Vãn Hồi

Chương 1




Veronica ngồi bật dậy trên giường.

Lạy Chúa trên cao, cô không được yêu cầu để ngủ, cô được yêu cầu phải làm việc và - mấy giờ rồi?

Cô nhìn đòng hồ mười hai hai tư (12:24). Ôi không, cô đã mất toàn bộ buổi sáng.

Nhưng cô hẳn đã kiệt sức. Cô không thể nhớ cô đã về phòng bằng cách nào và –

Ôi, Chúa ơi! Cô nhận ra cô đang không ở trong phòng mình. Cô đang trong phòng ngủ của hoàng tử... của Joe... Giường Joe.

Cảm thấy chóng mặt, Veronica nhớ lại Joe đã kéo cô vào vòng tay anh và hôn cô chậm rãi, và toàn bộ xương trong cơ thể cô tan chảy. Anh đã cởi quần áo của họ với kinh nghiệm dày dạn và...

Nhưng... cô vẫn mặc quần áo. Đôi tất ống của cô bị tụt và không thoải mái. Cô chỉ đã mơ về Joe Catalanotto và đôi mắt quyến rũ của anh cùng đôi tay dịu dàng đáng kinh ngạc.

Nụ hôn thì lại rất thật, mặc dù, có đôi chút ngấu nghiến, và cả sự ngạc nhiên.

Nó rất dễ chịu. Joe biết chính xác phải hôn cô thế nào để khiến cô kích động nhất, để có thể gây ảnh hưởng đến cô mạnh mẽ nhất.

Cô đã mong đợi anh hôn cô - gần như là một tiếng vang của sự đói khát và chút ngấu nghiến mà cô đã thấy trong mắt anh. Cô đã có thể kiểm soát nó. Cô sẽ biết phải nói gì và làm gì.

Thay vào đó, Joe đã cho cô một nụ hôn nhẹ nhàng hơn là đam mê, mặc cho sự đam mê vẫn luôn ở đó, thật vậy. Nhưng Veronica vẫn ngạc nhiên bởi sự kiềm chế mà anh đã thể hiện, sự ngọt ngào của miệng anh trên cô, chậm rãi, sự hấp dẫn kéo dài của môi anh. Cô có thể hôn anh như vậy mãi mãi.

Mãi mãi á? Chúa ơi. Cô đang lãng phí quá nhiều thời gian.

Veronica đong đưa chân khỏi giường. Cô đã nói với Joe phải đánh thức cô. Rõ ràng là, anh không làm vậy. Thay vì đánh thức cô, anh đưa cô vào đây, vào phòng ngủ của anh.

Cô tìm thấy một chiếc giày của mình đang nằm trên sàn nhà, chiếc còn lại thì không dấu vết. Tuyệt thật. Một chiếc còn, một chiếc mất, sau khi đã ngủ gần nguyên ngày, phẩm giá của cô đang tan dần thành từng mảnh, cô cần ra phòng khách, nơi mà mấy đặc vụ FlCOM đang ở đó. Cô sẽ phải chịu đựng nụ cười tự mãn của nọ.

Cô là đồ nhát chết. Cô đã ngủ thiếp đi - và đã ngủ nhiều giờ, trong giờ làm việc.

Và Joe... Joe đã không giữ lời hứa của anh để đánh thức cô dậy. Và cô đang bắt đầu... thích anh. Cô đã bị thu hút ngay từ đầu, nhưng cái này khác. Cô thực sự, thực sự thích anh, mặc cho thực tế rằng anh đến từ một thế giới hoàn toàn khác, mặc cho thực tế là họ gần như tranh luận liên tục. Cô thậm chí còn thích anh mặc cho thực tế rằng anh rõ ràng chỉ muốn một mối quan hệ tình dục. Mặc cho tất cả điều đó, cô nghĩ rằng anh cũng đang bắt đầu thích cô.

Sự thất vọng lóe lên nhanh chóng nhường chỗ cho sự tức giận. Làm thế nào mà anh dám để cô ngủ nguyên ngày như vậy? Cái gã khốn...

Veronica nổi giận khi cô nhét áo khoác trở lại vào trong váy và vuốt phẳng áo khoác, biết ơn rằng bộ vest của cô không bị những nếp nhăn tố giác.

Tóc cô thì lại hoàn toàn không dễ gì sửa lại, nhưng cô quyết định sẽ không xuất hiện từ phòng ngủ với mái tóc xõa tung và rơi quanh vai. Đã đủ tồi tệ khi cô ngủ trên giường của Joe. Cô không muốn trông như thể anh cũng đã ở đó với cô.

Cuối cùng, cô hít sâu một hơn và, với một chiếc giày duy nhất trong tay và đầu ngẩng cao, cô bước vào phòng khách.

Nếu những đặc vụ FlCOM cố nín cười, Veronica cũng sẽ lờ đi. Tất cả những gì cô thấy là, Joe không có trong phòng. Tin tốt, hoặc cô sẽ mất nhiều hơn phẩm giá của mình khi ném trực tiếp chiếc giày vào đầu anh.

"Xin chào, các quý ông" cô nói nhanh đi về phía West và Freeman khi cô lượm chiếc cặp của mình. À, tốt. Chiếc giày mất tích của cô, trên sàn nhà trước ghế sofa. Cô trược cả 2 chiếc giày vào chân. "Tôi có thể hỏi trung úy hiện đang ở đâu không?"

"Anh ấy đang trong phòng tập thể dục" một trong số họ trả lời.

"Cảm ơn rất nhiều" Veronica nói và lướt ra cửa.

Joe đã được chạy 7 dặm trên máy chạy bộ khi Veronica bước vào phòng khách sạn sang trọng được trang bị máy tập. Cô trông khá hơn nhiều. Cô đã tắm và thay quần áo. Nhưng Hallelujah (kiểu hoan hô), thay vì đặt mình trong một bộ đồ phù hợp với Margaret Thatcher, cô đang mặc một bộ váy màu xanh lá. Không quá lạ mắt, nhưng rõ ràng là được thiết kế để nhấn mạnh vẻ nữ tính của cô, và bằng cách nào đó, trên Veronica, nó ôm sát những đường cong mảnh mai của cô và khiến cô trông đáng giá cả triệu đô. Đôi giày của cô trông có vẻ phiền phức nhưng ồ, bé yêu, đôi chân...

Joe lau một giọt mồ hôi chảy dài trên mặt. Từ khi nào mà trong đây lại nóng đến vậy? Nhưng lời chào của cô dành cho anh lại là bất cứ điều gì ngoại trừ sự ấm áp.

"Tôi muốn nói vài từ với anh" Veronica nói lạnh lùng, thậm chí không một câu chào để bắt đầu "Thật tiên cho anh, tất nhiên rồi"

"Cô ngủ ngon chứ?" Joe hỏi

"Anh sẽ có thêm thời gian à?" cô hỏi, nhìn chằm chằm đâu đó qua vai anh.

Thế là tốt, huh? Một cái gì đó đã khiến cô phát điên, và Joe sẵn sàng cược rằng cái gì đó là anh. Anh đã để cô ngủ. Sửa lại - anh đã không thể đánh thức cô. Đó không phải lỗi của anh, nhưng giờ anh sẽ phải trả giá.

"Cô cho tôi thêm 5 phút được không?" anh phản đối "Tôi muốn chạy mười dặm mà không dừng lại"

Joe không thở gấp. Veronica có thể thấy những con số trên màn hình máy chạy, anh đã chạy được 8 dặm. Nhưng anh trông không có vẻ hụt hơi.

Anh có đổ mồ hôi, dù vậy. Quần soóc của anh ướt nhẹp. Anh không mặc áo, và làn da mịn, rám nắng của anh bóng lên khi các cơ bắp hoạt động. Và, Lạy Chúa, anh có rất nhiều cơ bắp. Một sự chạm khắc đẹp đẽ, cơ bắp hoàn hảo. Anh trông đẹp tuyệt.

Anh quan sát cô qua tấm gương đặt góc cao từ sàn lên trần bao phủ các bức tường phòng tập. Veronica dựa người vào tường gần cửa ra vào và cố gắng không nhìn vào Joe, nhưng bất cứ đâu cô quay đầu, cô đều có thể thấy hình ảnh phản chiếu của anh. Cô cảm thấy mình đang nhìn chằm chằm vào anh với một sự say mê những cơ bắp cuồn cuộn phía sau đùi và cánh tay anh, và cô bắt đầu suy nghĩ về nụ hôn của họ. Chúng thật phi thường, một nụ hôn lãng mạn đến đứng tim. Mặc thái độ lãng đạm của anh, nụ hôn xen lẫn sự dịu dàng và tràn đầy cảm xúc. Nó không giống bất kỳ nụ hôn nào cô đã từng có.

Veronica đã nhận thức được Joe đã kiềm chế trong cách mà anh hôn cô. Cô cảm thấy sự tự chủ của anh và sức mạnh kiểm soát của anh. Cô đã nhìn thấy sức nóng của sự ham muốn trong đôi mắt anh và biết rằng anh muốn nhiều hơn chỉ là một nụ hôn đơn giản, nhẹ nhàng.

Veronica không thể quên được cách anh tìm kiếm mắt cô khi anh nghiêng người về phía cô và...

Tuyệt vời. Cô ở đây, đứng đó và hồi tưởng lại nụ hôn của Joe trong khi đang nhìn chằm chằm vào cái mông hoàn hảo của anh. Veronica ngước lên và trông thấy đôi mắt đen thích thú của anh đang nhìn lại cô. Không nghi ngờ gì anh có thể đọc được những gì cô đang nghĩ.

Cô cũng có thể đã bộc lộ nó. Veronica thừa nhận với chính mình. Cô có thể ngủ với anh và để điều này kết thúc. Sau tất cả, anh đã cực kỳ chắc chắn rằng điều gì đến sẽ đến. Và sau nụ hôn của họ, mặc cho ý định tốt đẹp của mình, tất cả những gì Veronica có thể nghĩ là 'Khi nào thì anh sẽ lại hôn cô một lần nữa?' Ngoại trừ việc anh đã không đánh thức cô dậy, điều mà có nghĩa rằng anh thậm chí còn không thích cô, và bây giờ cô đang giận điên lên với anh. Phải, hôn anh là một sai lầm huy hoàng. Mặc dù vào thời điểm đó, khi cô nói

những lời đó, cô gần như đã sai lầm hoàn toàn. Cô nghĩ rằng họ đang ở sai thời điểm.

Cô tiếp tục sai lầm khi để mình phân tâm với tất cả sự lãng mạn phiền phức đã lái cô phát điên.

Sau đó, tất nhiên, anh đã nói điều anh đã nói, và...

Thực tế là Joe thấy mối quan hệ đang phát triển của họ gần như hoàn toàn dựa trên tình dục chỉ thêm vào sự nhầm lẫn của Veronica. Cô biết một người đàn ông như Joe Catalanotto, một người đàn ông quen với những mưu đồ và sự mạo hiểm cao, sẽ không bao giờ có những dự định lâu dài với một người phụ nữ nguyên tắc, ổn định và có trách nhiệm và, phải, khá thẳng thắn, nhàm chán. Và ngay cả khi đó không phải vậy, ngay cả khi có một phép lạ rằng Joe sẽ trở nên điên cuồng và hứa sẽ mãi mãi yêu cô, thì làm cách nào mà trên trái đất này cô sẽ lại để anh ra đi với những nguy hiểm và những nhiệm vụ tối mật đó? Làm thế nào cô có thể chỉ đơn giản vẫy tay tạm biệt, và biết rằng cô có thể không bao giờ thấy liệu anh có còn sống hay không?

Không, cảm ơn rất nhiều.

Vì vậy, có lẽ mối quan hệ tình dục thuần túy không thêm vào sự nhầm lẫn của cô thêm nữa. Có thể nó sẽ đơn giản hóa mọi thứ. Có thể nếu giảm mọi thứ xuống mức độ cơ bản nhất của sự cơ bản.

Chúa biết, cô cực kì chú ý đến anh. Và vì vậy điều gì nếu cô đang quan sát anh?

Veronica bắt gặp cái nhìn của Joe với sự bướng bỉnh, cằm ngẩng cao. Người ta không thể có một thân hình như vậy và hy vọng mọi người không nhìn. Và nhìn Joe chạy giống như đang xem một vũ công. Anh thật duyên dáng, đôi chan rắn chắc, di chuyển nhẹ nhàng mà không cần nỗ cực. Cô tự hỏi liệu anh có biết nhảy không. Cô tự hỏi, không phải lần đầu tiên, sẽ có cảm giác thế nào nếu được ôm trong vòng tay anh, nhảy cùng anh.

Như Veronica thấy, Joe đang tập trung cao độ vào các chuyển động của mình, tăng tốc độ, tay chân di chuyển nhịp nhàng. Máy chạy bắt đầu rền rĩ và chỉ khi Veronica chắc chắn rằng Joe bắt đầu chạy chậm lại, khi cô nghĩ rằng anh không thể theo kịp tốc độ hơn nữa, anh bắt đầu chạy nhanh hơn.

Răng anh nghiến chặt, khuôn mặt anh là hình ảnh phản chiếu của sự tập trung và khả năng chịu đựng. Anh trông hoang dã, một thứ gì đó hoang dã. Một người đàn ông hoang dã - một sinh vật đến từ quá khứ xa xôi. Dữ dội, một chiến binh man rợ đến để làm rung chuyển thế giới trong thế kỷ XX cẩn thận và lịch sự của Veronica.

"Hoo- yah!" ai đó gọi, và mặt Joe nở nụ cười toe toét khi anh nhìn vào ba người đàn ông, đứng gần chiếc máy cuối phòng. Nhanh chóng như khi nụ cười xuất hiện, sự man rợ đã biến mất.

Kì quặc, Veronica đã không nhận ra những người đàn ông khác từ trước. Cô có thể nhân thức được sự xuất hiện của các đặc vụ FlCOM ở gần, nhưng không phải ba người đàn ông đang mặc đồ thể thao. Họ dường như biết Joe, SEALs, Veronica đoán. Họ hẳn phải là những người đàn ông mà Joe đã yêu cầu Đô đốc Forrest gửi đến.

Joe cuối cùng cũng chậm lại, để máy chạy với tốc độ đi bộ khi anh lấy lại hơi thở. Anh bước ra và nắm lấy một chiếc khăn, sử dụng nó để lau mặt khi anh bước đến chỗ Veronica.

"Chuyện gì vậy?"

Joe đang bốc hơi. Có thể thấy sức nóng qua đôi vai mạnh mẽ của anh. Anh dừng lại cách cô khoảng 6 feet, rõ ràng không muốn xúc phạm cô bằng cách đứng quá gần.

Bạn anh bước đến đứng quanh anh, và Veronica có thêm vài giây im lặng bằng cách có thêm ba cặp mắt ngững mộ với cái nhìn nam tính đánh giá. Đôi mắt Joe không khó khăn để bắt gặp điều đó.

Joe liếc nhìn những người đàn ông khác "Biến đi" anh nói "Đây là cuộc trò chuyện riêng tư"

"Còn lâu" một trong số họ nói giọng miền Tây. Anh ta gần như cao bằng Joe, nhưng có thể ít hơn 20 cân. Anh đưa tay về phía Veronica "Tôi là Cowboy, ma'am"

Cô bắt anh Cowboy, và anh ta nắm tay cô lâu hơn cần thiết, cho đến khi Joe tặng anh ta một cái nhìn tăm tối.

"Được rồi, giới thiệu nhanh lên" Joe nói "Trung úy McCoy, và Chuẩn úy Ensigns Becker và Jones. Còn gọi là Blue, Harvard và Cowboy. Cô Veronica St. John. đánh vần là Saint và John, hai từ, nhưng phát âm là Sinjin. Cô ấy là tư vấn truyền thông của Hoàng tử Tedric và cô ấy lập kế hoạch cho nhiệm vụ lần này."

Trung úy Blue McCoy khoảng tuổi Joe - đâu đó khoảng 30. Anh ta thấp hơn và nhỏ hơn so với những người khác và với thân hình như vận động viên chạy việt dã với đôi mắt xanh, tóc vàng gợn sóng dày và khuôn mặt đẹp trai của một ngôi sao Hollywood.

Chuẩn úy Harvard—Ensign Becker— là một người da đen với thân hình cân đối, đôi mắt nâu thông minh và một cái đầu cạo nhẵn bóng.

Tóc Cowboy dài hơn tóc Blue McCoy, và anh ta buộc túm sau gáy. Đôi mắt xanh lá cây lấp lánh với nụ cười quyến rũ say mê. Anh ta trông giống như em trai của Kevin Costne (diễn viên Mỹ) và anh biết điều đó. Anh ta cứ nháy mắt với cô.

"Rất vui được gặp các anh" Veronica nói, bắt tay với cả Blue và Harvard. Cô sợ rằng nếu cô bắt tay Cowboy lần nữa, cô sẽ không bao giờ lấy lại được tay của mình.

"Đó là vinh hạnh của chúng tôi, ma'am" Cowboy nói "Tôi yêu những gì cô đã làm với đội trưởng*"

Veronica nhìn Joe "Tôi tưởng anh là Trung úy" (*Cowboy dùng từ Captain, cũng có nghĩa là Đại úy, nên V mới hỏi lại)

"Đây là một đội gắn bó, ma'am" Blue nói. Anh ta, cũng có một chất giọng dày, nhưng có vẻ anh ta đến từ Deep South (vùng phía Nam nước Mỹ). "Cat là chỉ huy, nên đôi khi chúng tôi gọi anh ta là Đội trưởng"

"Nó còn tốt hơn rất nhiều thứ khác họ đã gọi tôi" Joe nói.

Cat.

Đô đốc Forrest cũng gọi Joe bằng biệt danh. Cat. Nó thật phù hợp. Giống như khi Joe chạy trên máy chạy bộ, anh trông giống như một con mèo khổng lồ, duyên dáng và mềm mại. Biệt danh, trong khi thực sự chỉ là một hình thức rút gọn của Catalanotto, cũng không quá khác biệt.

"Được rồi, tuyệt vời" Joe nói "Chúng ta đã giới thiệu xong. Bây giờ các chàng trai biến đi. Kết thúc phần trình bày của các cậu và để cho người lớn nói chuyện."

Trung úy McCoy khoác vai hai người khác và kéo họ về phía máy tập tạ. Harvard bắt đầu trước trong khi Cowboy vẫn để dành một mắt anh ta gắn chặt vào Joe và Veronica.

"Giờ thì chúng ta thử lại nhé" Joe nói với một nụ cười. "Chuyện gì vậy? Cô trông giống như tòa án binh ấy."

"Chỉ có hình phạt cho cuộc binh biến là vẫn thật thôi" Veronica nói, mím cười.

Joe vắt khăn quanh cổ "Binh biến" anh nói "Đó là trách nhiệm, đặc biệt nghiêm trọng xét đển việc tôi đã khó khăn một cách chết tiệt để đánh thức cô dậy."

Veronica khoanh tay lại "Vậy tôi cho rằng 'khó khăn chết tiệt' của anh bao gồm đặt tôi vào một chiếc giường mềm lại đẹp đẽ, nơi chắc chắn tôi sẽ ngủ nguyên ngày?" cô nói. Liếc nhìn xung quanh, về cả phía đặc vụ FlCOM và SEAL khác, và hạ giọng. "Tôi có thể chỉ ra rằng gần như không thích hợp khi tôi ngủ trên giường anh. Nó chắc chắn trông thật xấu xí, và nó ngụ ý... điều gì đó"

"Whoa, Ronnie" Joe lắc đầu "Đó không phải ý định của tôi. Tôi đã nghĩ rằng cô muốn được thoải mái hơn, đó là tất cả. Tôi đã không cố gắng để - "

"Tôi là phụ nữ chưa có gia đình, Trung úy" Veronica ngắt lời "Bất kể những gì anh dự định, đó không phải lợi ích tốt nhất của tôi để có một giấc ngủ ngắn trên giường của bất kỳ người đàn ông nào"

Joe cười "Tôi nghĩ cô đang phản ứng thái quá đấy. Đây không phải năm 1890. Tôi không thấy danh tiếng của cô có thể bị tổn hại chỉ đơn giản là từ việc ngủ trưa trên giường của tôi. Nếu tôi ở đó với cô, đó sẽ là vấn đề hoàn toàn khác. Nhưng nếu cô muốn biết sự thật, tôi sẵn sàng cược rằng không ai biết nơi cô ngủ sáng nay, hoặc thậm chí cả khi cô đang ngủ. Và nếu họ có biết, thì đó cũng là vấn đề của họ"

"Không, đó là vấn đề của tôi" Veronica nói gay gắt, sự giận dữ bùng lên. "Nói cho tôi biết, Trung úy, có nhiền phụ nữ trong SEALs không?"

"Không" Joe nói "Không hề. Chúng tôi không cho phép có phụ nữ trong đơn vị"

"Aha" Veronica vặn lại "Nói cách khác, anh không quen thuộc với sự phân biệt giới tính, bởi vì tổ chức của anh thành lập dựa trên sự phân biệt giới tính. Thật hoàn hảo"

"Xem này, nếu cô muốn giao giảng về nữ quyền, tốt thôi" Joe nói, sự kiên nhẫn của anh đang tan dần "nhưng miễn cho tôi đi - đưa tôi một cuốn sách nhỏ và tôi sẽ đọc sau. Còn bây giờ, tôi phải đi tắm"

Bây giờ nọ có đầy đủ thính giả, sự chú ý lộ liễu của ba SEAL khác và các đặc vụ FlCOM, nhưng Veronica đã quá chú tâm. Cô đang tức giận - tức giận vì anh đã để cô ngủ, tức giận vì anh quá nam tính, tức giận vì anh đã hôn cô và đặc biệt tức giận vì cô đã thích nụ hôn của anh cực nhiều.

Cô chặn Joe lại và đâm vào ngực anh bằng 1 ngón tay "Đừng có mà chạy khỏi tôi, Trung úy" cô nói, giọng cô tăng dần với mỗi từ ngữ "Anh đang làm việc trong thế giới của tôi, và tôi sẽ không để anh gây nguy hiểm cho sự nghiệp của tôi thông qua sự thiếu hiểu biết ngu ngốc của anh "

Anh nao núng như thể cô vừa tát vào mặt anh, và quay đi nhưng không trước khi cô nhìn thấy lóe lên sự tổn thương trong mắt anh. Sự tổn thương đã nhanh chóng được thay thế bằng sự giận dữ.

"Chúa Jesus, Đức mẹ Maria, Thánh Joseph" Joe nói qua hàm răng nghiến chặt "Tôi đang cố gắng tử tế. Tôi đã nghĩ rằng ngủ trên ghế sẽ vít cổ cô xuống, nhưng thôi quên đi. Từ bây giờ, tôi sẽ không quan tâm, được chưa? Từ bây giờ, chúng ta sẽ làm theo sách vở"

Anh đẩy cô qua một bên và vào phòng thay đồ. Các đặc vụ FlCOM và SEAL khác theo sau, để lại Veronica một mình trong phòng thể dục. Sự phản chiếu hình ảnh của cô qua mọi góc độ. Hoàn hảo. Cô đã xử lý mọi việc thật hoàn hảo.

Veronica đến để tìm hiểu lý do tại sao anh để cô ngủ quá lâu và rồi là cuộc tranh luận về giới tính gay gắt và danh tiếng của cô. Đó không thật sự là vấn đề sau tất cả. Đó chỉ là một sự mè nheo, bởi vì Chúa biết cô không thể đi đến chỗ anh và hét lên rằng nụ hôn của anh đã đảo lộn thế giới của cô và bây giờ cô hoàn toàn, hoàn toàn mất thăng bằng.

Thay vào đó, cô đã gọi anh là. Ngu ngốc. Thiếu hiểu biết. Từ đó rõ ràng gây tổn thương sâu sắc, mặc dù thực tế rằng anh còn xa mới ngu ngốc.

Veronica đã trút tất cả sự tức giận và thất vọng của bản thân lên người đàn ông đó.

Nhưng nếu có ai để cô đổ lỗi ở đây, đó là chính bản thân mình. Sau tất cả, cô mới là người ngu ngốc ngay từ đầu.

"Này, Cat!" Cowboy gọi lớn tiếng khi anh đang tắm "Nói thêm cho mình về cô Veronica 'Sinjin đi"

"Chẳng có gì để nói hết" Joe trả lời đều đều. Anh ngước lên bắt gặp cái nhìn của Blue.

Chết tiệt. Blue có thể đọc được suy nghĩ của anh. Sự kết nối của Joe và Blue rất chặt chẽ, vài suy xuất hiện trong đầu Joe mà có thể Blue không biết được. Nhưng chuyện gì sẽ xảy ra nếu Blue có thể biết được những suy nghĩ của Joe ngay bây giờ? Anh cảm thấy muốn bệnh, cảm giác buồn nôn của Joe đang xông thẳng trong dạ dày anh.

Ngu ngốc. Đần độn.

Phải, đó là tất cả, phải không? Joe chắc chắn biết được bây giờ chính xác Veronica St. John nghĩ gì về mình, phải vậy không? Anh chắc chắn biết lý do tại sao cô nghĩ rằng nụ hôn của họ là một sai lầm.

Cowboy tắt nước. Nhỏ giọt, anh bước ra khỏi nhà tắm và bước vào phòng "Cậu chắc chắn không có gì cho chúng tôi biết về Veronica à, Cat? Ồi, thôi nào, anh bạn, tôi có thể nghĩ đến một hai điều", anh nói, lấy một chiếc khăn từ một chồng khăn sạch, lau chiếu lệ. "Giống như là, có phải cậu và cô ấy sẽ làm gì đó vào buổi đêm với một hai bước?"

"Không" Joe trả lời thẳng thừng, kéo quần lên.

"Cậu có kế hoạch gì không?" Cowboy hỏi. Anh khoác vào một trong những chiếc áo sang trọng của khách sạn trên tường "Lùi lại đi, Jones" Blue cảnh cáo.

"Không" Joe trả lời Cowboy ngắn gọn khi anh giật chiếc áo thun qua đầu và kéo tay áo sơ mi.

"Tuyệt" Cowboy nói "Vậy thì cậu sẽ không phiền nếu tôi cho cô ấy thử một..."

Joe quay lại và nắm lấy ve áo người đàn ông trẻ và ghim sầm anh ta vào một dãy tủ khóa kim loại "Xuống địa ngục đi" anh quát.

Anh buôn Cowboy ra và quay sang bắt gặp ánh nhìn của Blue và Harvard "Tất cả các cậu. Rõ chưa?"

Anh không chờ một câu trả lời. Anh quay đi và hiên ngang ra khỏi phòng, đóng sầm cửa lại. Tiếng ồn lặp lại khi Cowboy quay lại nhìn chằm chằm Harvard và Blue.

"Súng đã bắn" cuối cùng anh nói "Bất kỳ ai có bất kỳ ý tưởng nào rằng chuyện quái gì đang xảy ra không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.