Hai ngày kế tiếp, Kiều San một mực quan sát tình hình nhà đối diện.
Bảy
giờ sáng mỗi ngày Tả Dịch đi ra ngoài, bảy giờ tối trở về. Sau tám giờ
anh sẽ thay đồ thể thao xuống lầu chạy đêm, sáu giờ sáng chủ nhật anh ra
ngoài chạy bộ buổi sáng.
Quan sát hết đặc tính, Kiều San quyết định chạm mặt với anh.
Vì vậy sáng sớm thứ bảy, cô thông qua mắt mèo, một mặt nhìn tiếng động nhà đối diện một mặt tính thời gian.
Vừa đến bảy giờ, quả nhiên Tả Dịch đúng lúc ra cửa.
Kiều San theo đó dắt chó xông ra ngoài.
Chân trước Tả Dịch vừa bước vào thang máy, ngay sau đó thì thấy một bé gái lùn dắt một con chó trắng béo tốt tiến vào.
Chó mập hất cằm lên nhìn anh, cô gái lùn cũng như vậy. Anh thanh nhàn sửa ống tay áo, ánh mắt nghiêm túc nhìn sang nơi khác.
Bàn
tay xinh đẹp đang ở chỗ xương cổ tay thỉnh thoảng lật chuyển, ngón tay
thon dài linh hoạt sửa lại cổ tay áo cho chỉnh tề, dưới làn da mỏng
trắng của mu bàn tay loáng thoáng có thể nhìn thấy gân xanh, xương ngón
tay rõ ràng từng đốt. Anh ưu nhã thuần thục sửa ống tay áo, ngón tay lại
chuyển đến nơi dưới cổ họng, dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng ấn đè thắt
caravat lại.
Chiều cao hai người chênh lệch rất lớn, Kiều San chỉ
tới ngực anh. Ở trước mặt anh, cô chỉ cảm thấy trước mặt là một bức
tường thịt người tản ra hormone phái nam. Ở trước mặt người này, cô mất
đi trái tim thiếu nữ nhiều năm qua lại “thình thịch” bắt đầu sống lại.
Thậm chí có xúc động muốn vươn tay ôm lấy eo của bức tường thịt này, ở
trên lồng ngực rắn chắc của anh đi từ từ... nhất định rất có cảm giác an
toàn.
Oa...
Lúc trước cô cảm thấy sườn mặt của người trên tấm ảnh này đã rất đẹp rồi, không ngờ chính mặt càng... đẹp hơn.
Không
biết có phải là ảo giác hay không, thời tiết vốn có chút nóng nhưng khi
cô thấy người đàn ông này sửa ống tay áo, ấn đè caravat thì lại có một
cảm giác mát mẻ phả vào mặt.
Tình huống trên đường đi bị cô gái
dò xét không phải không có, ngược lại lần đầu tiên Tả Dịch bị một người
một chó nhìn chằm chằm như vậy.
Trong thang máy yên tĩnh một hồi,
dường như có loại áp khí cùng ngượng ngùng vô hình. Thang máy vừa mở,
anh bước ra đi vào bãi đậu xe, chẳng mấy chốc tìm được xe của mình.
Kiều
San và con chó chỉ có thể đưa mắt nhìn người trong cuộc rời đi. Chờ xe
Tả Dịch biến mất ở trong phạm vi tầm mắt của cô, trong lòng cô đã có mục
đích, ôm đầu chó xoa nhẹ một cái, dặn dò nói: “Đô Đô, buôn bán đến rồi,
mục tiêu hôm nay chính là vị trai đẹp kia.” Cô chỉ chỉ cái mông của
mình, lại nói: “Buổi chiều đợi trai đẹp này quay về, mày nhớ cắn mông
anh ta một cái, nhẹ thôi, hiểu không?” Sau đó cô sẽ dùng thân phận chủ
và chó, mang Tả Dịch đi bệnh viện.
Bắt chuyện là bước đầu tiên để
tìm hiểu khách hàng, cách làm này mặc dù không hiền hậu lắm nhưng cũng
coi như có chút bất đắc dĩ... Không cắn không quen biết nhỉ.
Đô Đô “gâu gâu” hai tiếng, hoàn toàn có tinh thần.
Kiều San và chó của mình đã hợp tác với nhau năm năm rồi.
Chó
này là lai giống giữa chó Samoyed cùng chó điền viên Trung Hoa, ngoại
trừ móng trái trước có đốm vàng ra, còn lại là bộ lông tuyết trắng, được
cô nuôi đến toàn thân mỡ béo, thoạt nhìn khờ khạo ngây ngô đáng yêu,
nhưng trên thực tế là quỷ quái thông minh.
Bảy giờ tối, Kiều San ở
hành lang ôm cây đợi thỏ. Sau khi cô thấy thang máy bắt đầu lên trên,
vội vàng mang chó quẹo về nhà mình.
Đợi thang máy vừa mở cửa lại dẫn chó đi ra, làm bộ muốn ra ngoài dắt chó đi dạo.
Vì
vậy, Tả Dịch cầm di động mang theo túi công văn từ trong thang máy đi
ra, một chó trắng toàn thân phì nhiêu như cơn gió xông tới, vừa rẽ ngoặt
thì nhảy lên, cắn một cái vào mông anh...
Tả Dịch: “...” Anh gần
như phản xạ có điều kiện nhảy ra, túi công văn màu đen nắm chặt trong
tay đập về phía đầu con chó. Con chó này dường như đã được huấn luyện
đặc biệt, thân thể mập mạp lại linh hoạt khác thường né tránh công kích.
Kiều
San bước đi như bay xông tới, vừa ngồi xổm xuống nắm cổ con chó, vừa
xin lỗi Tả Dịch: “Xin lỗi, xin lỗi ngài, bình thường chó của tôi không
như thế, anh có bị thương không?”
Đô Đô được Kiều San huấn luyện đặc biệt, độ cắn có nặng có nhẹ, sẽ không cắn người bị thương.
Nó mạnh mẽ xông tới, thể trạng khiến người ta sợ hãi nhưng lực cắn lại nhẹ.
Thấy
ánh mắt Kiều San quét về phía cái mông của anh, anh vô thức dùng túi
công văn che chắn tầm mắt của cô, sắc mặt trầm xuống, ánh mắt lạnh nhạt
như hàn băng.
Giọng nói cũng lạnh lùng nghiêm túc, “Cô này, nếu
cô không quản tốt chó của mình thì xin giao cho lò mổ, bọn họ sẽ có biện
pháp để con chó thô bạo ngu xuẩn này phát huy giá trị. May mà đối tượng
công kích của con chó này là tôi mà không phải là thai phụ, trẻ nhỏ,
người già, nếu không cô sẽ bỏ ra một giá lớn nghiêm trọng đấy.”
Giọng
điệu bất cận nhân tình của anh khiến Kiều San sửng sốt, sau đó mới
nhếch môi, mặt dày cười làm lành, cố gắng làm dịu không khí: “Xin lỗi
xin lỗi,“ Cô nắm dây xích chó sải bước nhét Đô Đô vào trong nhà, đóng
cửa lại, xoay người tiếp tục nói xin lỗi với anh: “Vết thương của anh
tôi sẽ phụ trách, hiện tại... đi bệnh viện tim vắc-xin phòng bệnh trước
đã nhé?”
Nhìn cô gái trước mặt cười ngỏn ngoẻn, Tả Dịch nhíu mày
lại, khí áp bốn phía chợt hạ xuống. Hành lang bị mặt trời chiều nhuộm
thành màu vàng ấm, lại giống nhau hàn khí bức người.
Tả Dịch nhìn cô gái lùn hơn anh rất nhiều hồi lâu, kìm nén bực bội xoay người dùng dấu vân tay mở cửa.
Thái
độ của anh ngược lại khiến Kiều San sửng sốt, chẳng lẽ những lúc thế
này không phải nên thảo luận vấn đề bồi thường với cô sao?
Tại sao không dựa theo kịch bản vậy hả anh hai!
Kiều
San bước nhanh tới, vừa mới đứng ở ngưỡng cửa, cánh cửa dày cộm “ầm”
một tiếng vung đến, nện ở trên chóp mũi của cô, cô đau đến mức hít sâu
một hơi.
Cô xoa xoa cái mũi lùi về phía sau một bước, cách cách cửa làm mặt quỷ với Tả Dịch.
... Hừ, có cái gì hay ho chứ? Anh không muốn bồi thường, chị đây vẫn không muốn cho đâu!
Trận
đầu tiên thất bại, Kiều San tức điên người trở về nhà, đi vào phòng bếp
nấu một chén sủi cảo đông lạnh. Nước trong nồi sôi “sục sục”, cô ném
một túi sủi cảo vào trong, được mười lăm phút, sủi cảo nguyên bảo căng
tròn nổi trên mặt nước, cô vứt ra để đầy dĩa, bởi vì ngâm nước nên khi
ánh đèn chiếu lên, da sủi cảo lấp lánh ánh sáng khiến người thèm thuồng.
Sủi cảo nấu hơi nhiều, cô và Đô Đô một người một chó cũng ăn không hết.
Trong lòng Kiều San bỗng nhiên lại có chủ ý.
Cô chọn sáu cái căng tròn đẹp mắt bỏ vào trong dĩa sứ tinh xảo nhất, cho thêm hạt mè và tương ớt, bưng qua nhà đối diện.
Kiều San lo lắng Tả Dịch nhìn thấy cô sẽ không muốn mở cửa.
Vì vậy ở trên cánh cửa gõ nhẹ một cái, ấn chuông cửa rồi lùi ra ngoài phạm vi tầm nhìn của mắt mèo.
Đợi
cánh cửa “răng rắc” một tiếng mở ra, Kiều San lập tức thay đổi mặt cười
sáng lạn đi tới, giơ dĩa sủi cao qua đỉnh đầu, tỏ vẻ xin lỗi nói: “Ngài
hàng xóm, hôm nay là chó của tôi sai, đây là chó nhà tôi đặc biệt bảo
tôi đưa đến xin lỗi anh! Xin anh hãy nhận lấy, đừng tức giận con chó
nữa!”
“...” Tả Dịch đã cởi áo khoác tây trang, chỉ mặc áo sơ mi
trắng, tay áo chỉnh tề xắn đến khuỷu tay, lộ ra cánh tay có đường nét
bắp thịt săn chắc.
Giọng anh lạnh như băng, “Không cần, cảm ơn ý tốt của chó nhà cô.”
Anh nghiêm trang nói, làm như thật sự là chó đại gia sai khiến Kiều San bưng sủi cảo đến đây vậy.
Tốt
xấu gì cũng là hàng xóm, cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, tại sao
phải bất cận nhân tình như vậy chứ! Kiều San thu lại nụ cười, nhíu mày
nói: “Sau này chúng ta sẽ là hàng xóm, cúi đầu không thấy ngẩng đầu
thấy, chuyện xế chiều hôm nay là tôi không đúng, tôi nghiêm túc nói xin
lỗi anh! Anh có đi tiêm không? Quần bị cắn có rách không? Bao nhiêu
tiền, tôi đền!”
“Cô đền?” Tả Dịch yên lặng hai giây, trả lời lại một cách mỉa mai: “Sao không để chó nhà cô đến xin lỗi?”
“Con
chó lớn... con vật thì hiểu gì, nó thì xin lỗi cái gì chứ? Tôi nói với
anh, tôi nói với anh,“ cô cúi người tiêu chuẩn 90 độ, “Ngài hàng xóm,
xin lỗi, tôi thay mặt cho chó của tôi nói xin lỗi với anh.”
“Ầm” một tiếng, cánh cửa vô tình đóng lại lần nữa.
Kiều San bưng sủi cảo đâm vào cửa, xoa xoa lồng ngực, sâu sắc cảm giác trái tim bị thương tổn.
Không nên ngược đãi bà mai như vậy chứ...
Sau này không tìm được bạn gái, đừng! Tìm! Tôi!
.... Được rồi, hiện tại trang nghiêm là cô đang “cầu xin” anh tìm bạn gái.
Mệt mỏi về nhà, Kiều San rửa mặt xong vô lực nằm soài trên giường, nhìn trần nhà, lấy điện thoại di động ra bắt đầu lướt.
Thật sự là xuất sư bất lợi, hành nghề năm năm, lần đầu tiên bị khách hàng ghẻ lạnh.
Kiều
San có một blogchứng thực, id là “Bà mai kim bài Kiều San San.” Trên
blog có rất nhiều người trưng cầu ý kiến cô về nhân duyên tình cảm, cô
lướt blog hồi lâu, nhớ tới Tả Dịch, thử tìm tên của anh trên blog.
Ngoài ý muốn không tìm được blog của anh, nhưng ngược lại tìm được blog của công ty anh.
Tả
Dịch là một trong những người sáng lập công ty khoa kỹ Vân Dịch, trước
mắt đảm nhiệm chức vụ Tổng giám đốc, công ty này có quy mô không lớn,
nhưng ở thị trường trong nước chiếm được vị trí riêng.
Kiều San
thông qua blog Vân Dịch tìm được một nhân viên tên là “Đồng Đồng thích
lê” của công ty Tả Dịch, người này là “Trợ lý chủ quản của tổng giám đốc
Vân Dịch.”
Tin mới nhất trên blog của cô gái đó là châm chọc Tả Dịch, “Ông chủ là cầm thú!”
Nắm
được điểm nhấn mạnh từ “cầm thú” này, Kiều San mở biệt hiệu “San San là
heo” để nói chuyện, tán gẫu cùng Đồng Đồng thích lê nửa tiếng, nói từ
theo đuổi minh tinh tới dưỡng da làm đẹp, đợi Đồng Đồng thích lê không
có lòng đề phòng cô, Kiều San cơ trí nói thẳng vào chính đề,
Hỏi
cô: “Thấy cô mắng ông chủ của cô trên blog, nghe nói ông chủ của các cô
rất đẹp trai mà, cô không sợ bị anh ta nhìn thấy à? Anh ta cầm thú cô
hả? Có muốn chị em giúp đỡ treo blog của anh ta không?”
Đồng Đồng
thích lê trả lời: “Ông chủ không chơi blog, người trong công ty ai cũng
biết! Ai cũng lên blog mắng anh ta đấy (icon che miệng cười). Buổi sáng
có cuộc họp tôi là rớt một tờ tài liệu, bị mắng xối xả luôn đấy, anh ta
không hề chừa lại cho tôi chút mặt mũi nào! Rất nhiều đồng nghiệp nhìn
đấy, đẹp trai thì có tác dụng cái rắm gì chứ! Tính cách thối nát, không
hề thân thiện chút nào! Khó trách không có bạn gái! Ông chủ như vậy, tôi
càng thích ông chủ đầu hói vui vẻ hoà nhã hơn. T^T Quả thật khó có thể
tưởng tượng được, loại người này về sau sẽ có bạn gái kiểu gì, chắc hẳn
mỗi ngày đều mắng bạn gái đến máu chó xối đầu...”
San San là heo:
“Ồ... Vỗ vỗ vai, đừng khóc! Được rồi, hai ta ăn ý như vậy, thích cùng
một minh tinh, cũng thích trang điểm dưỡng da, không bằng thêm wechat
đi?”
Đồng Đồng thích: “Được đấy.”
Cô và Đồng Đồng thích lê
cùng thêm wechat xong, lại tán gẫu một hồi, Đồng Đồng thích lê tìm được
rồi đối tượng thổ lộ, lời nói như Hoàng Hà cuồn cuộn chảy xiết không
ngừng, cứ thế mà miêu tả Tả Dịch thành một nhà tư bản đại gian đại ác.
Kiều San nghe xong cực kỳ cảm khái, Tả Dịch không có bạn gái, e rằng đây là một nguyên nhân rất lớn.
Dù sao... Có cô gái nào sẽ thích phiếu đàn ông hung hăng lộc cộc chứ?
Thời
gian đã không còn sớm, Kiều San trùm chăn chuẩn bị đi ngủ, vừa tắt điện
thoại nhắm mắt lại, liền nghe thấy đối diện truyền đến âm nhị hồ lộn
xộn.
Âm như giết bò, mài lỗ tai đến cực điểm, cô nghe mà cả người nổi da gà.
Ngay
cả Đô Đô nằm sấp ngủ gật ở trong ổ, vừa nghe thấy âm nhị hồ như giết bò
này cũng giật thót mình ngồi dậy, dựng thẳng lỗ tai nhe răng nhìn
quanh, trong cổ họng phát ra âm “gừ gừ” tức giận.
Như đang muốn nói...
Mẹ nó! Con bà nó! Mau đi xem ở đâu giết bò vậy hả!!
Kiều San cũng khó hiểu, chẳng lẽ trong nhà Tả Dịch còn có người khác?
Nhìn Tả Dịch ra vẻ không màng sự đời, bộ dáng chất lượng sinh hoạt cao, sẽ không kéo nhị hồ đến giết người như vậy chứ?
Âm nhị hồ kéo dài, Kiều San và chó nghe đến bóp tim gãi phổi!
Đô
Đô tâm phiền ý loạn chạy tới, dùng miệng kéo cái chăn của Kiều San, gâu
gâu với cô hai tiếng, như đang muốn nói: Đi, ông đây sẽ giết chết cái
tên ngu xuẩn ở đối diện!
Kiều San thay quần áo xong, mang dép lê đi gõ cửa nhà đối diện.
Cánh cửa mở ra rất nhanh, người đàn ông vẫn là bộ mặt vô cảm, sừng sững bất động đang cửa ra vào, dáng đứng như núi.