Vận Đào Hoa

Chương 18: Anh Đứng Về Phía Cô(2)




Diệp Trung Hoa cầm bản kế hoạch từ từ đọc kỹ, càng xem vẻ mặt càng ngạc nhiên, bản kế hoạch mới này so với bản kế hoạch trước đó được phân tích tỉ mỉ cặn kẽ gấp mấy lần, kể cả những chi tiết nhỏ cũng được củng cố lại toàn diện, hơn nữa tại địa phương và phía trên bộ đội cũng cần tăng thêm nhiều, đồng thời nâng cao trình độ học vấn, các kỹ năng, học bổ túc các phương diện nội dung của các quân nhân. Mỗi một điều được nêu ra đều có ý nghĩa sâu xa, có thể áp dụng tốt các biện pháp cụ thể.

Quan trọng nhất là Mạnh Yên yêu cầu cô và Diệp Thiên Nhiên sẽ có cổ phần, hàng năm được chia hoa hồng, hàng năm sẽ lấy ra mười phần trăm tiền lãi làm vốn cố định cho ngân sách, như vậy sẽ không bị gián đoạn.

Cô chỉ đề xuất một chút phần của cô và Diệp Thiên Nhiên, còn phần của Thẩm An cô không hề đề cập đến, cô không có quyền vì anh làm chủ, đó là tiền do anh vất vả kiếm được, cô không có tư cách quyết định. Về phần tiền của Diệp Thiên Nhiên cũng là tiền của cô, cô hoàn toàn có thể sắp xếp, chỉ cần thông báo cho anh một tiếng là được. Có điều việc này anh cũng không để trong lòng lại còn để cho cô tự mình quyết định.

Hơn nữa số tiền này bỏ ra không thể nắm chắc trong tay, bằng cách này cô có thể nắm chắc ngân sách ban đầu, nếu như cô cảm thấy không thoải mái thì có thể trực tiếp chặt đứt khâu này, để ngân sách vẫn được duy trì không bị thiếu hụt. Cô có thể bỏ tiền ra làm việc thiện nhưng cũng không thể lấy không tiền của cô.

Diệp Trung Hoa gõ tay xuống bàn: “Mười phần trăm này khoảng bao nhiêu tiền?” Ông cũng đã nghĩ đến điều này, nhưng mà ông cũng cần khoản tiền vốn cố định này để ngân sách lập tức có tiền quay vòng. Nếu ông không lấy khoản tiền này chẳng phải sẽ chấm dứt hay sao.

“Cháu đoán khoảng tám đến mười vạn.” Trong lòng Mạnh Yên dự đoán, tổng cộng số tiền hai người gộp lại có khoảng chừng này.

“Hai đứa chấp nhận?” Mặc dù Diệp Trung Hoa biết cô nhỏ mọn nhưng vẫn cảm thấy ngạc nhiên, số tiền này cũng không hề nhỏ mà chấp nhận bỏ ra đủ thấy phẩm hạnh hai người.

Dựa vào tính tình giảo hoạt của Mạnh Yên và tình cảm chân thành của Diệp Thiên Nhiên đối với cô, cứ coi như cô không lấy ra số tiền kia thì kết quả cuối cùng cũng có thể coi là hài lòng, chỉ là thời gian kéo dài hơi lâu một chút mà thôi. Nhưng cô vẫn chấp nhận lấy ra số tiền, điều này đủ để chứng minh tâm địa của cô rất tinh khiết và lương thiện, mặc dù có hơi gian xảo một chút nhưng cũng không làm ảnh hưởng lớn đến đại cục. Ngược lại, ông rất tán thưởng những người như thế, người hiền lành quá sẽ dễ bị bắt nạt, người có thủ đoạn có năng lực nhưng cũng sẽ không đi bắt nạt người khác, nhưng mà người khác nghĩ muốn bắt nạt cô thì cũng không có cửa đâu, ngược lại sẽ bị cô mạnh mẹ phản kích. Toàn bộ tâm ý của bản thân đi trợ giúp một số người nhưng cũng không phải vô tư mà không mưu cầu gì.

Mạnh Yên cũng không quá lưu tâm: “Sao lại không chấp nhận được? Bỏ ra rồi sẽ kiếm lại thôi.” Đối với cô tiền có được quá dễ dàng thì bỏ đi cũng không cảm thấy đau lòng. Hơn nữa cô cũng ít có cơ hội tiêu tiền, đồ ăn thức uống, trang phục hàng ngày đều được cha mẹ cô chuẩn bị, cô chỉ tiêu tiền vào một số việc đơn giản nên cũng chẳng đáng bao nhiêu.

“Rất tốt, chú đồng ý yêu cầu của hai đứa.” Diệp Trung Hoa nghĩ thông suốt nhưng vẫn đưa ra yêu cầu của ông: “Có điều chú muốn năm mươi phần trăm.”

“Đây là chú muốn cướp tiền, là lừa gạt, là bắt chẹt …” Mạnh Yên khiếp sợ giơ ngón tay chỉ vào người Diệp Trung Hoa: “Không được, nhiều lắm là hai mươi phần trăm.” Chú giở công phu sư tử ngoạm à, vậy cũng không được. Diệp Trung Hoa đưa một cái giá trên trời thì cô có thể mặc cả ngay tại đây được mà.

Ngược lại tâm tình Diệp Trung Hoa cảm thấy không được tốt: “Hai đứa kiếm được nhiều tiền như thế lại tiêu không hết, hay cứ chi tiêu cho địa phương đi, cũng coi như hiến dâng tâm ý của mình.”

Còn lâu Mạnh Yên mới đồng ý, bĩu môi: “Cũng không thể nói như vậy, không thể dựa vào mỗi tiền của chúng cháu bỏ ra, chú cũng phải nghĩ ra một biện pháp khác để có tiền.”

“Cháu cũng quá keo kiệt đi, chỉ chịu bỏ ra một chút tiền.” Diệp Trung Hoa suy nghĩ một lúc: “Vậy thì bốn mươi phần trăm đi.”

“Trời ơi, chúng ta thật thảm hại, tại sao lại có thể gặp phải người gia trưởng không chịu bỏ tiền như thế này?” Vẻ mặt Mạnh Yên buồn như đưa đám, liên tục lắc đầu: “hai mươi lăm phần trăm, nếu nhiều hơn nữa cháu sẽ mặc kệ không làm nữa.”

Diệp Trung Hoa nhíu mày: “Hai mươi lăm phần trăm? Vậy thì quá tiện nghi cho hai đứa rồi, để sau này sẽ nói tiếp.” Con bé này lại còn dám cò kè mặc cả với ông, đúng là sóng sau đè sóng trước, đợt sóng trước sẽ tan biến trên bờ cát, lời này rất có lý.

“Chú Diệp, tại sao chú có thể dùng loại giọng điệu như vậy mà nói câu đấy?” Mạnh Yên cảm thấy cực kỳ bất mãn, vậy thì nói trắng ra nhé: “Cháu không đồng ý thái độ như bố thí của chú, chúng cháu chân thành tự nguyện bỏ tiền ra, chú đã không khen ngợi chúng cháu câu nào, ngược lại còn dùng loại thái độ này đả kích chúng cháu …”

Diệp Trung Hoa nhìn thấy miệng Mạnh Yên lải nhải liên tục không ngừng, tâm trạng cảm thấy rất thoải mái, cuối cùng cũng hòa nhau một ván, lại dám gài bẫy ông sao. Cần phải cho hai đứa biết tay một chút, tránh cho hai đứa nghĩ ông là một người ngốc muốn làm gì thì làm. Hơn nữa không phải hai đứa không hề quan tâm đến tiền bạc hay sao? Không phải Mạnh Yên rất có năng lực kiếm tiền hay sao? Vậy cứ để cho cô động não nhiều một chút, tốn nhiều tâm tư hơn một chút. Làm biếng là một thói xấu không thể chấp nhận được.

Diệp Thiên Nhiên toét miệng cười nhưng không dám cười thành tiếng, anh nhìn hai người cùng nhau tranh luận, đây cũng là một chuyện vô cùng thú vị. Có thể thấy được cha anh rất yêu thích Mạnh Yên, còn có phần tán thưởng và nuông chiều. Đây chính là đãi ngộ mà anh và Thiên Minh chưa từng được hưởng thụ.

“Ba mươi phần trăm, hai đứa có đồng ý hay không?” Diệp Trung Hoa tủm tỉm cười hỏi lại, bộ dáng như vậy đặc biệt giống với bộ dạng đắc ý hả hê của Diệp Thiên Nhiên.

Mạnh Yên tức giận muốn thổ huyết, tuy rằng cô không thèm để ý đến chuyện tiền bạc nhưng bị bắt chẹt phải bỏ ra nhiều tiền như vậy mà bố chồng tương lai rất thích nhưng lại không thèm để ý tới, thái độ rất oan ức, suy nghĩ một lúc rồi mới nói: “Chú Diệp, hay là chúng ta thương lượng lại một chút nhé?”

“Không có thương lượng.” Tâm tình Diệp Trung Hoa cảm thấy rất tốt: “Chú chỉ hỏi hai đứa có đồng ý hay không?”

Diệp Thiên Nhiên suy nghĩ nhanh như chong chóng, lần đầu tiên chủ động chen vào nói: “Có điều đặt tên cho ngân sách này sẽ do chúng con quyết định.” Anh muốn nhân cơ hội này công khai mối quan hệ của hai nguời cho tất cả mọi người, để ai cũng không thể ngăn cản chuyện anh và Mạnh Yên ở bên nhau. Đối với cha anh không còn là vấn đề nhưng vẫn còn những người khác nữa.

Tầm mắt Diệp Trung Hoa nhìn về phía Mạnh Yên: “Mạnh Yên, ý cháu như thế nào?” Nếu như ông đoán không sai, mọi việc liên quan đến hai người này thì Mạnh Yên mới là người quyết định.

“Ý định của Thiên Nhiên cũng chính là ý định của cháu.” Mạnh Yên là người rất hiểu đạo lý sẽ không để anh bị mất mặt, hơn nữa điều kiện này cô cũng có thể chấp nhận được.

“Không thành vấn đề, mọi chuyện cứ quyết định như vậy.” Tâm tình Diệp Trung Hoa cảm thấy rất thoải mái, chuyện này không những giải quyết vấn đề khó khăn trong những năm qua của ông, mà còn ra oai phủ đầu đối với chuyện tình cảm của hai đứa. Thực hiện được việc này đúng là giúp ông một chuyện lớn, có thể giúp đỡ được rất nhiều người, một mũi tên bắn ra trúng nhiều đích.

Mặc dù Mạnh Yên cảm thấy buồn bực nhưng cũng không thể làm gì nên vẫn cùng Diệp Trung Hoa và Thiên Nhiên cẩn thận thảo luận các vấn đề dù nhỏ nhất trong bản kế hoạch, giải quyết từng hạng mục công việc.

Bỗng dưng, Diệp Trung Hoa nhớ tới một vấn đề rất quan trọng: “Về lâu về dài ngân sách này chắc chắn cần phải có người đứng ra làm đại diện, hai đứa cảm thấy nên để cho ai đảm nhiệm chức vụ này là tốt nhất?”

Mạnh Yên thuận miệng nói luôn: “Chú Diệp, chú có thể tìm bất cứ thuộc hạ nào đến làm, không được sao?” Nhiều người như vậy có thể chọn, sao lại hỏi bọn họ làm gì?

“Không được, chuyện này tuy lớn nhưng cũng phải là lớn, nhưng nói nhỏ cũng không phải là nhỏ.” Diệp Trung Hoa lên tiếng cự tuyệt: “Người trong quân đội không thích hợp làm hội trưởng, trong đó còn liên lụy đến nhiều vấn đề khác. Hơn nữa, luật pháp quy định cán bộ làm việc trong chính phủ không thể kiêm nhiệm các công việc khác bên ngoài.”

“Vậy thì có thể lựa chọn một ứng cử viên phù hợp từ nhóm quân nhân đã giải ngũ.” Mạnh Yên lại thuận miệng nhắc một câu, hiện nay trong công ty của cô cũng có rất nhiều người, có thể chọn ra một người làm việc này, nên cũng không có vấn đề gì.

Diệp Trung Hoa lại lên tiếng bác bỏ: “Cũng không thích hợp, những người như vậy không có kinh nghiệm để giải quyết vấn đề quan trọng phát sinh trong công việc.”

Mạnh Yên không thể không hoài nghi có phải cô đang bị gây khó khăn hay không: “Chú Diệp, chú cứ nói thẳng ra là muốn ai làm?” Thật đúng là, cứ vòng tới vòng lui làm gì?

Ngón tay Diệp Trung Hoa chỉ ngay vào cô: “Chính là cháu.”

Mạnh Yên bị sặc nước miếng, kịch liệt ho khan, không phải cô nghe lầm đấy chứ?

Diệp Thiên Nhiên vội vàng vỗ sau lưng giúp cô: “Cha, Mạnh Yên không thích hợp đâu, em ấy thuộc tuýp người làm biếng vui đùa một chút còn tạm được, nếu chính thức làm việc thì căn bản là không được.”

“Chỉ cần đăng ký tên của Mạnh Yên, con đứng ra lại không thích hợp nên chỉ có thể để Mạnh Yên tham gia.” Diệp Trung Hoa đã sớm có dự tính, đối với việc này người nào đứng ra cũng không phù hợp, chỉ có thể để người tự bỏ tiền ra đảm nhiệm chức vụ này: “Kế hoạch này do chính Mạnh Yên nêu ý tưởng, không ai có thể hiểu đường đi nước bước và quy trình công việc cần làm hơn Mạnh Yên.”

Ông càng muốn rèn luyện Mạnh Yên nhiều hơn một chút, rõ ràng cô là một miếng ngọc thô chưa được mài dũa, nhưng phải làm tảng đá, thực là lãng phí tài năng.

“Chú Diệp, chú tha cho cháu đi, thực sự cháu không thể đảm nhiệm được chức vụ này.” Rốt cuộc Mạnh Yên cũng dừng ho khan, vung tay kiên quyết từ chối.

“Công việc cụ thể không cần cháu phải trực tiếp làm, cháu chỉ cần chỉ đạo yêu cầu người khác đi làm là được.” Thông qua sự việc lần này, ông biết Mạnh Yên là người cực kỳ thông minh, chỉ cần một mình cô cũng bằng trăm người khác, không nên uổng phí.

“Cháu không có thời gian, hơn nữa cháu chỉ thích đứng phía sau để chỉ đạo thôi.” Mạnh Yên tỏ vẻ vô cùng đáng thương cầu xin: “Nếu đứng ra làm đại diện áp lực sẽ rất lớn, đây cũng không phải là tác phong làm việc của cháu.” Cũng không biết trước mắt chính ủy Diệp có chấp nhận tác phong này của cô hay không nữa?

“Yên tâm, lần này cháu có thể đứng phía sau chỉ đạo.” Nhìn bộ dạng lúc này của cô Diệp Trung Hoa tràn đầy đắc ý: “Về phần thời gian, vẫn phải sắp xếp sao cho phù hợp.”

Cũng không còn cách nào khác, ai bảo Mạnh yên dám cò kè mặc cả với ông? Còn dám ngấm ngầm mưu tính với ông? Vậy thì để cho cô chịu khổ một chút.

“Không được, làm việc kiểu đó quá mệt mỏi, cháu không làm được.” Mạnh Yên thấy mềm mỏng không được, bắt đầu ăn vạ.

Đôi mắt Diệp Trung Hoa sáng quắc: “Đùn đẩy cái gì? Đây là mệnh lệnh.”

Mạnh Yên cũng không sợ ông, tiếp tục giở trò vô lại: “Cháu không phải là lính của chú, mệnh lệnh của chú đối với cháu không có tác dụng.”

Diệp Trung Hoa không biết làm thế nào, cảm thấy bộ dạng vô lại này của Mạnh Yên thật sự rất đáng yêu: “Cháu là con dâu tương lai của chú, cháu xem có hiệu nghiệm không?”

Lời nói này đối với Mạnh Yên là vô dụng, nhưng đối với Diệp Thiên Nhiên sau khi nghe xong lại giống như được ăn quả nhân sâm khiến cho cả người thấy khoan khoái và vui sướng: “Đúng vậy, tiểu Yên, cha đã nói như vậy thì em cũng đồng ý đi.” Cha anh đã thừa nhận Mạnh Yên là con dâu nhà họ Diệp rồi, ha ha ha…

“Thiên Nhiên, cha anh nói thật dễ nghe, chỉ đăng ký tên em, đến lúc có nhiều việc thì muốn đẩy ra cũng không được, em sẽ bận chết mất.” Mạnh Yên nghĩ đến những thứ này cảm thấy đầu đau như búa bổ, sao cô cảm thấy giống như cô đã tự đào một cái hố từ chôn mình thế này? Không phải cô đã bỏ hết tiền ra rồi hay sao? Tại sao lại còn muốn cô cống hiến thêm thời gian và tinh lực? Cô không muốn! Cô muốn kháng nghị!

“Tiểu Yên, dù sao trừ thời gian học tập em cũng không có sở thích gì.” Diệp Thiên Nhiên nắm bàn tay cô nhẹ nhàng dụ dỗ: “Em có thể bồi dưỡng chuyện này thành hứng thú yêu thích cũng không tồi.”

“Em không thích.” Mạnh Yên không muốn mất đi cuộc sống tự do tự tại: “Em không thích phải chạy đi khắp nơi.”

Ở kiếp trước, cô cũng phải chạy khắp năm châu bốn biển đến sợ luôn, nên kiếp này cô xác định sẽ chỉ làm một gốc cây không thể di chuyển, không bao giờ tiếp tục chạy khắp nơi nữa.

Diệp Trung Hoa biết được nguyên nhân khiến cô từ chối là gì nên khuyên nhủ: “Cháu cả nghĩ quá rồi, chỉ cần đào tạo một người giỏi về chuyên môn đứng đầu, đó mới là người thực hiện chính, cháu chỉ cần bên cạnh quan sát là được.”

“Ý của chú Diệp là gì?” Mạnh Yên mở to đôi mắt, hình như cô đã hiểu ra, chẳng lẽ không phải là bắt cô phải lao động hay sao?

Diệp Trung Hoa dứt khoát nói trắng ra với cô: “Cháu chỉ cần quản lý tốt về mặt tài chính, những công việc khác thì để người khác đi làm.”

“Cháu đã hiểu.” Bỗng dưng Mạnh Yên bừng tỉnh, quả nhiên không hổ là lão hồ ly, thật là giảo hoạt. Có điều vấn đề này cô có thể tiếp nhận, nếu như động não suy nghĩ thì tạm được, hơn nữa phải bỏ tiền ra mặc dù không đau lòng nhưng nghĩ rất rõ ràng, quan trọng nhất vẫn là ở phía địa phương.

“Quyết định như vậy, ứng cử viên đảm nhiệm công việc này chú sẽ tìm giúp cháu, còn tất cả những việc khác chú sẽ phía người xử lý thật tốt.” Diệp Trung Hoa thấy Mạnh Yên không có ý kiến gì, âm thầm thở phào một cái: “Đến lúc đó cháu chỉ cần cầm hai trăm vạn đến nộp ngân sách để bắt đầu công việc là được.”

Những công việc không liên quan đến tiền thì ông có thể xử lý, chỉ cần bù đắp những lỗ hổng là ổn.

Hai trăm vạn! Vào thời điểm này đoán chừng có chút khó khăn, bao nhiều tiền vốn đều được đầu tư để khai trương siêu thị đa dạng về hàng hóa dịch vụ, trong khoảng thời gian ngắn lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Mạnh Yên chỉ có thể cho biết sự thật.

Diệp Trung Hoa vung cánh tay lên: “Không phải cháu đứng tên mấy căn nhà hay sao? Có thể mang đi thế chấp.”

Ngày hôm qua sau khi quay về, ông đã xem đi xem lại tài liệu điều tra về Mạnh Yên, đối với tình hình của cô hiện nay rõ như lòng bàn tay. Nhưng mà khi ông nhìn thấy ngoài cổ phần tại công ty và tại siêu thị đa dạng về hàng hóa dịch vụ mà cô đang có, thì Mạnh Yên còn đứng tên hơn mười mấy căn nhà nhỏ, ngay lúc đó ông đã cảm thấy khiếp sợ. Khó trách Mạnh Yên không muốn tốn nhiều tâm tư để kiếm thêm tiền nữa, có những tài sản này thì cuộc sống sau này của Mạnh Yên không cần làm gì cũng sống rất thoải mái, ung dung tự tại. Mạnh Yên là người như thế nào? Tuổi còn nhỏ mà đã nắm giữ một khoản tiền lớn cùng bao nhiêu tài sản khác, nhìn bề ngoài đúng là nhìn không ra được. Rốt cuộc trong đầu Mạnh Yên có chứa những gì? Thật sự ông muốn nghiên cứu vấn đề này một chút, chẳng lẽ đây chính là thanh niên thiên tài trong truyền thuyết?

Mạnh Yên khóc không ra nước mắt: “Chú Diệp, ngài thật độc ác.” Ông có còn là chiến sĩ gia cấp vô sản nữa không? Chính là một nhà tư bản bóc lột. Không đúng, thực sự ông đặc biệt biến cô thành giai cấp vô sản, cô thật là thê thảm.

Diệp Trung Hoa thấy cô giả vờ giả vịt, lườm cô một cái: “Sợ cái gì? Đến lúc đó chú đảm bảo sẽ để người khác làm việc, sẽ không để cho cháu xảy ra bất cứ chuyện gì.” Về điểm này thì ông rất chắc chắn.

Thấy sự việc không thể nào thay đổi được nữa, Mạnh Yên giận dỗi khẽ mắng: “Lão hồ ly.” Một lời nói có thể mang đi thế chấp khiến cô phải mạo hiểm gánh trách nhiệm, thật là đáng ghét. Cô lại phải tốn thêm nhiều tâm tư để suy nghĩ trên phương diện làm ăn, miễn cho đến lúc đó không kịp quay vòng vốn, thật sự muốn đem đấu giá mấy căn nhà bán đi. Đây chính là tài sản để sau này về già cô dưỡng lão, nếu như không còn thì cô lại đành phải vận động não suy nghĩ để kiếm thêm tiền, đến lúc đó đỡ phải phiền lòng.

Diệp Trung Hoa cũng thính tai vô cùng: “Cháu cũng không kém, tiểu hồ ly.”

Mạnh Yên ôm ngực lảo đảo muốn ngã: “Cháu là một cô gái đáng yêu, thiện lương hào phóng như thế, tại sao có thể dùng từ như vậy mà liên hệ với cháu được chứ?”

Nhìn Mạnh Yên giở trò, Diệp Trung Hoa không thể nhịn cười. Thật là một cô gái trong sáng lương thiện, lại cực kỳ thông minh, khó trách con trai ông lại thích Mạnh Yên đến thế, ngay cả bản thân ông cũng càng ngày càng thích, quả nhiên rất thích hợp làm con dâu nhà họ Diệp.

Diệp Thiên Nhiên sửng sốt đứng bên cạnh nhìn thấy hai người nói chuyện giống như bạn vong niên. Cha anh lại có thể ung dung thân thiện với một người khác như vậy? Thật là khiến cho người khác cảm thấy kinh hãi! Có điều qua chuyện lần này, quan hệ của anh và Mạnh Yên đã được cha anh chấp nhận. Cái gọi là ăn người miệng ngắn, bắt người tay mềm, cha anh nắm rõ được nhiều điểm tốt đẹp của Mạnh Yên nên anh cảm thấy yên tâm rất nhiều. Coi như mẹ anh sống chết phản đối cũng không xong rồi.

Lời của tác giả:Ngân sách này sẽ mang tên là “Ngân sách Yên Nhiên” mọi người thấy như thế nào? Liệu có người bảo tôi đạo văn không nhỉ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.