Vẫn Cứ Yêu Em

Chương 6




Đêm đó Tô Mộc rút cuộc cũng không đi thuê phòng, mà thành thực trở về chỗ ở của mình, về phần Đệ Ngũ Bối Xác lúc rời đi, cũng ngứa răng, nàng làm sao cũng không ngờ, đêm nay mình lại bị Tô Mộc đùa giỡn. Nhưng sau khi Đệ Ngũ Bối Xác trở lại trong xe, nhìn vào gương, chẳng biết tại sao bất chợt cười ha ha, ban đầu thanh âm rất nhỏ, nhưng sau đó càng ngày càng lớn.

Nụ cười này, Đệ Ngũ Bối Xác khó có thể tự kiềm chế.

Bên này tiếng cười sảng lãng thống khoái như vậy, nhưng cùng lúc đó, trong nhà Hạ Nhập Tương đang ở trong trạng thái rối loạn nhất. Hạ Nhập Tương làm sao cũng không nghĩ tới, đêm nay lại phát sinh chuyện như vậy. Phải biết rằng khi hắn nhận được tin tức hội sở Cẩm Tú bị niêm phong, Hạ Kiếm Đường bị bắt, hắn đang ở nhà của tình nhân, đang chuẩn bị dời non lấp biển.

Cuộc điện thoại đó, khiến cho hắn lập tức mềm nhũn!

Hạ Nhập Tương cũng chẳng quan tâm để ý tới ánh mắt u oán của tình nhân, mặc y phục quay về nhà, vừa chạm mặt đã thấy vợ hắn điên cuồng quát tháo, thanh âm lớn đến mức khiến Hạ Nhập Tương nghe cũng cảm thấy sợ. Hắn vội vàng bước lên phía trước bịt miệng vợ, lớn tiếng quát:

- Có chuyện gì chờ tôi điều tra rõ ràng rồi hãy nói, lúc này kêu la cái gì, chẳng lẽ bà muốn mọi người đều biết sao?

- Ông mau đi hỏi xem, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Tại sao cục thành phố xuất động nhiều người như vậy niêm phong hội sở Cẩm Tú? Còn nữa A Đường rốt cuộc đã làm chuyện gì, làm sao lại bị bắt?

Ông Linh vội vàng nói.

- Biết rồi!

Hạ Nhập Tương chau mày. Sau khi suy nghĩ, trở lại trong thư phòng liên tiếp gọi mấy cuộc điện thoại, nhưng đáp án nhận được càng làm cho hắn cảm thấy lo lắng. Cuối cùng hắn thật sự không có cách nào, lúc này mới bấm số điện thoại của Bạch Vi Dân.

- Thị trưởng, là tôi, thị trưởng, tôi muốn hỏi, đêm nay đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại xuất hiện động tĩnh lớn như vậy? Có phải trong thành phố xảy ra chuyện gì hay không?

Hạ Nhập Tương nhỏ giọng hỏi.

- Anh còn có mặt mũi hỏi tôi? Chuyện gì xảy ra lẽ nào anh còn không biết sao? Nếu anh không biết thì đi hỏi nhi tử bảo bối của anh đi. Hạ Nhập Tương, tôi không ngờ. Anh và nhi tử bảo bối nhà anh lại lợi hại như thế, âm thầm làm ra nhiều chuyện như vậy. Được, ngay cả tôi cũng dám tính toán, bản thân tôi muốn hỏi xem. Ở thành phố Cổ Lan này Hạ Nhập Tương anh, còn có cả Hạ Kiếm Đường còn không dám làm chuyện gì?

Bạch Vi Dân vừa nghe thấy thanh âm của Hạ Nhập Tương, liền bộc phát tức giận.

Phải biết rằng hiện tại Bạch Vi Dân đang dạy dỗ nhi tử của mình, lúc này lại nhận được điện thoại của Hạ Nhập Tương muốn dò hỏi tin tức, vì vậy ngay lập tức bộc phát, sau khi đổ ập xuống một trận chửi mắng, hắn cũng không có ý tứ tiếp tục nói nhảm, hung hăng quẳng xuống một câu, khiến cho sắc mặt Hạ Nhập Tương trắng bệch.

- Công việc của anh tạm thời bị đình chỉ, đợi sau khi điều tra mọi chuyện rõ ràng sẽ căn cứ vào ý kiến xử lý trong tỉnh rồi nói!

Cạch!

Bạch Vi Dân nói xong câu đó liền cúp điện thoại, tiếp tục khiển trách nhi tử. Còn bên kia Hạ Nhập Tương thật sự sợ hãi, đến hiện tại hắn cũng không hiểu rõ rút cuộc đã xảy ra chuyện gì, mình bị ngưng chức. Điều này sao có thể? Thành phố Cổ Lan chưa từng phát sinh chuyện một phó thị trưởng bị tạm thời cách chức, trong chuyện này có phải có gì không đúng hay không?

Chẳng lẽ nói hội sở Cẩm Tú có dính líu đến chuyện gì cực kỳ nghiêm trọng hay sao?

Nghĩ tới đây, Hạ Nhập Tương bắt đầu thấy bất an. Phải biết rằng từ lâu hắn đã không để ý đến hội sở Cẩm Tú của Hạ Kiếm Đường, thật ra chẳng những là hội sở Cẩm Tú, chỉ cần là chuyện của Hạ Kiếm Đường hắn cũng không đi quản, chẳng những không quản, có đôi khi còn có thể một mắt nhắm một mắt mở giúp đỡ giải quyết. Nếu như không phải hắn phóng túng, Hạ Kiếm Đường làm thế nào trong thời gian ngắn như vậy có thể tích góp được nhiều tài phú như thế....

Nghiệt tử này sẽ không làm ra chuyện người người oán trách chứ?

Không được, hiện tại việc cấp bách là phải gặp được nghiệt tử này, chỉ như vậy mới biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, mới có thể nghĩ cách ứng phó. Nghĩ tới đây. Hạ Nhập Tương không chút do dự, trực tiếp lao ra khỏi thư phòng. Sau khi phân phó Ông Linh mấy câu, liền tự mình lái xe ra ngoài. Hắn nghĩ với thân phận của mình, muốn gặp Hạ Kiếm Đường chắc chắn không có vấn đề gì, chỉ có điều Hạ Nhập Tương làm sao cũng không ý thức được, chuyện này nghiêm trọng hơn mình tưởng tượng, chuyến đi này không có cách nào gặp được Hạ Kiếm Đường.

Thành phố Cổ Lan đêm qua thật sự là rất náo nhiệt.

Làm một trong những người trong cuộc, Tô Mộc rất vui vẻ ngủ một giấc, khi tỉnh lại vào sáng sớm hôm sau, cũng không đi làm, mà trực tiếp đến bệnh viện. Hôm nay còn có chuyện quan trọng hơn phải làm, phải biết rằng nếu bọn Lý Nhạc Thiên đã tới đây, nếu không giới thiệu cho Lý Hưng Hoa và Bạch Vi Dân, vậy thì có chút không phải phép.

Hơn nữa quy mô đầu tư như vậy, Tô Mộc cũng phải để cho hai người bọn họ biết, đây cũng là một khoản chính tích phong hậu, treo trên đầu người nào, người đó đều sẽ thu hoạch được cơ hội thăng tiến.

- Làm sao? Còn muốn tiêm? Tôi không muốn tiêm, con người tôi sợ nhất là tiêm, tôi không sao, tôi thật sự không có chuyện gì. Y tá, nếu cô không tin..., cô nhìn đi, bây giờ tôi có thể nằm ngửa ngồi dậy rồi. Còn nữa y tá, số điện thoại của cô là bao nhiêu? Không chừng tôi sẽ ở lại thành phố Cổ Lan mấy ngày, cô cực khổ chăm sóc chúng tôi một đêm, dù thế nào cũng phải mời cô ăn bữa cơm đúng không.

Tô Mộc mới vừa tới cửa phòng bệnh, liền nghe được lời lảm nhảm bên trong của Hoàng Duy Nhân và cô y tá. Hơn nữa làm cho người ta ngạc nhiên chính là, Hoàng Duy Nhân mặc dù lảm nhảm, nhưng lời nói ra không có nửa câu lặp lại, công phu như vậy cũng làm cho Tô Mộc coi như mở rộng tầm mắt.

Đợi đến khi Tô Mộc bước vào phòng bệnh, vừa vặn nhìn thấy cô y tá đỏ bừng cả mặt, bưng cái khay chuẩn bị rời đi. Nhưng khiến cho Tô Mộc cảm thấy hứng thú chính là, ánh mắt cô y tá nhìn về hướng Hoàng Duy Nhân, cũng toát ra mấy phần hảo cảm.

Ánh mắt Hoàng Duy Nhân cũng đủ độc, trong nhiều nữ y tá như vậy, vừa nhìn liền nhận ra, người nào có tiềm lực phát triển cao nhất, nhân tài!

- Tô ca!

Khi mấy người nhìn thấy Tô Mộc đi tới đều mỉm cười chào hỏi, bây giờ bọn hắn đã trải qua một đêm nghỉ ngơi, tinh thần cũng phấn chấn hơn rất nhiều.

- Đói bụng chưa? Đi, tôi dẫn các cậu đi ăn cơm, vừa ăn cơm vừa nói chuyện.

Tô Mộc cười nói.

- Được, đi thôi, tôi đã sớm không muốn ở lại bệnh viện này rồi.

Hoàng Duy Nhân nhảy xuống giường nói.

- Cậu không muốn ở lại sao? Làm sao tôi nghe nói không phải như vậy.

Lý Nhạc Thiên cười tủm tỉm nói.

- Đúng vậy, nếu cậu không muốn ở lại chỗ này, tôi thấy không có người nào nguyện ý ở lại chỗ này nữa. Tôi nói này lão Hoàng, nếu không cậu suy nghĩ đi, tiếp tục ở lại thêm mấy đêm, không chừng còn có thể phát triển ra một câu chuyện tình yêu đấy.

Trịnh Mục cười to nói.

- Đi thôi, đói bụng rồi, ăn cơm thôi!

Hoàng Duy Nhân hoàn toàn không ngượng ngùng lớn tiếng nói.

- Đi, ăn cơm!

Nếu ra ngoài ăn điểm tâm, Tô Mộc dĩ nhiên không cần thiết lựa chọn những chỗ xa hoa. Hơn nữa trải qua trận đánh nhau hôm qua, mọi người đã sớm thân thiết với Tô Mộc, cho nên khi Tô Mộc mời bọn họ đến một tiểu điếm tùy ý ăn điểm tâm, không có người nào có ý kiến gì, ngược lại rất kích động thảo luận, công tích vĩ đại lúc đánh nhau tối hôm qua....

- Thế nào? Hôm nay có an bài gì không?

Trịnh Mục uống súp dê hỏi.

- Chuyện tối qua, hôm nay chính quyền thành phố tin tưởng sẽ cho các cậu một clời nhắn nhủ. Nhưng tôi nghĩ nếu hôm nay các cậu không có chuyện gì, tốt nhất nên đi gặp Lý bí thư và Bạch thị trưởng. Nói thế nào các cậu cũng là nhà đầu tư, lại tới đây, nếu không đi thăm hai vị này cũng không phải. Sau đó đi theo tôi đến khu Cao Khai đi dạo, tôi sẽ nói cho mọi người một chút kế hoạch đầu tư.

Tô Mộc nói.

- Không thành vấn đề!

Trịnh Mục gật đầu nói.

- Đúng vậy, đã tới đây, cũng nên đi thăm hỏi lãnh đạo.

Lý Nhạc Thiên cười tủm tỉm nói. Nếu đổi lại những nhà đầu tư khác, thật sự không dám tùy ý giống như Lý Nhạc Thiên. Nhưng tình huống của bọn người Lý Nhạc Thiên có chút đặc thù?

Reng reng!

Đúng lúc đang tùy ý trò chuyện, điện thoại của Tô Mộc bỗng nhiên vang lên, sau khi mở máy, bên kia liền truyền đến thanh âm của Hoàng Lam.

- Tô chủ nhiệm đúng không? Tôi là Hoàng Lam!

- Thư ký trưởng Hoàng, làm sao, ngài tìm tôi có gì phân phó?

Tô Mộc cười nói.

Hoàng Lam thản nhiên nói:

- Là như vậy, Lý bí thư kêu tôi hỏi thăm, mấy nhà đầu tư tối qua hiện tại không có chuyện gì chứ? Vừa rồi bệnh viện gọi điện thoại nói bọn họ đã xuất viện, cho nên tôi muốn hỏi một chút.

- Thư ký trưởng Hoàng, đúng vậy, bọn họ đã xuất viện, hiện tại tôi đang đi ăn điểm tâm cùng bọn họ. Tôi cũng đã hẹn với bọn họ, xem Lý bí thư lúc nào rãnh rỗi, bọn họ muốn tới đó thăm hỏi Lý bí thư.

Tô Mộc nói.

- Được, để tôi tới an bài. Như vậy đi, hiện giờ các cậu đang ở đâu, không cần vội, ăn cơm trước đi, tôi phái xe qua đón các cậu tới đây.

Hoàng Lam nói.

- Được!

Tô Mộc nói.

- Vậy cứ như thế!

Khi Hoàng Lam vừa ngắt điện thoại, Tô Mộc còn chưa kịp nói gì với Lý Nhạc Thiên, điện thoại của hắn lại một lần nữa vang lên!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.