Vạn Đế Chí Tôn

Chương 5: Tương phùng




Sở Ly quét mắt nhìn bốn cao thủ Thiên Ngoại Thiên một chút lại nhìn về phía Tống Giới Trí:

- Tiểu công gia muốn làm như vậy thật sao?

- Phế hắn cho ta!

Tống Giới Trí hét lớn một tiếng. 

Bốn vị cao thủ Thiên Ngoại Thiên nhất thời đánh về phía Sở Ly.

Sở Ly đột nhiên lóe lên rồi biến mất, xuất hiện ở phía sau Tống Giới Trí, nhẹ nhàng đập ra một chưởng.

Tống Giới Trí không đạt đến cảnh giới Thiên Ngoại Thiên cũng không nghĩ tới Sở Ly lại dám mạo phạm mình, vì bất cẩn cho nên ngay cả một cao thủ Thiên Ngoại Thiên ở bên người cũng không có.

Bàn tay của Sở Ly vỗ một cái, thân thể của hắn tức thì cứng đờ, không nhúc nhích, trong nháy mắt đã bị phong ấn mấy đại huyệt.

Sở Ly đứng ở sau lưng hắn, lẳng lặng nhìn bốn vị cao thủ Thiên Ngoại Thiên, mỉm cười nghênh ánh mắt hung ác của bốn người này.

- Họ Sở, gan chó của ngươi thật là lớn!

Tống Giới Trí giận tím mặt, quát lớn:

- Nếu như ngươi dám động vào một sợi lông của ta, ta sẽ khiến cho ngươi chết không có chỗ chôn.

Sở Ly đưa tay nắm một sợi tóc của hắn, nhẹ nhàng cắt đứt:

- Động vào một sợi lông của ngươi rồi đó, sao?

- Giết hắn cho ta!

Tống Giới Trí quát.

Sở Ly đưa tay đặt lên trên bả vai hắn, lại cười nhạt:

- Trước khi giết ta, Tiểu công gia sẽ phải đi trước một bước, chúng ta sẽ phải kết bạn đi xuống hoàng tuyền sao?

- Họ Sở...

Tống Giới Trí nghiến răng nghiến lợi hừ lạnh nói:

- Nói đi, có điều kiện gì?

- Ta biết việc giao huynh đệ Vương thị ra, Tiểu công gia không thể đồng ý.

Sở Ly nói.

- Phí lời!

Tống Giới Trí hừ lạnh nói.

Hai huynh đệ Vương thị tương đương với bốn cao thủ Thiên Ngoại Thiên, tổn thất hai người, thực lực của phủ Hoài Quốc Công sẽ sụt giảm một đoạn dài, nguyên khí đại thương không phải trong thời gian ngắn là có thể khôi phục lại được.

Sở Ly nói:

- Ta chỉ muốn Tiểu công gia nói chuyện này cho rõ ràng trước mặt hoàng thượng còn hoàng thượng xử trí như thế nào thì không phải là chuyện mà chúng ta có thể quyết định, bằng năng lực của phủ Hoài Quốc Công các ngươi muốn thoát thân cũng không khó.

Tống Giới Trí lạnh lùng nói:

- Không thể!

Sở Ly ấn bả vai hắn, nói:

- Như vậy ta không thể làm gì khác hơn là mang Tiểu công gia ra ngoài tới tệ phủ thương lượng một chút.

- Ngươi có thể chạy thoát được sao?

Tống Giới Trí cười lạnh nói:

- Ngươi không dám bắt ta, cho dù đi tới phủ Dật Quốc Công, ta không muốn nói thì cũng đừng ai mong có thể ép được ta.

Sở Ly nói:

- Tiểu công gia trời sinh cao quý. Nếu không nói ta cũng không thể làm gì được Tiểu công gia.

Tống Giới Trí cười vô cùng đắc ý.

Sở Ly than thở:

- Nhiều lắm thì cởi y phục của Tiểu công gia đi một vòng ở trong thành có lẽ mọi người sẽ rất ủng hộ. Không tới một tháng toàn bộ Đại Quý đều biết tới uy danh của Tiểu công gia!

- Đê tiện!

Tống Giới Trí cắn răng hừ lạnh nói.

Sở Ly cười nhạt:

- Cái này cũng là do Tiểu công gia tạo ra, đây chỉ là hành động bất đắc dĩ mà thôi.

-... Được, ta viết!

Tống Giới Trí lạnh lùng nói:

- Mối thù này ta nhớ kỹ.

Hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt, họ Sở này cả gan làm loạn, dám bắt cóc mình cho nên chuyện gì cũng có thể làm được.

Trước tiên viết ra mấy lời lừa gạt chờ đối phương thả ra, hắn sẽ phái hộ vệ Thiên Ngoại Thiên toàn phủ ra ngoài, bất kể như thế nào cũng phải làm thịt kẻ này, sau đó lại thu hồi tờ giấy thỉnh tội kia.

- Như vậy rất tốt!

Sở Ly cười nói.

Hắn nhẹ nhàng vỗ phía sau lưng Tống Giới Trí một cái, huyệt đạo trên người Tống Giới Trí được giải, khôi phục lại hành động, hai chân lại cảm thấy tê dại không thể di chuyển được.

Sở Ly đưa tay, hai người bay lên, đi tới trước án mực.

Sở Ly tự mình động thủ mài mực.

Mài xong mực, hắn duỗi tay:

- Tiểu công gia, xin mời!

Tống Giới Trí lạnh lùng lườm hắn một cái, nhấc bút lên, không nhúc nhích.

Sở Ly ở bên cạnh nhìn chằm chằm vào hắn làm như không thấy vẻ mặt đang tái xanh của bốn cao thủ Thiên Ngoại Thiên.

Bọn họ tiến thoái lưỡng nan hận không thể dùng một chưởng vỗ chết Sở Ly.

Ở trước mắt bọn họ mà lại chỉ có thể trơ mắt nhìn Sở Ly cưỡng ép Tiểu công gia, cho dù Tiểu công gia không ghi hận thế nhưng bọn họ cũng uất ức, cảm giác thẹn với chức vụ cung phụng.

Tống Giới Trí viết từ trên xuống dưới đầy một tờ giấy lại mạnh mẽ tung bút ra ngoài cửa sổ, kế tiếp lạnh lùng trừng mắt nhìn Sở Ly:

- Hài lòng chưa?

Sở Ly nhấc tờ giấy lên, thổi thổi, cẩn thận nhìn qua một chút, thoả mãn gật gù, cười nói:

- Đa tạ Tiểu công gia!

Vẻ mặt của Tống Giới Trí không hề có cảm xúc, nói:

- Hiện tại ngươi có thể thả ta rồi chứ?

- Đương nhiên.

Sở Ly cười đập một chưởng về phía Tống Giới Trí:

- Tiểu công gia, sau này còn gặp lại!

Đột nhiên hắn biến mất ở tại chỗ.

Tống Giới Trí quát lên:

- Đuổi theo hắn! Đoạt lại!

- Vâng.

Bốn vị cung phụng gầm thét, xông ra ngoài.

Lục Ngọc Thụ ngồi ở bên cạnh cái bàn đá dưới cây hoa đào, có chút lười biếng uống trà:

- Tịch lão, ngồi xuống đi, không cần phải sốt sắng như vậy.

Hai mắt Tịch Vụ nhìn quanh bốn phía:

- Ta không khát, đứng là được rồi.

Lục Ngọc Thụ nói:

- Tịch lão, hắn ta nào đáng sợ như thế?

Tịch Vụ nói:

- Công tử, người không nên làm hắn tức giận.

- Hừ, ta không làm hắn tức giận chẳng lẽ hắn sẽ thân thiện với ta sao?

Lục Ngọc Thụ bĩu môi:

- Không suy nghĩ một chút xem hắn đã lấy mạng bao nhiêu người trong phủ chúng ta rồi?

Tịch Vụ lắc đầu nói:

- Đây là chuyện của tiểu thư, công tử không cần thiết phải đi trêu chọc vào hắn.

- Dù sao cũng đã chọc rồi như vậy dứt khoát đắc tội tới chết!

Lục Ngọc Thụ hừ lạnh nói:

- Hắn cũng chẳng có gì là ghê gớm còn không phải ảo não bị đuổi ra khỏi phủ hay sao?

- Ài...

Tịch Vụ bất đắc dĩ lắc đầu.

Công tử trẻ tuổi nóng tính, không biết trời cao đất rộng, không lĩnh giáo qua sự lợi hại của Sở Ly. Hắn càng nói thì công tử lại càng không phục muốn tranh cao thấp một trận, lời của hắn hoàn toàn phản tác dụng tốt nhất vẫn nên im lặng thì hơn.

Đúng lúc này, Sở Ly bỗng nhiên lóe lên ở trước mặt hai người, nhìn bọn họ rồi mỉm cười.

- Ngươi!

Lông tóc cả người Tịch Vụ dựng lên, nội lực điên cuồng vận chuyển.

- Sưu!

Tay trái Sở Ly vứt ra một đạo hàn quang, trong nháy mắt đã đến trước mặt Tịch Vụ.

Tịch Vụ biết phi đao của hắn lợi hại cho nên miễn cưỡng né qua.

- Sưu!

Hắn mới vừa né thì đã nghe thấy lại có phi đao bắn ra.

- Công tử cẩn thận!

Hai mắt của Tịch Vụ như sắp nứt ra, miệng hét lớn chẳng khác nào sấm nổ.

Hàn quang do tay phải Sở Ly vứt ra trong nháy mắt đã bắn trúng Lục Ngọc Thụ, đánh bay Lục Ngọc Thụ lên trên không trung, Sở Ly nhìn Tịch Vụ cười cười, bỗng nhiên biến mất.

Tịch Vụ không đuổi theo được Sở Ly lòng như lửa đốt tiếp lấy Lục Ngọc Thụ đang ở trên không trung.

Ở ngực phải của Lục Ngọc Thụ bị một thanh phi đao cắm vào không ngừng chảy máu, sắc mặt trắng bệch, hai mắt mờ mịt thất thố.

Tịch Vụ vội vã vận công bảo vệ tâm mạch của hắn, lại vội hỏi:

- Công tử? Công tử?

Lục Ngọc Thụ chậm rãi cúi đầu, kịch liệt giãy giụa định đứng lên.

Tịch Vụ vội vã đè hắn lại:

- Công tử, đừng lộn xộn!

- Ta sắp chết sao?

Lục Ngọc Thụ trừng mắt nhìn phi đao, kinh hoảng kêu to:

- Có phải ta sắp chết rồi hay không?

Tịch Vụ vội nói:

- Công tử đừng lo lắng không chết được, đây không phải là vết thương trí mạng... Một đao này trúng bên phải, nếu như là bên trái có khả năng sẽ mất mạng.

- Bên phải...

Lục Ngọc Thụ cúi đầu nhìn, sau đó nhếch miệng cười lớn:

- Ha ha, là bên phải, là bên phải... Sở Ly này quả thực là ngốc!

Tịch Vụ há hốc mồm, lại nhắm lại.

Lục Ngọc Thụ cười ha hả:

- Nhất định là hắn nhìn bên trái thành bên phải, ngốc nghếch như vậy quả thực là một kỳ nhân nha!

Tịch Vụ lấy ra một cái bình ngọc đổ ra một viên đan dược màu đỏ thẫm nhét vào trong miệng Lục Ngọc Thụ lại nhanh chóng điểm vào ngực hắn mấy cái, đột nhiên rút phi đao ra, vết thương khép lại.

Tịch Vụ cúi đầu đánh giá phi đao.

Phi đao tràn ngập hàn khí không ngờ là dùng nội lực chí hàn ngự đao, đã như thế vết thương trực tiếp đóng băng sẽ không mất máu quá nhiều mà chết.

- Ha ha...

Lục Ngọc Thụ rơi vào tình cảnh đại nạn mà không chết cho nên rất phấn khởi, miệng cười to không ngớt:

- Lần sau gặp lại nhất định ta sẽ cảm ơn Sở Ly, đa tạ ơn tha chết của hắn, ha ha!

Vẻ mặt hắn trào phúng đắc ý, cười đến mức càng ngày càng lớn tiếng.

- Ài...

Tịch Vụ lắc đầu thở dài.

Hắn không muốn nhiều lời, công tử cũng không phải là người ngu ngốc, qua lần này, khi tỉnh táo lại là có thể nghĩ được thông suốt.

- Ha ha... Người ngây ngốc này mà cũng khiến cho trong phủ chúng ta hao binh tổn tướng sao? Tiểu muội cũng quá hồ đồ rồi.

Lục Ngọc Thụ cười to nói.

Tịch Vụ không thể nhịn được nữa, nói:

- Công tử, ngươi thật sự cho rằng Sở Ly sẽ phạm phải loại sai lầm này sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.