Vẫn Cứ Yêu Em

Chương 4




Bất cứ ai gặp phải chuyện này, cũng sẽ cảm thấy phiền toái. Hiện tại Yến Nguyệt Dung không chỉ muốn âm thầm bắt giam Hạ Kiếm Đường, nàng càng thống hận hơn chính là Mục Niên Ân. Tự nhiên không có chuyện gì hắn lại tham gia vào chuyện này làm gì? Chẳng lẽ không biết phân cục công an khu Triều Nhan vẫn thuộc quản lý của cục trưởng cục công an Giang Thành Hạc hay sao? Phó cục trưởng thường vụ Đỗ Dã vẫn muốn tìm cơ hội, thò râu vào. Hiện tại thì hay rồi, ngươi sợ người ta không có cơ hội, tự đưa người ta lên máy bay đúng không.

Dĩ nhiên những ý nghĩ này chỉ lóe lên trong đầu, một giây sau Yến Nguyệt Dung gấp gáp hoảng sợ tiến lên, tại khu Triều Nhan của mình phát sinh chuyện lớn như vậy, nếu nàng không có động tĩnh vậy thì thần kinh thật sự có vấn đề rồi.

Trong quan trường không có chuyện nhỏ!

Yến Nguyệt Dung tuyệt đối không cho rằng đây chỉ là một chuyện nhỏ, trên thực tế phía ngoài náo thành như vậy, nếu nàng vẫn duy trì trầm mặc, giả bộ không biết cái gì, hiển nhiên là không có khả năng. Nàng dám cam đoan, nếu tối nay nàng không xuất hiện ở đây, ngày mai trong hội nghị thường ủy thị ủy, tuyệt đối sẽ bị điểm tên phê bình. Huống chi lần này Yến Nguyệt Dung tới đây cũng không phải tự phát, trong chuyện này còn có ám hiệu của Bạch Vi Dân.

- Lý bí thư!

Yến Nguyệt Dung tiến lên chào hỏi.

Lý Hưng Hoa liếc mắt nhìn Yến Nguyệt Dung, nhưng không nói thêm gì. Bất kể nói thế nào, Yến Nguyệt Dung cũng là thường ủy thị ủy, cho dù hắn còn muốn đùa bỡn uy phong, cũng không thể thi triển uy phong này lên trên người Yến Nguyệt Dung. Hơn nữa hậu đài sau lưng Yến Nguyệt Dung không chỉ có một mình Bạch Vi Dân, nếu chỉ có một mình Bạch Vi Dân..., làm sao nàng có thể một đường đi đến hiện tại.

- Yến bí thư, chuyện ở đây có lẽ cô vẫn chưa rõ ràng? Nếu không rõ ràng hãy kêu Đỗ cục báo cáo với cô, tôi còn có việc xử lý.

Lý Hưng Hoa nói xong liền xoay người dẫn theo Hoàng Lam rời đi.

Để lại Yến Nguyệt Dung sắc mặt có chút âm tình bất định đứng tại chỗ!

- Yến bí thư!

Đỗ Dã thấp giọng nói.

- Đỗ cục, theo tôi vào trong.

Yến Nguyệt Dung hung hăng nhìn lướt qua Vệ Thụ Lý đang đứng bên cạnh, trong lòng chợt dâng lên một loại cáu kỉnh.

Lại là một đêm nhiều chuyện!

Thật sự là nhiều chuyện, tối nay nhất định có rất nhiều người ngủ không yên. Hội sở Cẩm Tú là hội sở nổi tiếng nhất trong thành phố Cổ Lan, cũng không phải đơn thuần kinh doanh nhà hàng, nếu như vậy, vậy thì thật có lỗi với đại chiêu bài của hội sở này rồi. Bình thường cũng không có ai đến điều tra hội sở Cẩm Tú, tối nay thật sự nhộn nhịp. Từng chiếc xe cảnh sát lao đến, rất nhanh vây kín nơi này.

Ngươi nói chẳng qua là điều tra vấn đề của hội sở, nói như vậy còn chưa tính, phải biết rằng tối nay trong hội sở này, có không ít nhân viên công vụ, bọn họ hoặc là ở chỗ này tiêu phí, hoặc là ở chỗ này hưởng thụ, không có ai có thể tưởng tượng đến, hội sở Cẩm Tú luôn rất an toàn lại gặp phải đãi ngộ như vậy. Mà người dẫn đầu đãi ngộ này lại là bí thư chính pháp thị ủy Dương Tử Hòa.

- Các người biết tôi là ai không? Lại dám đạp cửa xông vào? Các người là người phân cục nào? Phân cục Triều Nhan sao?

- Lão Vệ. Thật là không phúc hậu, làm sao không báo trước đã động thủ.

- Biết nơi này là nơi nào không? Nơi này là hội sở Cẩm Tú, các người dám ở chỗ này làm ầm ĩ.

Thanh âm bất an cáu kỉnh liên tiếp vang lên, những người hơi có chút phân lượng ngồi trong phòng VIP, nhìn những cảnh sát xông tới, đều theo bản năng nhíu mày quát lớn. Chỉ có điều khác với trước kia, đám cảnh sát lúc trước nhìn thấy bọn họ còn kiêng kỵ, tối nay lại không có ý tứ tình cảm, tất cả đều bị trực tiếp mang ra ngoài, tiến hành điều tra.

Nhưng khi những người này bị mang ra khỏi phòng, xuất hiện ở đại sảnh đều biết điều im lặng không nói, nơm nớp lo sợ đứng trong góc, sợ mặt mình lộ ra....,

Không thể không sợ. Ai bảo lúc này đứng trong đại sảnh chính là Dương Tử Hòa!

Dương Tử Hòa, bí thư chính pháp ủy thành phố Cổ Lan, là một vị rất có cá tính, rất cường ngạnh, hệ thống công - kiểm - pháp ở trong tay hắn, hoàn thành dung hợp trình độ lớn nhất. Từ sau khi hắn tiền nhiệm, không biết đã xử lý bao nhiêu người, nếu thật sự rơi vào trong tay hắn tuyệt đối là đại tai nạn.

Dĩ nhiên trọng yếu hơn chính là, những người này cũng nhạy cảm nắm bắt được tình hình có cái gì không đúng. Phải biết rằng hội sở Cẩm Tú có thể mở ở thành phố Cổ Lan đến hiện tại, tuyệt đối không phải đơn giản. Nhưng hiện tại thì sao? Người dẫn đội là Dương Tử Hòa, chỉ đến đây đối phó với hội sở Cẩm Tú, điều này chẳng lẽ còn chưa đủ kỳ quái hay sao?

Nhưng cho dù kỳ quái, lúc này cũng không ai suy nghĩ tới sống chết của hội sở Cẩm Tú, thứ bọn họ để ý hơn chính là, tối nay nếu bản danh sách ghi danh truyền đi, sẽ dẫn đến hậu quả như thế nào.

- Cục trưởng!

Sau khi chiếc xe thương vụ của Đệ Ngũ Bối Xác trở lại, thuộc hạ bên cạnh đã nói:

- Trước khi cảnh sát kéo đến, Đậu Long và Ichiro Hashimoto đã rời đi. Tên Đậu Long này khứu giác cũng bén nhạy, biết sẽ phát sinh chuyện như vậy. Nhưng số hàng kia đã bị người của chúng ta theo dõi, có thể bắt giữ bất cứ lúc nào. Về phần khoản tiền kia, cục trưởng, chẳng lẽ cứ mặc cho Ichiro Hashimoto lấy đi sao?

- Lấy đi?

Đệ Ngũ Bối Xác cười lạnh nói:

- Ichiro Hashimoto thật sự có thể lấy đi sao? Các cậu nói nếu số hàng của Đậu Long biến mất, sau đó lại thiết kế, chỉ đầu mối về hướng Ichiro Hashimoto, chuyện sẽ phát triển như thế nào?

- Cục trưởng, phải làm như vậy?

- Không sai, cứ làm như vậy!

Đệ Ngũ Bối Xác gọn gàng nói:

- Mục tiêu của chúng ta là điều tra ra Ichiro Hashimoto rốt cuộc vì nguyên nhân gì mà đến thành phố Cổ Lan, bởi vì chúng ta đều biết Ichiro Hashimoto chỉ khoác vỏ ngoài là thương nhân, thực chất là hoạt động gián điệp. Nếu đã như vậy, vậy không cần thiết khách khí với hắn. Số hàng của Đậu Long động thủ chặn lại, mang tới tổ quét độc cục thành phố. Bên phía Ichiro Hashimoto nghiêm mật theo dõi, tôi nghĩ hắn rất nhanh sẽ bại lộ bí mật.

- Vâng, cục trưởng!

- Được rồi, các cậu hành động đi.

Đệ Ngũ Bối Xác vừa nói vừa xuống xe, xuất hiện trong xe của mình, liếc mắt nhìn về phía hội sở Cẩm Tú đèn đuốc sáng trưng, trong đầu bất giác nghĩ đến nhân vật chính của xuất diễn tối nay.

- Tô Mộc, anh thật là người biết gây chuyện.

Từ đầu đến cuối Đệ Ngũ Bối Xác cũng không tin cái gọi là trực giác của Đậu Long, bởi vì nàng biết, Đậu Long có thể chạy đi, tuyệt đối là bởi vì có người mật báo. Đậu Long kinh doanh ở thành phố Cổ Lan nhiều năm như vậy, nếu trong đội cảnh sát không có tai mắt, ai tin? Nhưng Đậu Long à, ngươi cũng thật là xui xẻo, lại đi chọc tới Tô Mộc, thật không biết sau này ngươi sẽ biến thành như thế nào.

Nhưng loại người bán đứng tổ tông giống như ngươi, nên sớm bắt lại!

Tô Mộc, trong tay tôi có một phần lễ vật, hiện tại đưa cho anh, anh sẽ làm như thế nào? Nghĩ tới đây, trên mặt Đệ Ngũ Bối Xác lộ ra một nụ cười ranh mãnh, nghĩ đến màn vừa rồi nhìn thấy ở hội sở Cẩm Tú, trên thân thể mềm mại chẳng biết tại sao truyền ra một loại cảm giác kỳ quái, làm cho nàng không chần chờ lái xe rời khỏi nơi này.

Tô Mộc bây giờ đang ở đâu?

Tô Mộc hiện tại đang ở trong bệnh viện, nói chuyện với bọn người Lý Nhạc Thiên. Tối nay hắn hoàn toàn không bị thương, chẳng những không bị thương, biểu hiện còn rất linh hoạt, hoàn toàn không giống như người uống rượu. Sau khi thu xếp phòng bệnh cao cấp cho bọn người Lý Nhạc Thiên, kêu bọn họ nghỉ ngơi một đêm, tối nay đừng xuất viện, hắn liền xoay người rời đi.

Bọn người Lý Nhạc Thiên cũng không cần lo lắng phương diện bệnh viện, bởi vì trước đó Lý Hưng Hoa đã đánh tiếng, bệnh viện cũng dốc hết tinh lực tới phục vụ mấy người này. Mặc dù không biết bọn họ rốt cuộc là người nào, nhưng có thể kinh động tới bí thư thị ủy, tuyệt đối không đơn giản, cho nên bệnh viện chiếu cố vô cùng chu đáo....

- Thật không ngờ, chúng ta tới thành phố Cổ Lan mới một ngày, chẳng những đánh nhau, còn qua đêm ở bệnh viện, thật sự là một phen kỳ ngộ!

Lê Vân Triều cười nói.

- Được rồi, đã trễ thế này, tôi cũng lười giằng co, hơn nữa điều kiện ở đây tốt như vậy, ở lại một đêm đi, tôi đang đau lưng, trên người còn có vết thương, cũng không muốn đi ở khách sạn, ở lại đây vẫn tương đối an tâm.

Hoàng Duy Nhân cười tủm tỉm nói.

- Tô ca thật đúng là lợi hại, uống nhiều rượu như vậy cũng không say, khi đánh nhau động tác còn rất dứt khoát, không hề chậm chạp, nhìn thân thủ vô cùng quyết đoán rất cường thế, chậc chậc, thần tượng!

Trương Gia Phỉ hâm mộ nói.

- Đúng vậy, đúng là tửu lượng vô lượng.

Lê Vân Triều phụ họa gật đầu.

- Các cậu cũng không nghĩ, nếu là người bình thường, có thể làm huynh đệ của Lý Nhạc Thiên này sao? Lão Trịnh, anh nói có đúng không?

Lý Nhạc Thiên cười nói.

- Được rồi, biết ánh mắt cậu tốt, cũng biết ban đầu hai người làm sao quen biết, có cần tôi kể lại lúc đó cậu uy vũ bất phàm thế nào không?

Trịnh Mục nằm ở đầu giường liếc mắt nói.

- Đừng, được rồi.

Lý Nhạc Thiên khụ khụ nói.

- Đừng ngại, cứ nói đi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

- Đúng vậy, chúng tôi mới chỉ nghe qua, thật đúng là không biết xảy ra chuyện gì.

- Không được, tối nay nếu không nói, đừng ai ngủ được.

- Tôi nói mấy người các cậu có phải ngứa da hay không.

- Cho dù ngứa da cũng phải hỏi!

- Được, thấy các cậu có thành ý như vậy, tôi nói.

- Lão Trịnh!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.