Lâm
Tiểu Kiều gắng gượng lên tinh thần cho bản thân để xuống xe vào nhà,
Thẩm Gia Mộc đi theo phía sau cô, thấy cô lạnh đến mức cứ xoa xoa hai
cánh tay, anh khẩn trương cởi áo khoác khoác lên trên người cho cô.
Dường như cô đang có tâm sự cho nên từ đầu đến cuối đều nhìn về phía
trước mà không nhìn anh một lần nào, Thẩm Gia Mộc cau mày, nắm tay cô
trong lòng bàn tay mình, sử dụng chút sức lực, lúc này Lâm Tiểu Kiều mới
hồi phục lại tinh thần.
Thẩm Gia Mộc nhìn cô một cái thật
sâu rồi mới dặn dò: “Đợi đến lúc nữa ở trên đó, em chỉ cần ngoan ngoãn
đứng bên cạnh anh, có chuyện gì thì để anh xử lý, có biết không?”
“Vâng.”
Mãi đến lúc có chuyện xảy ra, Lâm Tiểu Kiều mới ý thức được có một
người đàn ông để cho mình dựa vào là mộtchuyện hạnh phúc biết bao.
Thẩm Gia Mộc nắm tay cô đi lên vài bước, đột nhiên anh dừng lại hỏi: “Tiểu Kiều, em có tin anh không?”
Dường
như là không có chút do dự gì, cô liền gật gật đầu: “Tin! Sống ở trên
đời này không hề dễ dàng, nó có quá nhiều nguy hiểm, thế nhưng chỉ cần
có anh, em liền tin rằng cho dù có là chuyện gì thì đi chăng nữa cũng có
thể giải quyết được. Thẩm Gia Mộc, nếu anh chỉ muốn để cho chính mình
yên tâm, vậy thì lần sau đừng hỏi lại em chuyện như thế này nữa, Lâm
Tiểu Kiều em cả đời này chỉ biết dựa vào anh, nếu ngay cả anh em cũng
không tin tưởng thì em còn có thể tin tưởng ai đây?”
Thẩm
Gia Mộc nhanh chóng đưa tay ra xoa xoa khuôn mặt cô rồi mới tiếp tục dẫn
cô lên lầu. Thực ra, trong lòng anh đối với chuyện xảy ra ở Lâm gia
cũng đã biết, vốn định qua hai ngày nữa mới tìm thời gian thích hợp nhắc
nhở Lâm Lạp một lần, lại không nghĩ rằng hành động của phía trên lại
nhanh như vậy.
Hiện tại vì xảy ra lũ lụt cho nên phía trên
đã cấp một khoản cứu trợ xuống dưới, thế nhưng, khoản tiền này vào trong
thành phố lại bị mắc kẹt, cụ thể là vào trong tay ai thì không nói rõ
ra được. Trong cục tài chính Lâm Lạp là người ở một vị trí tầm thường,
do đó đương nhiên ông sẽ trở thành mục tiêu công kích của mọi người, cho
dù ông không có bất cứ mưu tính gì, thế nhưng mấy cái đầu của nhà nước
cũng sẽ đẩy chuyện này về phía ông, cấp dưới nhất định sẽ không thừa
nhận đã động vào khoản tiền này, mà Lâm Lạp lại không có bất kì bằng
chứng nào... Hơn nữa, lúc Thẩm Kiến Đàn nói với anh chuyện này, ông cũng
đã nói rất rõ ràng, e rằng Lâm Lạp cũng không hề trong sạch!
Chìa khóa mở cửa, vào lễ kết hôn đêm hôm trước, Lâm Tiểu Kiều đã để lại
nhà, lúc này khi đứng ở ngoài, cô cũng không hề gõ cửa, chỉ lẳng lặng
như thế nhìn nơi mà mình đã từng sống suốt hai mươi mấy năm. Lúc còn
nhỏ, mỗi buổi chiều thứ tư trước khi đến giờ vào học, cô liền có cảm
giác rất sợ hãi. Nếu như thầy giáo bắt viết một bài văn có liên quan đến
đề tài gia đình, nếu vậy thì chắc chắn hai tiết học sau khi cô lên nộp
bài sẽ toàn là điểm kém, bởi vì cô không biết rốt cuộc là gia đình mà
mình đang sống hạnh phúc ở chỗ nào. Cha mẹ thì coi thường, chị gái thì
bắt nạt, ngoại trừ hồi trước có ông nội bà nội yêu thương cô, còn lại
thì cô đều cảm thấy trong căn nhà này cô hoàn toàn không có một thứ gì
cả.
Bây giờ, gia đình này có lẽ sẽ gặp phải một trận mưa to
gió lớn, rốt cuộc bọn họ cũng nhớ tới cô, rốt cuộc... Lần đầu tiên cô
cảm nhận được giá trị của mình, hoặc là nói, Lâm Lạp đã cảm nhận được
giá trị của cô... Một mặt thì đau xót một mặt thì vui mừng, trong khoảng
thời gian ngắn như vậy Lâm Tiểu Kiều liền không biết nên phản ứng như
thế nào.
Thẩm Gia Mộc gõ cửa, nắm tay Lâm Tiểu Kiều thật
chặt, đợi một lúc mới thấy Trần Nhã ra mở cửa. Lâm Tiểu Kiều vẫn còn
đang trong trạng thái như đi vào cõi thần tiên xa xôi, ánh mắt nhìn Trần
Nhã rời rạc không chút ánh sáng, trái lại Thẩm Gia Mộc liền gọi một
tiếng “Mẹ”, sau đó kéo Lâm Tiểu Kiều vào nhà.
Lâm Lạp ngồi ở
trên ghế salon cau mày hút thuốc, lúc Lâm Tiểu Kiều và Thẩm Gia Mộc đi
đến, ánh mắt Lâm Lạp liền sáng rực, ông lập tức đứng lên. Thẩm Gia Mộc
vờ như không nhìn thấy, đợi đến khi Lâm Tiểu Kiều ngồi xuống, anh mới
ngồi xuống cạnh cô, thế nhưng từ đầu đến cuối ánh mắt anh cũng không đặt
ở trên người Lâm Lạp.
Lâm Lạp không biết Thẩm Gia Mộc đã trở
lại, chỉ cho là một mình Lâm Tiểu Kiều quay về, ông cũng không ôm ấp
quá nhiều hi vọng, chỉ nghĩ để cho cô giúp ông nói chuyện ở Thẩm gia một
phen, ông cũng không quá đặt nặng kết quả. Bây giờ Thẩm Gia Mộc lại
cùng đi theo, nếu có thể khiến cho anh về nhà nói một câu thì lời nói
của anh so với lời nói của con dâu Thẩm gia sẽ có trọng lượng hơn rất
nhiều! Nghĩ như vậy, hai mắt ông liền sáng loáng, nhưng mà rõ ràng Thẩm
Gia Mộc lại cho thấy một bộ dạng không có hứng thú quan tâm.
Thẩm
Gia Mộc có thể không quan tâm, thế nhưng Lâm Tiểu Kiều lại không thể có
dáng vẻ kiêu ngạo như vậy ở trước mặt cha mẹ mình được, cô hắng giọng
một cái, hỏi: “Ba, ba vội vàng bảo con trở về như vậy là có chuyện gì
sao?”
Ở trước mặt con gái mà nói ra những chuyện nhơ nhớp bẩn
thỉu như vậy, Lâm Lạp cảm thấy mặt mũi của mình đều vứt đi hết. Thế
nhưng chuyện này lại không thể không nói, ông liếc mắt ra hiệu cho Trần
Nhã, làm vợ chồng với nhau nhiều năm cho nên bà nhanh chóng hiểu rõ, kể
chuyện này ra một cách đại khái.
Lâm Tiểu Kiều chưa từng nghĩ
rằng Lâm Lạp sẽ làm một chuyện như vậy, khó có thể tin nhìn ông, mấp
máy môi, vẻ mặt nghiêm túc hỏi một câu: “Ba, khoản tiền này, nói tóm lại
thì ba có lấy hay không?”
Lâm Lạp xoa xoa tay, có chút kích
động, dáng vẻ sao cũng được trả lời: “Bây giờ có hay không đều không
phải là trọng điểm, mà là ba...”
Lâm Tiểu Kiều cầm thật chặt
chiếc túi trong tay, móng tay cắm sâu vào da thịt: “Nếu như ba không
lấy, con nhất định sẽ dùng tất cả mọi biện pháp để giúp ba, bây giờ ba
nói thật cho con biết, rốt cuộc thì ba có động vào khoản tiền kia hay
không?”
Lâm Lạp mấp máy môi hai lần, lại quay đầu nhìn về
phía Thẩm Gia Mộc, nhưng chỉ thấy anh nhìn tách trà trên tay, không nhìn
về phía bên này một chút nào. Cuối cùng, tầm mắt ông rơi trên mặt Lâm
Tiểu Kiều, mấp máy môi dưới hai lần, ông thành thành thật thật trả lời:
“Ba ăn một phần, nhưng mà phần lớn...”
Lời của ông còn chưa
nói hết, Lâm Tiểu Kiều đột nhiên đứng lên: “Vậy là được rồi, nếu ba đã
làm, ba vẫn hi vọng con sẽ giấu diếm cho ba sao? Ba, đó là khoản tiền
cứu trợ, là tiền để cứu người, vậy mà ba cũng thèm muốn nó được sao? Ba
thật sự rất thiếu tiền ư? Hay là ham muốn của ba vĩnh viễn không bao giờ
dừng lại được! Lúc con được gả vào Thẩm gia, ba rất vui mừng, đối với
việc con thay đổi nhiều như vậy, trong đó có nguyên nhân gì, con cũng
đều nhẫn nhịn không nói, thế nhưng điều này cũng không có nghĩa là con
không biết. Có phải ba còn muốn lợi dụng con để che giấu cho những tội
lỗi xấu xa của mình hay không?”
Lâm Tiểu Kiều nói xong liền
muốn đi ra ngoài, Thẩm Gia Mộc đứng lên kéo cô lại, cầm lấy túi xách của
cô, xoay người lại thản nhiên nói với Lâm Lạp đang đờ người ra: “Những
khoản tiền này, cấp trên nhất định sẽ điều tra rõ ràng, ba em... Vẫn nên
thẳng thắn giao nộp sớm thì sẽ là tốt nhất!”
Những lời của
Thẩm Gia Mộc đã khiến tất cả những tính toán trong lòng Lâm Lạp vỡ tan
tành, ông trơ mắt nhìn người con rể mà mình cực kỳ trông đợi đang che
chở cho đứa con gái đã sớm tức giận của mình nhanh chóng rời đi, ông tức
đến mức dậm chân. Cuối cùng vẫn là suy sụp mà ngã xuống ghế salon, tuy
rằng ông không muốn để lỡ một số tiền lớn như vậy, nhưng nói thẳng, nếu
Thẩm Gia Mộc không muốn ra tay giúp đỡ, ông cũng chỉ có thể đi tới con
đường này, đến lúc đó có thẻ bài “Thẳng thắn được khoan hồng” thì cũng
có thể giảm bớt được những hình phạt.
“Trần Nhã, bà vào phòng sách lấy tấm chi phiếu bên trong quyển “kinh tế pháp luật” xuống đây cho tôi...”
Lúc
Lâm Tiểu Kiều và Thẩm Gia Mộc ra ngoài, vốn là trời đổ mưa nên có hơi
âm u, Thẩm Gia Mộc bảo Lâm Tiểu Kiều đứng ở trên hành lang trú mưa, còn
anh thì chạy nhanh tới chỗ đậu xe. Chỉ chốc lát sau, khi xe đang đỗ lại
thì Lâm Tiểu Kiều đã chạy vụt xuống ngồi vào trong xe, Thẩm Gia Mộc cau
mày khiển trách: “Không phải đã bảo em chờ anh ở chỗ kia sao? Tại sao
lại tự chạy tới đây rồi hả?”
“Không phải anh lái xe tới đây sao?” Lâm Tiểu Kiều vừa cởi áo khoác ẩm ướt ra vừa lấy khăn mặt ở ghế sau lau tóc.
Thẩm
Gia Mộc cầm lấy khăn mặt trong tay cô, giúp cô lau tóc: “Em chờ anh ở
đó, anh mang áo khoác đến cho em, giúp em che trên đầu, lúc em vào trong
xe thì sẽ không bị ngấm nước mưa. Cơ thể nhỏ bé của em mà mắc mưa thì
sẽ rất dễ bị cảm... Có lạnh không? Sức lực có lớn quá không? Đau thì nhớ
phải bảo anh đấy!”
Chóp mũi của Lâm Tiểu Kiều hồng hồng, hốc
mắt nóng lên, nước mắt cứ như vậy rơi xuống. Thẩm Gia Mộc cho rằng việc
vừa rồi của Lâm gia đã kích thích cô, cho nên anh vội vàng ném khăn mặt
trong tay đi, toàn thân anh cũng đều là nước mưa vì vậy anh không dám
ôm cô vào trong lòng, đành phải lau nước mắt, kiên nhẫn dỗ dành cô:
“Ngoan, đừng khóc, anh về nghĩ biện pháp giúp ba em là được...”
Lâm
Tiểu Kiều nghe xong liền cầm lấy tay của Thẩm Gia Mộc, hung hăng nói:
“Không cần giúp ông ấy! Nên để cho ông ấy phải chịu mọi hình phạt của
mình!”
Thẩm Gia Mộc dịu dàng dỗ dành, Lâm Tiểu Kiều dần dần
bình tĩnh lại, có chút xấu hổ lau nước mắt. Sau khi Thẩm Gia Mộc lấy mu
bàn tay lau sạch sẽ khuôn mặt nhỏ nhắn nhem nhuốc của cô, anh nói: “Em
cũng không cần vội, dù sao thì ông ấy cũng là ba em, anh sẽ không bỏ mặc
ông ấy. Nếu em muốn giúp ông ta thì anh sẽ trở về xin ba anh liên lạc
với các mối quan hệ, em bảo ba em giao hết khoản tiền đó lên, nếu có thể
khai báo thì phải khai báo rõ ràng, chúng ta cùng nghĩ biện pháp khiến
những kết quả không tốt giảm thiểu đến mức thấp nhất.”
Lâm
Tiểu Kiều gật gật đầu, lại ôm cổ Thẩm Gia Mộc, hôn lên khóe môi anh một
cái: “Anh đối xử tốt với em như vậy, em sẽ cảm thấy không thể từ bỏ anh
được mất.”
Thẩm Gia Mộc vỗ vào sau gáy cô, hôn thêm một cái
sâu hơn nữa, hai người dựa trán nhìn nhau, anh cọ cọ chóp mũi của cô,
nói: “Không từ bỏ được anh thì có làm sao? Có anh luôn đi theo em rồi!
Tiểu Kiều, dường như cho tới bây giờ anh chưa từng nói, nhưng mà anh
không thể không thừa nhận rằng, anh yêu em, cực kỳ yêu em.”
Lâm
Tiểu Kiều cũng chưa từng nghĩ tới Thẩm Gia Mộc có thể nói ra những lời
tình cảm như vậy, trong lòng mềm nhũn đến mức rơi nước mắt. Thẩm Gia Mộc
bật cười rồi lại không biết làm thế nào, đành phải nâng mặt cô lên chậm
rãi hôn xuống. Lâm Tiểu Kiều hôn trả anh đầy mạnh mẽ, đầu lưỡi quấn lấy
đầu lưỡi anh, thật kiên trì, cẩn thận liếm mút...
Lúc hai
người trở về Thẩm gia, trong nhà không có ai, Thẩm Gia Mộc bảo Lâm Tiểu
Kiều đi tắm rửa rồi lên giường nằm, còn anh thì đến ban công gọi điện
thoại cho Thẩm Kiến Đàn. Trong chuyện này cách nghĩ của hai cha con đều
không khác nhau lắm, chỉ cần Lâm Lạp giao tất cả số tiền đó lên, thành
thực rõ ràng, nếu vậy thì Thẩm gia nhất định sẽ giải quyết được chuyện
này. Có những lời này của Thẩm Kiến Đàn, Thẩm Gia Mộc cũng yên tâm, quay
vào trong phòng nằm xuống cùng Lâm Tiểu Kiều.
Thấy bọc áo
tắm đang nằm trên giường, nhìn chằm chằm trần nhà mà không nhúc nhích,
giống như là đang suy nghĩ cái gì. Anh đi tới, sờ mái tóc dài của cô,
ghé vào lỗ tai cô hỏi: “Nghĩ cái gì vậy?”
Lâm Tiểu Kiều cười
cười: “Mọi người đều nói rằng con gái chính là do đời trước cha mẹ thiếu
nợ, cho nên đời này sẽ đến đòi, thế nhưng em thấy em và ba mẹ sống cùng
nhau hoàn toàn không phải như vậy. Dường như em thật sự không hề đòi
hỏi với bọn họ cái gì... Anh nói xem, nếu về sau chúng ta có hai đứa
con, có phải anh chỉ thích một đứa trong đó thôi không? Nếu thực sự là
như vậy thì em sẽ ly hôn với anh, mỗi người dẫn theo một đứa!”
Thẩm
Gia Mộc nghe cô nằm đó tự hỏi tự đáp, anh một mực cắn lấy vành tai cô,
cái đồ vô lương tâm này, còn dám nói muốn ly hôn với anh: “Em dám ly hôn
thử xem! Cho dù là sinh mấy đứa thì đứa nào anh cũng không thích, anh
chỉ thích một mình em thôi! Nếu từ nhỏ trẻ con được cưng chiều quá thì
sẽ sinh hư, nhưng mẹ của đứa nhỏ thì không giống vậy...”