Editor: Dâu Tây Nhỏ
“ Anh, bên công an kia không thành vấn đề chứ.”
Hai anh em ngồi ở bên cạnh quầy bar uống rượu, Nhiếp Nhân Toàn không chút để ý hỏi.
“
Đài Loan sớm hay muộn cũng phải về, trước tiên cùng đại lục bên này
thiết lập quan hệ đối với chúng ta không có gì là không tốt.”
“
Vậy là không có vấn đề gì?” Nhiếp Nhân Toàn nhướng mày, anh không nghĩ
tới anh trai của mình sớm đã bắt đầu đánh chủ ý lên nội địa.
“
Đương nhiên không thành vấn đề, trừ bỏ người phụ nữ kia ra, còn có ai có
thể kiếm chuyện với chúng ta.” Anh ngửa đầu đem ly rượu trong tay dốc
vào trong miệng. Chưa từng có người nào có thể khiến cho Khuynh Tâm trở
lên như vậy, làm cho anh không biết xoay sở ra sao. Nhiếp Nhân Khải phải
là vô địch, nhưng mà vì cái gì ngay cả một cô gái nhỏ cũng không giải
quyết được. Nhiếp Nhân Khải tự giễu nở nụ cười.
Nhiếp Nhân Toàn
vừa nghĩ tới Khuynh Tâm trái tim liền trầm xuống. Người phụ nữ kia đến
tột cùng muốn thế nào? Bọn họ chả nhẽ còn chưa đáng để tha thứ sao? Cho
dù bọn họ thật sự làm sai, bọn họ cũng đã nguyện ý bồi thường, như vậy
còn chưa đủ?
Nhiếp Nhân Khải một ly tiếp một ly, nửa ngày mới nói: “ Trước phải giải quyết người đàn ông kia rồi tính tiếp.”
“ Anh muốn làm như thế nào?”
“ Cho hắn xem một trò hay.”
Lần
thứ hai sau khi Tần Hiến Minh tỉnh lại đã thấy mình nằm ở trong bệnh
viện, lúc đầu anh không biết chuyện gì xảy ra thẳng tới khi thân thể
truyền đến cảm giác đau đớn anh mới nhớ tới Khuynh Tâm đã bị người khác
mang đi, anh lập tức muốn rời khỏi nơi này để đi tìm, chỉ là vừa mới
động liền đau muốn chết. Anh báo cảnh sát nhưng trừ bỏ hỏi anh một ít
vấn đề liên quan về sau cũng không có tin tức gì. Anh gọi điện thoại về
hướng viện trưởng thuyết minh tình huống, viện trưởng liền đồng ý cho
anh nghỉ phép, vì thế anh luôn lưu lại trong bệnh viện.
Vào một ngày đột nhiên có mấy người đàn ông xông vào bệnh viện.
“ Cậu là Tần Hiến Minh, Tần tiên sinh sao?” Người đàn ông cầm đầu cất tiếng hỏi.
“ Các anh là ai? Tìm tôi có chuyện gì?” Anh căn bản không biết mấy người này.
“ Chúng tôi là ai không quan trọng, quan trọng là chủ nhân của chúng tôi muốn gặp cậu.”
“
Chủ nhân, ai?” Khi nào thì anh lại quen biết cái người gọi là 'chủ
nhân' này sao? Đột nhiên hai mắt anh lóe sáng “ Là hai người đàn ông đã
mang bạn gái của tôi đi bảo các người tới tìm tôi?
“ Chủ nhân của chúng tôi muốn gặp cậu nói chuyện của tiểu thư Khuynh Tâm.” Người đàn ông cũng không phủ nhận, trực tiếp nói.
“
Được, tôi đi cùng các anh” Ngay cả một chút do dự Tần Hiến Minh cũng
đều không có, lập tức liền quyết định đi gặp hai người bọn họ, anh tuyệt
đối sẽ không để cho bọn họ thương tổn tới Khuynh Tâm.
“ Cậu ở trong này đợi một chút, hai vị thiếu gia rất nhanh sẽ tới” Nói xong, người đàn ông liền xoay người đi ra ngoài.
Tần
Hiến Minh bị đưa tới nơi hẻo lánh, nơi này có một biệt thự rất xinh
đẹp, bọn họ dẫn anh vào một gian phòng sau đó rất nhanh lui ra ngoài,
anh đánh giá bốn phía đột nhiên phát hiện phía trước có một chỗ bị rèm
che kín, vì thế anh liền đi tới kéo nó xuống.
“ Trời, Khuynh Tâm!”
Anh
sợ hãi phát ra tiếng, hóa ra phía trước là một khối thủy tinh rất lớn,
mà bên trong khối thủy tinh kia cư nhiên là một gian phòng ngủ, Khuynh
Tâm nằm trên chiếc giường đủ để chứa năm người, không ngừng quay cuồng
vặn vẹo, cọ xát.
“ Khuynh Tâm, Khuynh Tâm, em làm sao vậy, là anh
đây! Anh là Tần Hiến Minh, em làm sao vậy, em mau trả lời anh đi!” Anh
không ngừng đập tay xuống tấm kính thủy tinh, nhưng mặc kệ anh làm như
thế nào, kêu gào như thế nào đi nữa, Khuynh Tâm cũng đều không đáp lại.
“
Đáng chết!” Anh vọt tới trước cửa phòng muốn mở cửa đi ra ngoài lại
phát hiện cửa đã bị khóa lại, như thế nào cũng không mở ra được! Vì thế
anh đành phải quay lại trước tấm kính. Lúc này hai người Nhiếp Nhân Khải
đi vào tới gian phòng nơi Khuynh Tâm đang nằm.
“ Anh, cô ấy làm
sao vậy?” Nhiếp Nhân Toàn phát hiện sắc mặt Khuynh Tâm dị thường hồng
nhuận, thân thể nóng ran, miệng còn không ngừng rên rỉ, rõ ràng là bị
người ta cho uống thuốc kích dục.
“ Anh nghĩ muốn cho người xem
trò hay, chỉ là nếu nữ nhân vật chính không phối hợp, vậy thì còn gì là
lạc thú.” Khuôn mặt Nhiếp Nhân Khải luôn luôn lãnh khốc, lúc này cũng
trở lên vô cùng tà ác.
Nhiếp Nhân Toàn vừa nghe thấy lời nói của anh trai, lập tức liền hiểu ra “ Cái người đàn ông kia đang ở trong gian phòng đó?”
Đó
là một gian phòng đặc biệt, người bên trong có thể nhìn thấu qua tấm
thủy tinh để thấy mọi nhất cử nhất động của người trong phòng ngủ, người
bên này lại nhìn không thấy người bên kia, chỉ thấy một tấm gương bình
thường. Hơn nữa trong phòng ngủ cũng không nghe được bất cứ âm thanh nào
mà người bên kia phát ra, nhưng người bên kia lại có thể nghe có thể
nhìn thấy.
Khi Nhiếp Nhân Toàn còn nhỏ, cùng giống như các thiếu
niên khác cũng rất thích tình thú trong khi hoan ái, loại phòng này
chính là do anh sáng tạo ra, mà các gian phòng trong nhà họ Nhiếp cũng
đều được thiết kế như vậy.
“ Cảnh diễn đặc sắc như vậy, như thế
nào lại không có người xem.” Bàn tay lạnh lẽo của Nhiếp Nhân Khải vuốt
ve mặt Khuynh Tâm, dù sao cô cũng đã đủ hận bọn họ, anh không quan tâm
sẽ khiến cho cô càng thêm hận bọn họ hơn, anh thà rằng để cho cô hận anh
cũng không nguyện ý để cô bên người khác.
“ A...Thật thoải
mái...” Cơ thể khô nóng khiến cho Khuynh Tâm không kìm lòng được khi
bàn tay mát lạnh của Nhiếp Nhân Khải chạm vào, bàn tay nhỏ bé nắm chặt
lấy bàn tay to, cảm xúc lạnh lẽo khiến cho cô không tự chủ được đem tay
anh kéo đến trước ngực mình. Nhiếp Nhân Khải thuận theo cầm lấy bộ ngực
đẫy đà, chậm rãi khiêu khích nụ hoa.
“ Ừm” Thuốc phát huy tác dụng khiến cho Khuynh Tâm hoàn toàn mất đi ý thức, chỉ có thể thuận theo phản ứng của thân thể.
Nhiếp
Nhân Toàn chậm rãi ngồi xuống bên cạnh Khuynh Tâm, dịu dàng hôn xuống
đôi môi cô “ Nếu em vĩnh viễn đều nhu thuận giống như bây giờ, vậy thì
có bao nhiêu tốt.” Anh nỉ non đắm chìm trong nụ hôn.
“ Không..
.Hai người buông cô ấy ra, Khuynh Tâm... Khuynh Tâm, em làm sao vậy..
“ Tần Hiến Minh hô to nhưng cũng không ngăn cản được hai người đàn ông,
thân thể bắt đầu truyền đến cảm giác đau đớn, anh thống khổ quỳ rạp
xuống mặt đất, thống khổ nhìn Khuynh Tâm ở trong lồng ngực của người đàn
ông khác.
Không ai nghe được tiếng hò hét của Tần Hiến Minh, cũng
không ai rảnh đi để ý tới nỗi thống khổ của anh, trong phòng ngủ ba
người đã hoàn toàn trầm luôn trong thế giới tình dục.
Toàn thân
Khuynh Tâm trần trụi ngồi ở trên đùi Nhiếp Nhân Khải. Một tay người đàn
ông thưởng thức nụ hoa màu đỏ hồng, một tay lấy mật dịch đang không
ngừng trào ra ngoài cửa huyệt bôi lên hạ thể của chính mình.
Một
người đàn ông khác quỳ ở sau lưng cô, hai tay nắm chặt lấy hai cánh mông
tuyết trắng, đầu lưỡi tại trên lưng cô liếm láp lưu lại những ấn ký đỏ
tươi.
“ Á...Đau...” Khuynh Tâm thống khổ ngẩng đầu lên, hóa
ra Nhiếp Nhân Khải đã đem dục vọng của chính mình hung hăng xỏ xuyên vào
trong thân thể cô. hoa huy*t mãnh liệt co rút dữ dội, tựa hồ muốn đem
dục vọng của người đàn ông đẩy đi ra, thắt lưng của Nhiếp Nhân Khải run
lên, cầm chặt lấy thắt lưng mềm mại của cô mãnh liệt trừu đưa, Khuynh
Tâm cắn môi dưới thừa nhận đau đớn cùng khoái cảm mà người đàn ông kia
mang lại.
“ Không...Từ bỏ...Ô ô..” Cô thét chói tai cầu xin
tha thứ, một tay Nhiếp Nhân Khải giữ chặt lấy hông của cô, một tay đè
lại cái ót không cho cô động đậy, cứng rắn hôn xuống đôi môi ngọt ngào,
đem chiếc lưỡi tiến vào trong khoang miệng của cô không ngừng hút.
Phía
sau Nhiếp Nhân Toàn vươn tay giữ chặt lấy bả vai cô dùng sức ép người
cô xuống thấp khiến cho Nhiếp Nhân Khải càng tiến vào sau hơn.
Rốt
cục thời điểm mơ hồ hít thở không thông người đàn ông mới buông môi cô
ra, anh một phen lật thân thể khiến cho cô nằm úp sấp trên giường, nâng
cái mông của cô lên, lập tức dục vọng từ phía sau đâm vào, âm thanh va
chạm nhất thời vang lên.
“ Không...Em không được...Em” Khuynh
Tâm cúi thấp đầu những sợi tóc xòa xuống che lấp đi khuôn mặt, cô không
biết mình như thế nào lại phát ra tiếng kêu dâm đãng như vậy, cô chỉ
biết cô không có cách nào làm cho thân thể của chính mình đi nghênh hợp
người đàn ông trừu sáp.