Nhược Hề đi vào phòng mình sau đó đem cửa khóa lại rồi trực tiếp lắc mình vào không gian. Một viên lỏa thạch không sai biệt lắm khoản hai nắm tay, tính ra mấy ngàn lỏa thạch đã chất đầy phòng của Duy Nhược Hề rồi.

Nhìn đống lỏa thạch to đùng Duy Nhược Hề thở dài, chuyện gì cũng phải che giấu thật là khó chịu, chờ cô đủ cường đại rồi thì không cần phải lúc nào cũng đề phòng và lo sợ thế này.

Mặc Diễm ngồi ở trên sô pha chờDuy Nhược Hề đi ra, cô đi vào phòng hơn 10 phút rồi sao còn chưa ra? Lấy lỏa thạch cũng không cần nhiều thời gian như vậy đi.

Duy Nhược Hề đem mấy tản đá dọn đẹp một chút, chúng nó tràn ra làm cho cô không thể mở cửa được. Nếu Mặc Diễm thấy cảnh này sẽ không tin cô tùy tiện để một đống lỏa thạch ở trong phòng. Ai, thật là không biết nói thế nào?

“ Lỏa thạch ở trong phòng anh vào lấy…….xì,” Duy Nhược Hề đi ra khỏi phòng thấy Mặc Diễm đang ngồi trên cái ghế sô pha đơn nhỏ nhắn đáng yêu xinh đẹp chỉ vừa vặn cho cô ngồi thì Duy Nhược Hề cười ra tiếng. Mặc Diễm cao hơn cô cả cái đầu ngồi trên thứ đáng yêu như vậy làm cho cô nhìn thấy thật mắc cười.

“Đi thôi, vào đi thôi.” Mặc Diễm dường như cũng không thấy anh ngồi trên cái ghế này có gì đáng cười chỉ bình tĩnh đứng dậy kéo Duy Nhược Hề vào phòng.

Mặc Diễm có chút kỳ quái anh không biết vì sao Duy Nhược Hề không trực tiếp đem ra mà phải bắt anh tự đi lấy.

Nhưng mà thời điểm khi bước vào cửa phòng của Duy Nhược Hề thì Mặc Diễm lại thất thần, là anh nhìn lầm rồi sao? Bên trong phòng là một đống đá màu đen đen chính là lỏa thạch, Mặc Diễm cảm thấy không thể tin được lại dụi dụi mắt.

Duy Nhược Hề ở bên cạnh nhìn Mặc Diễm dụi mắt thấy thêm được vẻ mặt giật mình cùng không thể tin của anh. Oa haha lại có thêm những vẻ mặt này, để nhìn hết các vẻ mặt của anh là chuyện khó khăn nha.

“Làm sao có thể?” Mặc Diễm nhìn về phía Duy Nhược Hề. Dường như anh có chút không thể tin, tiến về phía trước từng bước cầm lên một khối lỏa thạch nhìn thật kỹ,đúng là lỏa thạch.

Trong gian phòng này chất đầy lỏa thạch, ít nhất là mấy ngàn khối.

“Cám ơn cô.” Mặc Diễm đứng lên lại nhìn về phía Duy Nhược Hề khóe miệng giơ lên lộ ra một bộ mặt tươi cười rực rỡ. Nhiều lỏa thạch như vậy không chỉ có thể chữa trị tốt kinh mạch của cha anh mà còn có thể giúp cha anh luyện hoàn thành bộ thể thuật kia.

Duy Nhược Hề lại giống như choáng váng khi nhìn thấy Mặc Diễm cười.

Mặc Diễm thấy cô chỉ đứng ngây ngốc ở đó thì đột nhiên cuối đầu hôn lên cái trán của Duy Nhược Hề, “Nhược Hề, cảm ơn.”

“Lách cách.” Cửa phòng khách đột nhiên mở ra. Duy ba cùng Duy mẹ liền phát hiện ngay đối diện với phòng khách có một cậu thanh niên tuấn mỹ đang hôn con gái của ông bà.

Duy Nhược Hề nghe được tiếng mở cửa thì máy móc quay đầu lại thấy ba mẹ đang mở to mắt nhìn cô và Mặc Diễm.

“Ba...... Mẹ......,” Duy Nhược Hề đầu óc trống rỗng hoàn toàn không biết chuyện gì chỉ nhớ rõ Mặc Diễm trong nháy mắt hôn lên trán của cô.

“Dạ xin chào bác trai bác gái.” Mặc Diễm thật bình tĩnh xoay người nhìn Duy ba cùng Duy mẹ mở miệng mỉm cười nói, hoàn toàn là một bộ dáng thành thục không chút giật mình.

“Chào cháu…” Duy ba cùng Duy mẹ cũng đáp lời, chỉ thấy cậu con trái trước mắt cười quá mức rạng rỡ, hai người hoàn toàn yên lặng nhìn anh cười.

“Ba, mẹ sau hai người về sớm vậy?” Duy Nhược Hề rốt cuộc tỉnh đi đến đem cửa chính đóng lại xong lại chạy qua kéo kéo tay ba mẹ còn đang sững sờ.

Mặc Diễm chỉ mỉm cười không nói lời nào.

“Nga, ba mẹ không có việc gì nên tan tầm sớm,” Duy ba cùng Duy mẹ cũng tỉnh táo lại nhìn cậu con trai còn đứng ngay cửa phòng của Duy Nhược Hề, “ Tiểu Hề, cậu này là ai vậy?”

“Ah, anh ấy là bạn của con lại đây lấy vài thứ.” Duy Nhược Hề nhớ lại hình ảnh vừa rồi lại lập tức đỏ mặt. Đoán rằng ba mẹ sẽ không tin lời nói của cô.

“Lấy đồ?” Duy mẹ nghi vấn, bà không tin tưởng chút nào, lấy đồ thì đâu cần phải hôn.

“Bạn của Tiểu Hề, con lại đây ngồi chơi đi, chúng ta đi nấu cơm bọn con cứ tiếp tục đi. Chúng ta không thấy gì hết.” Duy mẹ dứt lời liền lôi kéo Duy ba vào phòng bếp hoàn toàn không cho Mặc Diễm cùng Duy Nhược Hề phản bác nửa lời. Cái từ ‘Bạn’ kia dường như còn đặc biệt nhấn mạnh.

Duy Nhược Hề lại tiếp tục đỏ mặc, mẹ mình thật là hay tưởng tượng chẳng qua Mặc Diễm đang hưng phấn và cảm kích cô thôi. Cũng không có cái gì nha.

“Nếu không anh ở lại ăn cơm chiều đi, thuận tiện tìm cái gì đó đem mấy tảng đá về.” Duy Nhược Hề trưng cầuý kiến của Mặc Diễm.

“Được.” vẫn là thanh âm lạnh băng hàng ngày. Duy Nhược Hề cũng không biết anh rốt cuộc là nguyện ý hay là bất đắc dĩ.

Mặc Diễm nhìn nhìn vẻ mặt trang điểm vô cùng đậm của Duy Nhược Hề thì đột nhiên mở miệng nói:” Cô đi tẩy trang đi, để gương mặt như vậy sẽ ảnh hưởng đến sự thèm ăn.” Thật sự là hắn không thích cô hóa trang thành như vậy.

“......” Duy Nhược Hề ngoan ngoãn xoay người đi rửa mặt.

Mặc Diễm thấy Duy Nhược Hề nghe lời đi rửa mặt mới giơ khóe miệng lên không một tiếng động nở nụ cười, nghĩ đến bộ dáng ngu ngốc của cô khi hắn hôn cô.

Nhìn một phòng chứa đầy lỏa thạch Mặc Diễm có một loại cảm giác nói không nên lời, thật kỳ diệu.

Lúc đầu anh thật sự nghĩ Duy Nhược Hề không có mấy khối lỏa thạch không nghĩ đến kết quả lại là thế này, ngoài suy đoán của mọi người. Lúc đầu anh cứu cô còn giờ đây nhờ cô mới cứu được ba anh, cái này có phải được gọi là duyên phận hay không?

Mặc Diễm ngồi xổm xuống, từng khối lỏa thạch chạy vào trong chiếc nhẫn không gian của anh. Tuy anh cũng đang tò mò không biết vì sao mà Duy Nhược Hề có được nhiều lỏa thạch thế này nhưng anh sẽ không mở miệng hỏi trừ khi chính cô nói cho anh nghe, ai cũng có bí mật của riêng mình.

Duy Nhược Hề rửa mặt gội đầu xong trả về hình dáng cũ bận một bộ đồ đơn giản đi ra ngoài. Đi ra ngoài liền thấy một phòng lỏa thạch hiện tại không con khối nào. “Này…?” sao lại thế này a.

Mặc Diễm giơ tay lên chỉ cho Duy Nhược Hề chiếc nhẫn không gian của anh, “ Đây là nhẫn không gian, tuy rằng không được lớn lắm nhưng mà cất được đống lỏa thạch này cũng không có vấn đề gì.”

Vật không gian sao? Duy Nhược Hề ngạc nhiên không thôi, mặc dù cô đã có Mặc Trạc. Mặc Trạc là thần khí do thần chế tạo ra còn chiếc nhẫn không gian này lại do con người làm ra. Đó là một chuyện thần kỳ.

Duy Nhược Hề sợ hãi than “rất thần kỳ nha, mua ở nơi nào?” Hẳn là thực quý đi.

“Người khác đưa!,” Mặc Diễm thản nhiên nhìn Duy Nhược Hề một cái rồi lại đi ra ngoài, “Toàn thế giới chỉ có 10 cái đạo cụ không gian, cái này có được là cha của tôi đã cứu người chế tạo ra vật này. Cho nên người nọ tặng cho cha của tôi, cha tôi lại chuyển lại cho tôi. Nếu cô thích chờ tôi đem lỏa thạch trở về xong sẽ đưa lại cho cô.”

Duy Nhược Hề thè lưỡi quá ra vật trân quý như vậy nha. Cô còn tưởng rằng có thể dùng tiền mua được. Tẩy đi lớp trang điểm xong Duy Nhược Hề thoạt nhìn rất thoải mái toàn bộ làn da trắng trong thuần khiết lộ ra bên ngoài, mái tóc đen dài cũng xõa trên lưng.

“Tôi lấy thứ này cũng không có chỗ dùng.” Dù sao cô đã có Mặc Trạc.

“Đúng rồi, tiền lỏa thạch tôi còn bị thiếu một phần nên phần đó tôi sẽ trả cho cô sau được không?” Mấy ngàn lỏa thạch ít nhất cũng phải 10 triệu tinh cầu, Mặc gia không lấy ra kịp số tiền này.

“Anh đã cứu tôi ba lần rồi, nếu không có anh tôi đã sớm chết cho nên mấy khối đá kia tặng cho anh, chúng nó ở chỗ tôi cũng không có việc gì dùng. Anh xem có đủ hay không, nếu không đủ tôi sẽ đưa thêm. Đương nhiên nếu anh cảm thấy ngại thì hãy đáp ứng tôi một điều kiện đi.” Bởi vì sợ Mặc Diễm chối từ việc cô không chịu lấy tiền cho nên Duy Nhược Hề đưa ra một cái điều kiện.

“Được.” Mặc Diễm lưu loát trả lời hoàn toàn không có nửa điểm muốn chối từ.“Điều kiện gì?”

Nga, thật khó khăn, điều kiện gì nhỉ. “ Nếu không anh gả cho tôi đi.” Duy Nhược Hề rất hay nói giỡn, chuyện này tuyệt đối là nói giỡn.

“Được.” Vẫn như cũ Mặc Diễm lưu loát trả lời không có nửa điểm do dự.

“…..”Duy Nhược Hề choáng váng, cô chỉ là nói giỡn thôi nha, Mặc mỹ nam không cần tưởng thật,.

“Khụ, cái kia. Tôi hay nói giỡn chờ khi nào tôi nghĩ ra điều kiện gì sẽ nói với anh sau.” Cô không dám nghĩ đến Mặc Diễm thế nhưng đồng ý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.