Vãn Hồi

Chương 14




Marsh im lặng chẳng nói chẳng rằng khi lái chiếc xe jeep xuôi lối đi đầy bụi của nhà Beauchamp.

“Anh đã làm rất cừ,” Leila nói.

“Hmm,” Mắt Marsh không rời con đường mấp mô.

Ánh đèn pha xe jeep loang loáng khi bánh xe vấp phải một ổ gà mà anh không thể tránh khỏi.

“Chính anh đã bảo không cách nào cứu được con ngựa con cơ mà, nó đã chết trước khi ngựa mẹ chuyển dạ. Và chắc chắc Kevin Beauchamp rất mừng vì anh đã dốc sức cứu con ngựa cái.”

Lúc cha mẹ Timothy từ đất liền về đến nơi thì Marsh đang dọn dẹp chuồng ngựa.

“Kevin đang trông mong khoản tiền bán con ngựa con đó.” Marsh lái xe ra đường lớn. “Anh không biết giờ ông ấy sẽ làm thế nào.”

“Nhân nói về chuyện tiền nong.” Leila quay sang anh.

Ánh đèn phát ra từ bảng đồng hồ chiếu sáng gương mặt Marsh.

“Kevin Beauchamp lấy đâu ra tiền để trả cho anh.”

“Ôi, tạ ơn Chúa,” Marsh nói. “Anh cứ sợ em sẽ hỏi câu hóc búa hơn.”

“Em cá Kevin sẽ coi đây là một câu hỏi khá hóc búa đấy.” Leila nhìn anh chằm chằm.

Mái tóc vàng của cô gần như huyền ảo trong bóng tối, lấp lánh trong ánh sáng đèn pha hắt vào. Marsh vẫn nhớ như in tóc cô mềm đến mức nào nơi cằm anh lúc cô vòng tay ôm anh. Cảm giác khao khát nhức nhối khi hồi ức đó trào lên khiến anh kinh ngạc. Nó đâm vào ngực anh, sắc bén và nóng rực. Khiến anh phải mất vài giây mới lấy được hơi thở.

“Quả thực,” anh đáp, cố giữ cho giọng nói bình tĩnh và đều đều. “Đó là một câu hỏi đơn giản vì đáp án rất đơn giản. Ông ấy không thể trả cho anh.”

“Không thể.”

Marsh liếc nhìn Leila lần nữa. Cô không có vẻ ngạc nhiên hay thậm chí thất vọng. Chỉ mặc nhiên chấp nhận.

Không có chiếc xe nào đi gần họ trên đường, anh chỉ có thể thấy lờ mờ gương mặt cô trong tia sáng yếu ớt từ bảng đồng hồ. Trông cô đầy bí ẩn và xinh đẹp. Nỗi khao khát dữ dội kia quay lại và anh cắn chặt răng, cố chiến đấu với nó.

Anh thậm chí còn không biết cảm giác đó nghĩa là gì, khốn khiếp thật. Thôi được, anh biết được phần nào ý nghĩa của nó. Và cái phần nào ấy chính là dục vọng. Anh muốn cô. Điều đó chẳng còn gì nghi ngờ. Anh đã muốn Leila từ mùa hè năm cô bước sang tuổi mười tám. Thậm chí trước đó nữa, Chúa đã phù hộ cho anh. Nhưng nỗi khao khát căng tức này không chỉ là nhục dục.

Chiếm hữu. Anh muốn chiếm hữu. Anh muốn độc chiếm người phụ nữ này theo cách cơ bản nhất, gần như nguyên thủy - mặc dù, chao ôi, anh chỉ có thể tưởng tượng ra những tiếng hét giận dữ của Leila nếu anh có can đảm cố bày tỏ cảm xúc đó.

Che chở. Anh muốn chăm sóc cô. Anh muốn ôm chặt lấy cô sau khi những đam mê của họ lắng xuống và ấp ủ cô bằng hơi ấm tình yêu của anh.

Che chở. Anh muốn mãi m cảm thấy thế khi Leila mỉm cười với anh. Nó còn hơn cả hạnh phúc và sự thỏa mãn đơn thuần. Đó là cảm giác mà cuối cùng, cuối cùng đã choán hết con người anh. Và anh muốn mỗi buổi sáng thức dậy với tiếng huýt sáo vui vẻ vì biết hôm nay Leila sẽ mỉm cười với anh. Hôm nay, ngày mai rồi ngày tiếp theo và tiếp theo nữa.

“Vậy là ông ấy không bao giờ trả tiền anh?” Leila hỏi “Anh cứ tự chịu tiền thuốc men đã sử dụng tối nay, chưa kể đến thời gian của anh?”

“Sau khi họ mổ lợn, nhà Beauchamp sẽ cung cấp cho anh một năm thịt lợn miễn phí” Marsh giải thích. Anh không thể nhìn cô thêm lân nào nữa… anh không dám. Cái cảm giác choáng ngợp này có thể khiến anh lái xe chệch đường. “Thay cho tiền mặt.”

“Thịt lợn.”

“Và mứt,” Marsh thêm vào. “Món mứt mâm xôi Kelly Beauchamp làm là loại ngon nhất anh từng…”

“Anh là người ăn chay cơ mà,” Leila nói. “Anh sẽ xoay sở thế nào với số thịt lợn mang đến trong vòng một năm.”

“À, đương nhiên là anh không ăn chúng.” Anh gạt tóc khỏi mắt. Anh ước gì cô cứ gào thét với anh cho xong. Như thế anh còn biết cách xử trí chứ không phải sự điềm tĩnh này. Ít nhất khi cô to tiếng, anh sẽ biết phản ứng thế nào. Ít nhất như thế anh có thể đo lường được cơn giận của cô. “Anh tặng lại chỗ thịt lợn cho gia đình Hopkins. Họ sống ở mũi đất nhô ra biển, cách nhà anh một dặm - ý anh là ngôi nhà trước kia của anh.”

“Gia đình Hopkins. Họ ở Sunrise Key đã lâu chưa?” Leila hỏi.

“Từ khi em vào trung học. Đó là một gia đình đông người. Có năm đứa con, tất cả đều là con trai? Bọn họ đều nhỏ hơn em.”

“Em không nhớ ra họ,” Leila thú nhận.

“Họ chẳng thể sánh với câu lạc bộ du thuyền đâu,” Marsh khô khan nói. “Ron đang ốm, và với năm đứa con chưa đến tuổi trưởng thành, họ luôn dùng hết số thịt lợn đủ dùng trong một năm. Tất nhiên chưa đến một năm thì họ đã dùng hết rồi.”

Leila im lặng, nhìn ra bóng tối bên ngoài xe. “Ôi Marsh, em không ngờ anh lại quá…” Cô vắt óc tìm từ thích hợp.

Marsh không đoán được cô định nói gì. Quá ngu ngốc? Quá cẩu thả về tài chính? Quá yêu cô đến mất trí?

“Quá hoàn hảo chăng?” anh gợi ý, thắng xe ở chỗ dừng xe tại giao lộ giữa đường Ocean Avenue và đường Main. “Vẫn đẹp mê người ngay cả khi chỉ mặc độc đồ lót?”

Cô nhìn anh. Trong ánh sáng lờ mờ từ ngọn đèn đường, đôi mắt cô mang sắc tía như màu trời trước cơn bão - sẫm lại bí ẩn và thêm chút nguy hiểm. Chẳng trách mà anh lạc mất mình trong đôi mắt ấy. Marsh dứt khỏi ánh nhìn ấy, chỉ để thấy mình đang nhìn chằm chặp môi cô. Trời ạ, nhưng anh muốn hôn cô.

“Em không ngờ anh quá ư tử tế,” cô nói.

Mất ba giây anh mới ngấm được câu nói của cô. Tử tế? Cô nói anh tử tế?

Đợi đã nào, nếu trước khi có câu nói này cô đã nghĩ anh không tử tế, vậy thì cô đã nghĩ gì?

“Em đã không nhận ra anh quá hảo tâm tới vậy.”

“Đó không phải hảo tâm,” anh nói. Nếu cô không nghĩ rằng anh tử tế, vậy thì cô vẫn luôn cho rằng anh không tử tế? “Nếu Ron Hopkins mà nghĩ anh đang tỏ lòng hảo tâm với ông ấy thì ông ấy lên cơn đau tim mất. Chúng tôi trao đổi. Họ có một khu vườn lớn. Và họ trồng bí zucchini và dưa hấu cho tôi suốt mùa.”

“Hầu hết mọi người sẽ không cho rằng một năm cung cấp thịt lợn đổi lấy những loại rau củ thông thường là một vụ giao dịch công bằng.”

“Hầu hết mọi người không phải ăn chay, và do đó coi nhẹ giá trị của rau quả,” Marsh chỉ ra. Ở cả hai bên đường Ocean Avenue và đường Main đều không có đèn giao thông. Marsh về số không, và hơi xoay người sang cô. “Này Leila, nếu em không ngờ rằng anh tử tế-”

“Em không ngờ anh với hàng xóm láng giềng. Chuyện gì đã xảy ra vậy?”

“Hẳn đó là do lan truyền.” Hiển nhiên trước thời điểm này cô cũng chẳng nghĩ là anh thân thiện. “Người dân trên đảo luôn giúp đỡ lẫn nhau. Em đã từng sống ở đây nên chắc cũng biết rõ. Bọn trẻ nhà Hopkins nhổ cỏ dại trong vườn cho bà cụ Milton. Và bà cụ luôn nướng thêm một mẻ bánh quy cho cữ cà phê sau lễ nhà thờ Chủ nhật. Ben Sullivan lấy máy cắt cỏ nhà mình để xén cỏ trước tòa thị chính trong trấn. Millie Water tặng hàng thùng soda cho giải Little League để được bán hàng trong các trận đấu của họ.”

“Còn anh cung cấp các dịch vụ y tế miễn phí?”

“Không phải lúc nào cũng miễn phí. Có người có bảo hiểm y tế. Và có người thực sự có tiền, tin hay không tùy em.”

“Có những bác sĩ sẽ từ chối khám chữa bệnh nếu bệnh nhân không đủ tiền trả.”

“Và có những tay bác sĩ sẽ mục rữa trong địa ngục,” Marsh đáp lại không nao núng. “Còn anh đây, sẽ lên thẳng thiên đàng, thông qua một cánh cửa đặc biệt được đóng dấu Thân thiện và Tử tế.”

Leila cười. Chúa ơi, anh yêu tiếng cười của cô. Anh yêu cái cách cô mỉm cười như thể thu vào cả thế gian. Anh yêu cái cách đôi mắt cô lấp lánh khi thích thú.

“Anh biết không, em thực sự tin rằng anh sẽ lên thiên đàng. Chỉ buồn cười, em luôn tưởng là…” Nụ cười của cô nhạt đi, và cô nhìn ra chỗ khác, như thể xấu hổ.

“Hmmm,” Marsh lên tiếng. Một chiếc ô tô đi đến sau xe anh, ánh đèn pha rọi thẳng vào gương chiếu hậu. Anh đưa tay ra ngoài thành xe và ra hiệu cho chiếc xe cứ vượt qua. “Anh nghĩ tốt hơn không nên tìm hiểu phần còn lại. Nhất định nó chẳng hay ho gì.”

“Em đã từng nghĩ anh ích kỷ và chỉ biết mỗi bản thân,” cô thú nhận.

“Và chẳng tử tế gì cho cam,” anh nói nốt hộ cô.

“Em sai rồi thì phải?” Cô nhìn lại anh

Anh có thể trả lời cô theo nhiều cách. Trên thực tế, người ta có thể sử dụng lời thú nhận của cô để trả miếng lại. Theo như lời cô nói, cô chưa bao giờ sai, và khi cô thừa nhận điều ngược lại thì chắc chắn cô đáng hứng chịu một nhận xét chua cay.

Nhưng Marsh không chế nhạo. Không cười cợt. Anh cố không giễu cợt cô.

“Anh không biết,” anh nghiêm túc nói. “Nhiều khi anh rất không tử tế đối với em. Nhưng chỉ với em thôi.”

“Ra thế đấy. Hồi anh và Simon học đại học, anh chế nhạo em không thương tiếc. Anh chưa bao giờ chịu từ bỏ việc đó. Phân nửa thời gian em phát khùng lên với anh. Nửa còn lại…” Nửa thời gian còn lại, cô đã nghĩ mình gần như phải lòng anh. Nhưng không đời nào cô thú nhận với anh điều đó.

“Em luôn tỏ ra hỗn xược với anh.” Marsh nói. “Ngay ngày đầu anh gặp em và Simon. Em như thế nào nhỉ? Mười một tuổi? Tóc vàng và… đặc chất Mĩ. Em nhìn như thể anh là một mẩu rác lềnh bềnh trên sóng thủy triều. Và em mới chỉ là một đứa trẻ. Khi em lớn hơn, lúc vào trung học, em vẫn láo xược với anh. Hỗn xược, và xinh đẹp đến chết người.”

Leila nhìn chằm chằm Marsh, nhưng anh không nhìn cô, mà nhìn ra con đường trước mặt, như thể anh nhìn được vào tương lai.

“Xinh đẹp? Thật ư?”

“Đúng vậy. Và giờ vẫn thế.”

Marshall Devlin nghĩ rằng cô xinh đẹp. Tim Leila đập thình thịch, cô sợ anh có thể nghe thấy. Xinh đẹp. Nhưng…

Cô nhướng một bên mày. “Vậy nên anh đặt cho em biệt hiệu Mặt khỉ?!”

Marsh nhìn cô và mỉm cười. Cô có thể thấy hàm răng trắng đều tăm tắp của anh lấp lóa. “Em nghĩ anh lại đi dâng thêm vũ khí cho em bằng cách thú nhận anh thấy em là người xinh đẹp nhất anh từng gặp sao? Nói thật đi, em sẽ không sử dụng nó để chế nhạo anh không thương tiếc nhằm trả đũa

“Cũng có thể.” Cô quan sát gương mặt anh trong ánh đèn đường mờ tỏ. “Anh nghĩ em xinh đẹp thật à? Từ lúc em học trung học?”

“Anh nhớ có dạo em mặc một chiếc quần jeans màu xanh lam ngắn cũn cỡn xé tua rua hai bên. Nó làm đôi chân em trông còn dài hơn,” Marsh hồi tưởng. Trong bóng tối đôi mắt anh mang vẻ mơ màng - và ấm áp. “Kì nghỉ hè năm đó của anh thật khổ sở. Em thường mặc nó với áo hai dây màu đỏ trắng như thế này. Tóc em vàng và làn da rám nắng. Một cô gái Mĩ hoàn hảo. Nụ cười của em - hoàn hảo. Đôi mắt em - hoàn hảo. Thân hình em - hoàn hảo. Mỗi lần em bước vào phòng là tim anh lại đau nhói.”

“Ôi, giá như được trở lại tuổi mười bảy,” Leila tiếc nuối.

“Bây giờ em còn đẹp gấp bội.”

Leila đảo mắt. “Còn anh rõ ràng đã tăng gấp đôi tiêu chuẩn. Em còn nhớ cha mẹ em rất quý anh. ‘Tại sao con không thể giống như cậu Marshall Devlin dễ thương kia?’” Leila giả giọng mẹ mình. “‘Cậu ấy thật là lịch thiệp’” Cô lắc đầu. “Anh không lịch thiệp, anh là kẻ dối trá.”

Marsh cựa quậy trên ghế. “Anh nghĩ phải gọi là khéo nói mới đúng, không phải dối trá.” Anh vuốt tóc ra khỏi mắt. “Như những cô gái Mĩ mới lớn khác, khéo ăn khéo nói chưa bao giờ là ưu điểm của em”

“Có một sự khác biệt giữa khéo ăn khéo nói và lấy lòng cha mẹ em-”

“Đó là lí do khiến em chống lại anh?” Marsh cắt ngang. “Ngay từ đầu em đã ác cảm với anh. Anh nhớ lần đầu tiên đến Sunrise Key với cha anh. Lúc đó là Giáng sinh, và anh đang buồn. Nếu không phải vì Simon… hoặc có lẽ là vì Simon. Có phải bởi cậu ấy và anh trở thành bạn thân mà em cảm thấy bị ra rìa? Đó là lí do em khó chịu đến thế?”

“À, có lẽ vậy,” Leila thừa nhận. “Một phần là thế. Một phần nữa do anh là một gã công tử hợm mình. Anh rất khó gần và… xa lánh. Anh chẳng bao giờ chơi với những đứa trẻ khác, trừ Simon. Và em không nhớ đã từng thấy anh cười. Ít ra là trong năm đầu tiên.”

Đèn pha của một chiếc xe nữa sáng lên sau lưng Marsh, anh phất tay cho nó qua. Leila nhận ra họ đã ngồi đây được một lúc lâu. Nhưng cô chưa muốn về nhà vội. Từ trước đến nay cô chưa bao giờ nói với Marsh những chuyện thế này - về các vết thương xưa cũ và những bất công thời niên thiếu vẫn vương vất giữa họ. Cô hoàn toàn không hề biết mình đã thu hút anh khi còn là một nữ sinh. Tại sao anh lại không mời cô đi chơi? Cô sẽ đồng ý ngay lập tức. Đương nhiên, anh đã chẳng thể nào biết được điều ấy.

“Anh không cười nhiều, nhưng chắc chắn không thể chỉ vì nghi ngờ mà em buộc tội anh. Lúc đó anh mười bảy tuổi, vừa đến sống ở một đất nước xa lạ với cha - người cha mà anh chỉ biết sơ - cùng vợ và hai đứa con của ông. Anh đang phải chịu cú sốc văn hóa.” Anh thở dài. “Và anh đang buồn.”

Leila nhìn anh chăm chăm. “Buồn ư? Sao thế?”

Anh nhìn lại cô, nhoài người về phía trước trong đêm tối. “Em quả thực không biết gì ư?”

“Marsh, anh đang nói về chuyện gì vậy?”

“Mẹ anh. Khi đó bà vừa qua đời, và chỉ sau lễ tang một tuần anh đã phải chuyển đến sống tại Mĩ, đến vùng ngoại ô của New Heaven với một người cha xa lạ. Hai tuần sau đó, cha con anh đi nghỉ ở Sunrise Key. Anh không khó gần lúc chúng ta gặp nhau lần đầu, Leila. Anh đang sốc.”

“Ôi Marsh. Chẳng ai cho em biết cả.” Cô úp tay lên miệng, nhớ lại tất cả những lời nói khó nghe và ánh mắt căm tức cô ném về phía anh khi anh chiếm đoạt sự quan tâm của người anh trai thân thiết. “Em đã thật là tệ. Hẳn anh đã nghĩ em là một con ranh đáng ghét.”

“Anh chỉ nghĩ em hơi nhạy cảm.” Anh cười rầu rĩ. “Và anh phải thú nhận rằng cái từ con ranh đáng ghét có lướt qua trong đầu anh một hai lần gì đấy.”

“Em xin lỗi.”

“Anh không nhận ra em chẳng hề biết chuyện mẹ anh. Anh tưởng ai cũng biết.” Anh cười buồn. “Chắc đó là lý do cho cách cư xử của em. Anh đã luôn cho rằng em rất tàn nhẫn.”

Leila nhắm mắt lại và ngửa đầu ra lưng ghế. “Em đúng là con ngốc.”

“Leila, tin anh đi, anh đã tha thứ cho em từ lâu lắm rồi.”

Vùng cổ cô lộ ra trông thật dài và thanh mảnh dưới ánh sáng từ ngọn đèn nơi góc đường.

“Như thế cũng không làm cho em bớt ngốc hơn.”

“Chuyện qua rồi.” Marsh chỉ ra. Anh phải xiết chặt hai tay thành nắm đấm để không chạm vào cô. “Em đã từng ngốc nghếch. Nhưng em đã trưởng thành. Anh cũng đã trưởng thành hơn rất nhiều.”

“Nhưng sao em vẫn cảm thấy mình thật kinh khủng?” Cô mở mắt và quay đầu sang nhìn anh.

“Chứng tỏ em không ngốc nghếch. Nếu ngốc nghếch, em đã không cảm thấy kinh khủng, đúng chứ? Đó là quá khứ rồi, Leila. Hãy để nó qua đi.”

“Chà, anh là người tử tế có khác, đúng chứ? Quá tử tế. Em không chắc mình có thể chịu được chuyện đó.”

Cô đang chế giễu anh. Bởi vì cô không muốn anh nhìn thấy những giọt nước mắt chợt lấp lánh trong mắt cô.

Marsh cảm thấy lộn nhào, như thể anh vừa bước ra khỏi mép vách đá. Leila quan tâm đến anh đủ để rơi nước mắt. Có thể vẫn chỉ là kiểu quan tâm của người em gái, nhưng như thế đã khá hơn nếu so với thời niên thiếu ghét anh thậm tệ.

Marsh làm điều duy nhất mà anh có thể làm. Anh vờ như không thấy những giọt nước mắt ấy. Và anh đáp lại. “Anh nghĩ nếu em muốn, anh có thể bắt đầu gọi em là Mặt Khỉ trở lại. Ý anh là, chỉ để cân bằng mối quan hệ giữa chúng ta.”

Leila bật cười, và nhoài người ngang qua ghế để ôm lấy anh.

Thế này đây, Marsh nhận ra. Anh sẽ không đời nào có thể ôm lại Leila mà không hôn cô. Và khi anh hôn cô, cô sẽ biết tất cả.

“Xin thứ lỗi, hai vị,” một giọng nói vang lên, và Marsh giật mình. “Ô kìa, bác sĩ. Tôi ã không nhận ra đó là anh.”

Liam Halliday đứng ngay bên ngoài chiếc xe jeep phía Marsh, một tay gác lên gờ kính chắn gió, tay kia đặt lên nóc xe bằng vải bạt khi anh ta vươn người tới và nhìn qua ô cửa mở. Marsh thấy tay cảnh sát trưởng cao lớn thu vào mắt không sót thứ gì - áo sơ mi không cài cúc của Marsh, áo jacket, cà vạt và túi y tế của anh để trên ghế sau, cặp chân dài và đôi tay để trần của Leila, những lọn tóc vàng và gương mặt xinh đẹp của cô.

“Chào cô.” Cảnh sát trưởng gật đầu với Leila và chạm tay vào vành mũ cao bồi. Anh ta mỉm cười với cô và miễn cưỡng đưa mắt trở lại Marsh. “Động cơ trục trặc à, Bác sĩ? Có cần tôi giúp anh kéo xe ra khỏi đường lớn, và đưa vào bãi đỗ trước bưu điện không?”

Đôi mắt anh ta tiếp tục quay sang Leila. “Không cần đâu.” Marsh quan sát gương mặt Halliday, cố đoán xem Leila trông thấy gì khi cô nhìn cảnh sát trưởng. “Thực ra, động cơ không sao cả. Chúng tôi chỉ đang nói chuyện thôi.”

Mái tóc đen nhánh của Halliday quăn lại dưới vành mũ rộng. Một lọn tóc rơi trước trán, nhưng chưa đủ dài để chọc vào mắt anh ta. Nó làm Marsh nhớ đến tóc mình và, anh gạt mớ tóc màu nâu của mình ra khỏi mặt.

Mắt Halliday có màu nâu, nhưng sẫm hơn mắt Marsh. Đó là màu nâu sô cô la đậm, trong khi mắt Marsh chỉ là màu của một khúc sông hẹp sau cơn mưa lớn, khi mặt nước sủi đầy bùn đất.

Dễ nhận ra đôi mắt Halliday đỏ ngầu - rõ là từ trận xả láng tại quán Rustle's Hideout tối hôm trước.

Leila nhoài người qua chỗ Marsh, đưa tay cho cảnh sát trưởng bắt. “Tôi là Leila Hunt,” cô tự giới thiệu kèm theo một trong những nụ cười quyến rũ của mình. Ít nhất Halliday cũng có vẻ choáng, Marsh cau có nghĩ.

“Liam Halliday,” Halliday chậm rãi nói, cầm tay cô và giữ một lúc lâu, quá lâu. “Hình như cô là họ hàng với Simon Hunt?”

“Anh ấy là anh trai tôi.”

“Trước đây chúng ta đã gặp nhau chưa?” Halliday hỏi. Marsh nhận ra đó không phải là một câu tán tỉnh. Trong mắt anh ta có vẻ bối rối thực sự. Có lẽ người nghiện rượu nặng như Halliday không thể nhớ đã gặp ai.

“Tôi không chắc lắm,” Leila thú nhận.

Hai bàn tay vẫn bắt lấy nhau kia ở cách mặt Marsh có vài phân, anh hắng giọng. Leila liền giật tay về.

“Giờ thì.” Halliday đứng thẳng lên. “Không được đỗ xe quá sát góc cua, Bác sĩ ạ.” Anh ta cười toe toét và nháy mắt với Marsh. “Và nhất là không được đỗ giữa đường. Tôi buộc phải yêu cầu anh lái xe đi. Hoặc đưa nó vào chỗ đỗ quá góc đường này nếu anh muốn kín đáo hơn.”

Leila đỏ mặt. “Chúng tôi nói chuyện. Chỉ có vậy thôi mà.”

Marsh nhìn cô, chân mày nhướng lên. Cô quá vội vã cam đoan với cảnh sát trưởng là không có chuyện gì giữa họ. Leila liếc sang Marsh nhưng lại vội ngoảnh đi, như thể bằng cách nào đó chính anh mới là người làm cô xấu hổ.

“À, vậy thì, xin thứ lỗi cho tôi nhé,” Halliday nói. “Hãy vòng qua góc đường nếu hai người muốn… nói chuyện tiếp.” Anh ta chạm tay vào mũ và lại mỉm cười với Leila. “Rất vui được gặp cô, Leila Hunt. Hẹn gặp lại, Bác sĩ.”

Khi Halliday thong thả quay về chỗ chiếc xe cảnh sát đậu dưới ngọn đèn đường, Leila lắc đầu. “Em không thể tin được Frankie từ chối đi chơi với anh ta. Anh ta thật đáng mến.”

“Anh ta đặc biệt đáng mến sau khi qua một đêm say xỉn,” Marsh cộc cằn nói.

“Ờ, Frankie bảo là anh ta có khuynh hướng tiệc tùng.” Mắt cô dõi theo Halliday. Cô thấy anh ta thò tay qua cửa xe lấy ra chiếc microphone không dây. “Nhưng cậu ấy không nói anh ta cực kì đẹp trai. Ôi trời ơi!”

Đúng là ôi trời ơi. “Phải, chẳng biết anh ta có còn đẹp trai khi mặc mỗi đồ lót không?” Marsh trầm ngâm.

Leila phì cười. “Có lẽ không được như anh đâu. Mặc dù… “ Mắt cô xa xăm mơ màng. “Marsh, anh có nghĩ là anh ta không?”

“Không.”

Cô nhìn anh ngạc nhiên. “Sao anh chắc chắn thế?”

“Có thực em nghĩ Halliday có thể là chàng ninja của em?” Marsh hỏi ngược lại. “Ý anh là thực sự ấy.”

Cô lại quan sát tay cảnh sát trưởng. Cảm giác lúc này của anh có phải ghen tuông? Đúng, nhất định là ghen tuông, và nó tệ gấp mấy lần cơn nhức nhối anh cảm thấy với Elliot. Eiliot không phải mối đe dọa thực sự, bất kể Leila đã nói sẽ cưới anh ta. Có thể cô đang nghĩ đến chuyện kết hôn với Elliot, nhưng rõ ràng cô không bị anh ta hấp dẫn, không như thế này.

Phải nhìn Leila dán ánh mắt rạng ngời vào Halliday đúng là lộn ruột. Marsh muốn xiết cổ tay cảnh sát trưởng, chỉ vì anh ta dám hiện diện trên đời.

“Em quả thực không biết. Nếu anh ấy là chàng ninja của em thì sao?”

“Vậy thì em còn đợi gì nữa?” Marsh nói, giọng pha chút hằn học. “Đây quả là là cơ hội lớn của em. Hãy đi tìm hiểu xem. Sao em không đi tới và hôn anh ta? Anh chắc anh ta sẽ vui mừng hết biết mà đón nhận.” Theo cái cách Halliday nhìn Leila, thì rõ ràng anh ta sẽ sẵn lòng cho cô thực hành một chuỗi nụ hôn thử nghiệm với mình.

Lela tháo dây an toàn và bước ra khỏi xe.

“Em định đi đâu?” Marsh ngạc nhiên hỏi.

“Anh nói đúng. Đây là cơ hội tuyệt vời của em. Em sẽ đi nói chuyện vói anh ấy. Anh hãy cho xe vào bãi đỗ ở bưu điện. Mấy phút nữa em sẽ quay lại, được chứ?”

“Leila, em không thể coi lời anh vừa nói là nghiêm túc được.” Nhưng cô đã cất bước đi tới chỗ tay cảnh sát trưởng và chẳng nghe anh nói gì.

Anh chửi thề khi quan sát họ. Rõ ràng gã đàn ông nghĩ Leila xinh đẹp. Nhưng ở cô còn nhiều điều khác nữa ngoài gương mặt đẹp và thân hình gần như hoàn hảo. Cô thông minh, thân thiện, hài hước và ấm áp. Cô rất đặc biệt. Ngay cả tên ngốc như Halliday cũng chỉ cần vài giây là nhận

Halliday cất bộ đàm đi ngay khi phát hiện ra Leila đang đi về phía mình. Anh ta bỏ chiếc mũ cao bồi ra và lùa những ngón tay lên tóc trong khi tựa vào thành xe. Đôi chân dài trong chiếc quần jeans vắt chéo nhau nơi mắt cá.

Halliday mỉm cười với Leila, cô cười đáp lại, và Marsh biết rằng mình không thể, tuyệt nhiên không thể ngồi đó và nhìn được nữa. Anh vào số một và vào cua vòng qua góc đường tiến vào bãi đỗ trước cửa bưu điện. Nhưng, từ chỗ anh đậu xe, anh vẫn có thể trông thấy Leila và Halliday trong kính chiếu hậu, nên anh nhắm mắt lại.

Mẹ kiếp, tại sao Leila không cười với anh theo cách đó.

Bởi vì cô không coi anh là gì khác ngoài một người bạn, không hơn một người anh trai. Cô đã hối hả cải chính với Halliday khi tay cảnh sát trưởng cho rằng họ đỗ xe nơi giao lộ để hôn nhau. Chẳng lẽ ý nghĩ hôn anh lại đáng sợ đến thế?

Chắc chắn Leila không thấy anh thiếu hấp dẫn vào Giao Thừa, khi anh hôn cô lúc nửa đêm. Không, cô đã đáp lại những nụ hôn của anh theo cách khiến anh gần như nghẹt thở.

Có lẽ đó là đáp án. Có lẽ anh nên mặc lại bộ đồ ninja và xuất hiện trong phòng cô đêm nào đó.

Nhưng không.

Thực sự là, Marsh muốn Leila yêu anh. Không phải như một người bạn, không phải một người anh, hay một bóng ma lãng mạn. Anh muốn cô yêu anh đến đắm đuối, tuyệt vọng, mê mụ. Anh, chứ không phải tên ninja bí ẩn nào đó.

Và Lạy Chúa, hãy cho con biết, có cái quái gì đang diễn ra ở kia vậy?

Marsh mở mắt, và trong gương chiếu hậu, trong ánh sáng đèn đường, anh thấy Liam Halliday kéo cô vào vòng tay và hôn cô. Đó là một nụ hôn dài, một nụ hôn nhàn nhã, một nụ hôn sâu đắm và đam mê.

Để nguyên chìa khóa trong ổ, Marsh bước ra khỏi xe và bỏ đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.