Ván Cược Tình Yêu

Chương 1: Anh... em có thể thích anh không




"Con nói cái gì!" đột nhiên từ Tây Vực Dạ Ngưng Bảo truyền ra tiếng gầm giận dữ.

Thanh âm này rõ ràng là thuộc về Sở Lăng .

"Cha, con nói..." Sở Văn Xuyên nhìn trộm lão cha nhà mình, bên cạnh còn có Yến Thanh Dịch đứng ủ rũ: "Chúng con cùng vợ chồng Tứ đệ bị tách ra, Tứ đệ hình như bị thương nặng, hắn cùng Tiểu Tiểu .." Sở Văn Xuyên nuốt một ngụm nước miếng: "Nhảy xuống vách núi, lành ít dữ nhiều."

Ngày đó, nữ sát thủ kia hình như không có ý đối địch cùng bọn họ, chỉ là ngăn cản hai người họ, kéo dài thời gian, cho đến khi Lệ Thú cùng Tiểu Tiểu nhảy xuống vách núi, nữ sát thủ kia mới bỏ chạy. Sau đó hắn giết vài người phía sau tham gia vây bắt Lệ Thú, nhưng để lại cho bọn hắn cũng chỉ là tin tức Lệ Thú cùng Tiểu Tiểu nhảy xuống vách núi.

Vốn bọn họ còn ôm một chút hi vọng đi tìm dưới đáy vực, nhưng cái vách núi này phủ đầy bạch cốt âm trầm, xung quanh còn có kên kên xây tổ, lang sói vờn quanh, cho dù có chết cũng không tìm được thi thể...

Mặt Sở Lăng lại biến sắc, cuối cùng suy sụp thở dài, phảng phất thoáng chốc như già đi mười mấy tuổi, đứa con duy nhất của Tam đệ kết nghĩa cứ như vậy rơi xuống vách núi mà chết, nguyên nhân còn là vì bọn họ không có tiền ở trọ, không thể không cắm trại bên ngoài mà gặp phải mai phục.

Điều này có phải là việc đáng chê cười hay không?

Lúc này Sở Lăng đang suy sụp nên không chú ý tới con trai trưởng cùng con trai thứ của hắn lộ ra nụ cười quỷ dị, Sở Văn Xuyên cùng Yến Thanh Dịch cũng đang ủ rũ nên không chú ý tới.

"Tam ca, huynh nói cái gì?" Sở Văn Di đột nhiên từ ngoài cửa vọt vào, vẻ mặt hoảng loạn, theo sau còn có Triển Anh Hào cùng đông đảo võ lâm cao thủ thoái ẩn xung quanh Dạ Ngưng Bảo, trong đó còn bao gồm những người muốn khiêu chiến Lệ Hi Kiệt cùng Lệ Thú.

"tiểu tử Sở gia, ngươi vừa mới nói cái gì?" Triển Anh Hào níu lấy cổ áo Sở Văn Xuyên.

Sở Văn Xuyên không thể không đem những lời nói cho phụ thân lặp lại một lần nữa.

"Không thể nào!" Triển Anh Hào phẫn nộ rống lên: " tiểu tử kia không thể nào chết! võ công của tiểu tử kia cao cường như, một người có thể đánh với nhóm mười người chúng ta, làm sao có thể..."

"Nhưng là..." Yến Thanh Dịch giúp Sở Văn Xuyên giải vây: “trên phi tiêu làm tỷ phu bị thương nặng hình như có độc!"

Triển Anh Hào suy sụp ngồi dưới đất, tuy rằng lúc ban đầu yêu thích Lệ Thú là vì quan hệ với Lệ Hi Kiệt, nhưng tính cách của Lệ Thú quả thật khiến hắn rất vừa lòng, tuy rằng cùng tính cách Lệ Hi Kiệt khác nhau rất nhiều, nhưng Lệ Thú ở Dạ Ngưng Bảo một thời gian ngắn cũng khiến hắn coi như là cháu trai mình mà quan tâm, chăm sóc hắn.

Mà những lão nhân theo đến sắc mặt cũng thay đổi, tuy đánh không lại Lệ Thú, nhưng cái loại thói quen đặc biệt nghe lời lão nhân của Lệ Thú làm cho bọn họ không tự chủ được sinh ra kiêu ngạo, bởi vì sai khiến Lệ Thú liền tương đương với sai khiến Lệ Hi Kiệt! Ai bảo hai người bọn họ lớn lên giống nhau như đúc? Mặc dù trong lòng còn có một chút muốn trả thù, nhưng Lệ Thú lại không oán không hối, điều này làm cho bọn họ chân chính thích tiểu tử võ công cao cường mà lại cổ hủ kia tận đáy lòng.

"Là ai?" Sở Lăng nghiến răng nghiến lợi từ trong kẽ răng nặn ra âm thanh, giống như oan hồn đến từ Cửu U địa ngục."Là ai tập kích các ngươi!"

"... Không biết" Sở Văn Xuyên thở dài, đối phương chỉ cần bị bắt liền tự sát, đến ngay cả tin tức của Lệ Thú cũng là lúc hai bên giao chiến mà moi ra.

"Vậy thì tìm! Dốc hết toàn lực Dạ Ngưng Bảo cũng phải tìm ra đám rùa đen làm hại Lệ Thú! Giết, tất cả đều giết chết!" Sở Lăng rống giận, ngay cả lời mắng chửi người cũng nói ra, thậm chí còn muốn đại khai sát giới.

"Mấy lão gia hỏa chúng ta cũng đi!" Triển Anh Hào đứng bật dậy: "Tuy chúng ta thoái ẩn võ lâm nhiều năm, nhưng vẫn còn lực chấn nhiếp! Lão tử cũng không tin, đám rùa đen kia có thể giấu diếm được tất cả mọi người trong võ lâm!"

Sở gia lão đại Sở Văn Ngạo cùng Sở gia lão nhị liếc mắt nhìn nhau, cùng nhau gật gật đầu: "Phụ thân, chúng con đem mạng lưới tin tức của Dạ Ngưng Bảo thâm nhập vào Trung Nguyên, tin tưởng sẽ có tin tức ."

Chỉ có nắm giữ mạng lưới tình báo mới có thể giấu giếm mọi người, đem tin tức bất lợi cho mình giấu xuống, về phần tổ chức liên quan đến bọn họ kia...

Quản bọn sống chết của bọn họ làm gì!

Cứ như vậy, những võ lâm hào kiệt từng dậm chân một cái là có thể làm cho cả võ lâm lật ba vòng toàn bộ quay trở lại trong chốn võ lâm, thống lĩnh Tây Vực là Dạ Ngưng Bảo không dùng nguyên tắc lánh đời nữa, ngược lại bắt đầu lan rộng tới Trung Nguyên.

Mà bọn họ lại không biết, người khiến cho tình cảm của quần chúng xúc động là Lệ Thú lại đang thảnh thơi cùng Tiểu Tiểu ở Thiếu Lâm tự nói chuyện trên trời dưới đất!

...

...

"Đại sư, ngài nói là độc trên người ta cùng rất nhiều người gần đây trong võ lâm bị trúng độc là cùng một loại?" Lệ Thú ngồi ở trên mép giường nhíu mi, một chút cũng không nhận ra hắn đang bị thương nặng còn chưa lành, chỉ có Tiểu Tiểu là có thể thấy được hắn đang mạnh mẽ chống đỡ, làm gì có người nào vừa tỉnh mà lại có tinh thần như vậy?

Nhưng Đại đầu gỗ nói hết lần này đến lần khác, đại sư là ân nhân cứu mạng của hắn, lại là trưởng giả, phải kính trọng, nên lúc nghe được trụ trì có chuyện hỏi hắn, hắn lập tức để người ta đến mời trụ trì, nếu không phải hiện tại hắn đi được vài bước đã hết sức mà nói, Tiểu Tiểu cảm thấy Đại đầu gỗ nhất định sẽ tự mình đến phòng của trụ trì để cho ông ấy hỏi thăm.

Nhưng đại đầu gỗ còn nói nếu không đi tới được phòng của Đại sư, nhất định phải ngồi dậy mới có thể thể hiện kính cẩn.

Nghe hắn nói bậy kìa!

Đại sư người ta căn bản không thèm để ý những thứ này đâu! Nhưng nếu như nàng không dìu hắn đứng dậy mà nói, hắn sẽ cậy mạnh mà chống đỡ tự ngồi dậy, vì tránh cho Đại đầu gỗ làm rách miệng vết thương, khiến cho Phật môn thanh tịnh của người ta khắp nơi dính máu mất thanh tịnh, Tiểu Tiểu đành phải trợn mắt mà đỡ hắn ngồi dậy.

Đại đầu gỗ đáng chết, cố tình muốn đối nghịch với nàng!

Chờ nàng chuẩn bị hai bao mông hãn dược (thuốc mê) hạ vào trong bát cháo của hắn, để xem hắn còn có thể đứng lên hay không!

"Phải, thí chủ." Trụ trì hô lên phật hiệu:"Những người này đã sát hại rất nhiều người trong võ lâm rồi."

"Đại sư, xin cho ta nghĩ lại." Lệ Thú nhắm mắt lại, nhớ lại xem hắn đã từng đắc tội với người nào, cuối cùng lắc đầu: "Không, ta cũng không biết này nhóm người là ai. Nhưng võ công của bọn họ cùng với đám người vây công người Thục Lục gia có lộ tuyến giống nhau." Lại nói tiếp bổ sung: "Thục Lục gia đã từng bị bọn họ vây công, vừa đúng lúc ta đi ngang qua nên cứu bọn họ."

"A di đà phật, hành động lần này của thí chủ là việc thiện lớn rồi." Trụ trì đại sư tán thưởng từ đáy lòng: "Không biết Thục Lục gia..."

"Đó là thông gia với Yến gia chúng con." Tiểu Tiểu tất nhiên biết chuyện của đại ca nhà mình: "Hiện tại bọn họ chắc là đang ở Tô Châu Yến gia."

Trụ trì gật đầu.

"Ta nhớ được chiêu thức võ công của bọn chúng." Lệ Thú nói ra một câu kinh người, một loại võ công không dễ dàng bị người ta lý giải như vậy, đến ngay cả khi có

bí tịch cũng không nhất định có biện pháp học toàn bộ, hơn nữa chỉ là cho người ta xem một hai lần? Nếu như chỉ dựa vào việc nhìn người ta sử dụng chiêu thức mà có thể thấy được chiêu số võ công của người đó, như vậy người này nhất định là một kỳ tài võ lâm.

Nên khi nghe thấy vậy, lấy tâm tính của trụ trí cũng hoảng hốt: "Thí chủ nói lời ấy là thật?"

"Không dám nói mười phần, nhưng bảy tám phần là không có vấn đề." Lệ Thú nghiêm túc khẳng định.

"Thú ca không biết nói dối đâu!" Tiểu Tiêu ngồi bên cạnh cổ vũ, phương trượng trụ trì cứu Thú ca, bọn họ nhất định phải giúp đỡ. Tri ân báo đáp là đạo lý giang hồ đến phụ nữ cũng biết, nhưng thật sự làm được lại ít ỏi không được mấy người, Lệ Thú cùng Tiểu Tiểu cũng nằm trong mấy người ít ỏi đó.

Nhưng Lệ Thú chưa kịp trả lời thì Tiểu Tiểu lại nói tiếp: "Chờ sau khi thương thế của Thú ca tốt lên thì để chàng ấy biểu diễn cho đại sư xem!"

Lệ Thú nhìn Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu không cam lòng yếu thế trừng lại, sự thật chứng minh đại hiệp tuy võ công cao cường, nhưng công phu trừng người không lợi hại bằng thê tử nhà hắn, vậy nên chẳng cần nhiều thời gian Lệ Thú liền đầu hàng, nghĩa là đồng ý với đề nghị của Tiểu Tiểu, cho dù hắn cố chống đỡ đánh ra võ công của đối phương, thì cũng không đỡ được thời gian bao lâu.

"Là bần tăng đường đột rồi." Trụ trì là người biết sai thì sửa, lập tức xin lỗi. Khi hắn bắt mạch cho Lệ Thú thì biết Lệ Thú có nội lực thâm hậu, hơn nưa hiện tại Lệ Thú ngồi thẳng tắp, khiến hắn theo bản năng cho rằng thương thế của Lệ Thú đã không còn gì đáng ngại.

Thấy trụ trì khoan dung lại khiến Tiểu Tiểu ngượng ngùng sờ mũi, nhưng mặc kệ nói như thế nào vẫn là Thú ca quan trọng nhất. Trong võ lâm nhiều người như vậy, nếu muỗn bắt lấy kẻ hại người này, cũng không thiếu mấy ngày này.

"Vậy Lệ thí chủ nghỉ ngơi thật tốt, bần tăng cáo lui trước." Chủ trì hơi cúi đầu trước Lệ Thú cùng Tiểu Tiểu rồi rời khỏi phòng Lệ Thú.

"Đại sư đi thong thả." Tiểu Tiểu cùng Lệ Thú cũng không dám chậm trễ, lập tức đáp lễ với trụ trì.

Đợi sau khi trụ trì rời đi, Tiểu Tiểu không nói câu nào lập tức để Lệ Thú nằm xuống giường: "Thương thế của chàng còn chưa tốt, nhanh nằm xuống!"

"Tiểu Tiểu, ta đã làm tổ ở trên giường được một thời gian rất dài rồi." Lệ Thú không có tức giận, chỉ là trần thuật một sự thực thôi, khuôn mặt xinh đẹp nghiêm túc nhìn nàng.

"Không cho xuống đất!" Tiểu Tiểu chống nạnh tỏ rõ "hiện tại ta mới là lão đại": "Chàng dám động một chút thử xem!"

Lệ Thú nhìn Tiểu Tiểu bằng ánh mắt thật sâu, ánh mắt kia khiến trái tim Tiểu Tiểu run rẩy, giống như trước khi chia cắt Lệ Thú cũng thường xuyên nhìn chằm chằm vào nàng như vậy: "Tiểu Tiểu, ta đã hiểu thức cuối cùng của Yêu Tuyệt kiếm."

"A?" Tiểu Tiểu kinh ngạc ngồi bên giường Lệ Thú: "Chàng hiểu được rồi? Nhanh như vậy?"

"Ừ." Lệ Thú gật đầu: "Nhưng còn có một số chuyện ta nghĩ mãi mà không hiểu, cần phải suy nghĩ thêm."

Chẳng hạn như vì sao hắn không chút do dự đỡ ám khí cho Tiểu Tiểu, vì sao hắn không muốn Tiểu Tiểu có thể bị thương dù chỉ một chút, vì sao hắn muốn để Tiểu Tiểu bên người hắn không bao giờ rời xa, vì sao Tiểu Tiểu lại trở thành tín niệm của thức cuối cùng của Yêu Tuyệt Kiếm, vì sao Tiểu Tiểu có thể sẵn sàng cùng hắn xuống hoàng tuyền....

Vân vân, tất cả những vấn đề liên quan đến Tiểu Tiểu, hắn không hiểu, cũng không rõ, nhưng hắn biết tuyệt đối không chỉ bởi vì hai chữ trách nhiệm.

Vì sao vậy?

Hắn cần cẩn thận suy ngẫm.

Thế nhưng...

Trên đời không được như ý đến tám chín phần mười, bởi vậy nên bên này hắn vừa mới bắt đầu suy ngẫm, bên kia Tiểu Tiểu đã bắt đầu hỏi.

"Thú ca, vì sao chàng lại giúp thiếp đỡ ám khí, chàng chỉ cần nghiêng người một chút là có thể không bị thương nặng như vậy."

Lệ Thú ngẩng đầu, thấy được ánh mắt vừa nghi hoặc vừa chờ mong của Tiểu Tiểu: "Trên ám khí có độc, ta có thể chống được, nhưng nàng không chống được. Hơn nữa bảo vệ thê tử là trách nhiệm của trượng phu." Hiện tại hắn cũng không nghĩ ra đáp án, vậy thì cho Tiểu Tiểu một đáp án nằm trong quy củ là được rồi.

Thế nhưng hai mươi ba năm trên núi Lệ Thú hoàn toàn không biết đáp án mà Tiểu Tiểu muốn tuyệt đối không phải là đáp án này.

Bởi vậy thời điểm nghe được đáp án này Tiểu Tiểu nheo mắt lại, tỏa ra mùi vị uy hiếp: "Còn có gì nữa?"

"Còn có?" Lệ Thú sửng sốt tiện đà lắc đầu: "Không có."

"Xác định không có?"

"Xác định."

"Nhất định?"

"Nhất định."

Tiểu Tiểu xoay mạnh người đi ra cửa: "Thiếp đi ra ngoài hít thở không khí."

Đại đầu gỗ chết tiệt nói với nàng ba chữ kia khó khăn như vậy sao?

Đúng là chết tiệt, được, nàng quyết định, hắn không nói thì cả đời này đừng mong nghe được nàng nói!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.