Editor: Trang Lyn
Nhìn
bọn bắt cóc bị những người áo đen khống chế, đang liều mạng dập đầu với
mình, lại nhìn thấy những tấm hình rơi xuống đất, là hình mình... Cho
du là kẻ ngu, cũng biết đã xảy ra chuyện gì.
Mặt Tiêu Tiệp không
còn chút huyết sắc nào, cô nhanh chóng đi đến bên cạnh Hà Liên, kéo vạt
áo anh, buộc anh ngừng bước, nói: “A Liên, em không làm, hãy tin tưởng
em!”
Đây là một âm mưu, sao cô có thể làm ra chuyện như thế này.
Nhất
định A Liên sẽ tin tưởng cô, nhất định sẽ. Ngay cả cô cũng có thể nhìn
ra đây là một âm mưu, thì nhất định A Liên cũng đã sớm phát hiện ra. Anh
đã từng nói, cho dù thế nào, cho dù xảy ra chuyện gì, anh cũng sẽ không
vứt bỏ cô, mãi mãi tin tưởng cô! Bọn họ sẽ kết hôn, sẽ mãi mãi ở chung
một chỗ, nếu như ngay cả sự tin tưởng tối thiểu cũng không có, thì sao
có thể kết hôn chứ?
A Liên, hãy tin em. Cầu xin anh, hãy tin em!
Từ
đầu đến cuối Hà Liên cũng không quay người lại, vì thế, cũng thấy vẻ
mặt cầu xin gần như hèn mọn của Tiêu Tiệp. Anh chỉ dừng lại chốc lát
nói: “Anh muốn đưa cô ấy đi bệnh viện.”
Trong nháy mắt bàn tay nắm lấy vạt áo anh trượt xuống, khóe miệng Tiêu Tiệp hơi nhếch lên mang theo một nụ cười khổ.
Đây,
chính là không tin cô. Mặc dù không nói thẳng, nhưng đáp án này, cũng
đủ làm cho ngực Tiêu Tiệp, giống như bị một cây kéo sắc nhọn cắt rách,
không ngừng chảy máu.
A Liên, anh lại không tin em? Trong lòng
anh người phụ nữ này quan trọng như thế sao? Quan trọng đến mức vì cô ta
mà mất đi sự tỉnh táo trước kia. Chỉ cần anhcẩn thận suy nghĩ một
chút, thì sẽ nhìn ra đây là một chuyện vu oan nực cười.
Lòng Tiêu
Tiệp đau đến nỗi không thể ngồi xuống, cổ họng giống như bị nghẹn lại,
cô chỉ có thể hô hấp từng ngụm một. Nước mắt không biết đã chảy lúc nào,
nhưng cô vẫn không buông tha, cố gắng nhìn về phía trước.
Anh sẽ quay lại, anh sẽ quay lại, anh đã từng nói sẽ luôn tin tưởng cô. Tin tưởng đến khi trời long đất lở, biển cạn đá mòn...
Trong nhà kho to lớn, chỉ còn lại một mình cô, tất cả mọi người đều đi hết.
Toàn thế giới giống như chỉ còn lại mình cô...
Ha
ha, đây chính là tình cảm bền vững của chúng ta, đây, chính là tình yêu
của chúng ta! Đây, chính là cái anh gọi là tin tưởng!Rất cám ơn anh!
Hà Liên, cám ơn anh đã cho em biết, cái gọi là thật lòng của anh! Cám ơn
anh đã cho em bài học sâu sắc này.
Đoạn tình cảm nực cười kia của chúng ta, cũng ở nơi này, chấm dứt.
Bởi
vì lúc đến đây đi giày cao gót, mà bây giờ lại không có xe, cho nên cô
chỉ có thể đi chân trần, trên nền đường đá cũ nát ở nơi này, một mình đi
bộ hai cây số, từ nhà máy cũ nát về trường học, lúc về đến trường, chân
cô đã bị mài đến không còn hình dạng, nhưng mà, vẫn không bằng nỗi đau
trong lòng.
“Chính là cô ta! Vì ghen với việc Đại Vân ở gần Hà
Thiếu. Mấy lần thấy Đại Vân và Hà Thiếu đi cùng nhau, liền sinh lòng
ghen tuông tìm người lái xe đâm Đại Vân, kết quả Hà Thiếu vì cứu Đại
Vân, bản thân cũng bị tai nạn! Người phụ nữ này thật đáng sợ! Mọi người
đừng đến gần cô ta!
Giữa màn chửi bới này, Tiêu Tiệp lại nghe
thấy một tin rất buồn cười, thì ra đám lưu manh đó thoát khỏi vệ sĩ, lái
xe đâm vào Hà Liên.
“Không, không phải em, không phải em, hãy tin em, đừng đi... Cầu xin anh đừng đi...”
“Tiệp Nhi, thấy ác mộng sao? Tỉnh, mau tỉnh lại đi!”
Là ai nói chuyện? Hà Liên sao? Anh quay lại? Cuối cùng anh vẫn tin cô!
“Liên, em cũng biết anh sẽ không bỏ rơi em mà, anh tin em! Em biết mà!”
Hà
Liên vẫn giống như trước kia, vẫn dùng ánh mắt dịu dàng như thế nhìn
cô. Tiêu Tiệp vui đến chảy nước mắt, chạy về phía anh! Nhưng mà, tại sao
anh lại càng ngày càng xa?
“Liên, đừng đi, Liên...”
“Tiệp
Nhi!” Tịch Âu Minh không thể không dùng sức lay cô, cô giống như hôn
mê, gắt gao vướng trong ác mộng của mình, gọi thế nào cũng không được.
Cuối
cùng Tiêu Tiệp bị một tiếng sấm vang dội đánh thức, vừa mở mắt ra, đập
vào mắt, là khuôn mặt tuấn tú của đàn ông, lúc này anh đang dùng đôi mắt
đẹp nhìn cô, trong mắt tràn đầy lo lắng, hoảng sợ.
“Cuối cùng đã
tỉnh lại rồi, còn tưởng trúng tà, không sao, không sao!” Tịch Âu Minh
ôm lấy cô, cho dù lúc này toàn thân cô đều là mồ hôi. Nhưng anh vẫn ôm
chặt, giống như buông lỏng một chút, người trong lòng liền biến mất.
Tiêu Tiệp dần dần từ cơn ác mộng tỉnh táo lại, ánh mắt vốn không có tiêu cự lúc này cũng dần lấy lại.
Thì ra, là giấc mơ.
Đúng là một giấc mơ đáng sợ!
Hóa
ra việc ban ngày Thẩm Nhã Lâm nói với cô, từ đầu đến cuối cô cũng không
quên, ban ngày suy nghĩ một chút, đêm đã mơ thấy. Cô thật sự rất sợ,
không thuộc về cô, cuối cùng cũng rời đi.
Như vậy tất cả những thứ bây giờ, đều thuộc về cô sao?
Rầm, lại một tiếng sấm vang lên.
Tiêu
Tiệp không tự chủ được run rẩy, ôm chặt lấy Tịch Âu Minh, trong miệng
lẩm bẩm: “Đừng rời khỏi em có được hay không? Mặc kệ thế nào cũng đừng
bỏ rơi em có được hay không? Tất cả mọi người đều đi, cha mẹ cũng đi,
chỉ còn lại một mình em. Anh đừng đi có được hay không? Em nhất định sẽ
cố gắng làm người vợ tốt của anh, không làm cho anh tức giận, anh đồng ý
với em đừng bỏ rơi em có được hay không? Anh nói chuyện đi, nói anh
không rời khỏi em! Vĩnh viễn ở lại bên cạnh em, vĩnh viễn không rời khỏi
em! Nói, sao anh không nói? Nói, anh nói đi! Anh nói chuyện đi!”
Nói
đến cuối cùng nước mắt Tiêu Tiệp chảy rào rào, vẫn không không yên lòng
lắc lắc Tịch Âu Minh, muốn anh cam đoan, để anh nói mãi mãi không rời
khỏi cô, nhưng mà vì cái gì anh lại không nói lời nào chứ? Chẳng lẽ anh
cũng muốn rời khỏi mình sao?
Cô không thể mất đi nữa, cô đã không còn gì, nếu như mất đi một lần nữa, cô sẽ không sống nổi.
“Anh
muốn em làm gì em cũng làm, em sẽ nghe lời anh, chỉ cần anh không rời
bỏ em, có được hay không? Có được hay không? Anh nói chuyện đi!” Nếu
ngay cả anh cũng rời đi, vậy cô nên làm gì? Cô nên làm gì?
Tịch
Âu Minh hoàn toàn hoàng sợ, cho dù anh nói gì, thì cô cũng giống như
không nghe thấy, dù anh nhìn về phía cô rống to, cô cũng không nghe
thấy, tự nói, rồi khóc.
Anh muốn lấy điện thoại, gọi bác sĩ đến
đây ngay lập tức. Nhưng mà anh vẫn không thể rời đi nửa bước, vừa rời đi
người trong ngực lập tức gắt gao ôm chặt lấy, “Không cho phép đi! Không
cho phép đi! Anh muốn đi đâu? Không được phép đi! Nơi nào cũng không
cho đi! Không cho phép đi!”
“Tốt tốt tốt, anh không đi, anh ở đây, ngoan, anh không đi.” Tịch Âu Minh bất đắc dĩ lại ôm lấy cô, nhẹ nhàng vỗ lưng cô.
Tịch
Âu Minh dùng mặt mình cọ vào mặt cô nói: “Ngoan, nhìn anh! Anh ở đây,
nơi nào cũng không đi, anh sẽ mãi mãi ở bên cạnh em. Em nghe thấy
không?”
“Em nghe thấy.” Tiêu Tiệp nghe thấy, lần này thaath
sự nghe thấy. Cô lại ôm anh lần nữa, lần này lời nói rất rõ ràng: “Anh
phải nhớ kĩ, những lời anh đã nói.”
“Ừ, anh nhớ, sẽ mãi mãi nhớ.
Bảo bối ngoan, để anh lấy điện thoại, anh gọi bác sĩ đến đây, khám cho
em một chút.” Tịch Âu Minh nhỏ giọng dụ dỗ.
Trong mắt thoáng qua một mảnh u ám.