Vạn Cổ Truyện

Chương 32: Tiêu Vãn Tính Kế




Tất cả mọi người giống như đều sinh ra ảo giác, bên tai mơ hồ truyền tới tiếng hổ gầm!

Đồng tử của Chu Huyên đột nhiên rụt lại, gió xoáy do toàn phong thoái của nàng tạo ra vốn đã bao phủ lấy đối phương, nào ngờ đối phương đột nhiên đánh ra một quyền, lại mang theo oai lực thôn phệ thiên địa, không chỉ hoá giải toàn bộ thoái phong mà mình đánh ra, còn có cái miệng lớn giống như mảnh hổ há miệng như vậy chờ mình tặng thịt lên tới cửa.

- Chuyện gì thế này? Tại sao lại có cảm giác giống như đưa dê vào miệng hổ thế này?

Trong lòng Chu Huyên cả kinh, nhưng lại ổn định lại rất nhanh.

- Mặc kệ chiêu thức của ngươi cổ quái thế nào, ta thế nào cũng là nhất giai võ sĩ, bằng vào huyền khí cũng đủ để ép chết ngươi!

Nghĩ tới đây, Chu Huyên liền thôi động lực chân tới mức mạnh nhất.

- A!

Đột nhiên một trận đau đớn từ chân truyền tới, chỉ thấy tay phải của Diệp Huyền run lên, quấn lên chân của nàng như một con rắn. sau đó mười ngón tay của hắn đột nhiên bấm vào trong bắp chân của nàng, bị mười ngón tay của hắn siết chặt, khí kình bạo phát ra từ chân của nàng nháy mắt liền biến mất không thấy đâu, không thể dùng được nửa điểm sức mạnh!

Càng khiến cho Chu Huyên tức giận hơn nữa chính là bàn tay nóng hổi của Chu Huyên sau khi bắt lấy đùi phai của nàng thì lại còn tuỳ ý sờ soạng hai cái, một loại cảm giác tê dại nháy mắt truyền vào trong đầu của nàng, làm cho sắc mặt của nàng đỏ lên.

- Chết tiệt!

Chu Huyên xấu hổ quát lên một tiếng, thân thể xoay một vòng trên không, chân trái âm tàn đá về phía đầu của Diệp Huyền.

Bốp!

Chỉ thấy Diệp Huyền nhếch mép cười, tay trái đột nhiên vươn ra, năm ngón tay thành trảo, bắt lấy chân trái của Chu Huyên nhanh như chớp.

- Ha ha, còn mang cả tất chân, thật là gợi cảm.

Diệp Huyền cười, ánh mắt lại dò xét dưới váy của Chu Huyên không chút e dè, sau đó nói với vẻ thất vọng:

- Nữ hài tử bây giờ thật là, đã mặc váy ngắn mà bên trong lại đi mặc quần an toàn, sự tin tưởng của người với người ở đâu chứ?

- Ngươi… ta muốn giết chết ngươi.

Gương mặt của Chu Huyên trắng nõn, trong đôi mắt đẹp chỉ toàn sát khí ngập trời, ánh mắt kia hận không thể thiên đao vạn quả Diệp Huyền.

Ban ngày ban mặt, trước mặt bao nhiêu người, Diệp Huyền lại nhìn lén dưới váy của nàng, ánh mắt sắc bén, giống như một lưỡi dao sắc bén, trực tiếp gắn chặt vào hạ thể của nàng, nàng xấu hổ tới mức toàn thân nóng lên, tức giận tới mức phát run.

Chu Huyên nàng là một trong tam đại nữ thần của học viện, đại tiểu thư Chu gia trong Lam Nguyệt thành, đám nam nhân trong học viện nhìn thấy nàng ai mà không cung kính, run run rẩy rẩy, loại hạ lưu vô sỉ như Diệp Huyền nàng mới gặp được lần đầu.

- Trời ạ.

Học viên nam toàn trường đều như bị sét đánh trúng, trừng muốn lồi mắt ra, trong mắt dấy lên lửa giận hận không thể đốt cháy Diệp Huyền. Đây chính là nữ thần, cảnh tượng dưới váy của nàng cư nhiên bị Diệp Huyền nhìn thấy sạch sẽ, con bà nó, tại sao ta không thể may mắn như vậy, nhìn thấy phong cảnh dưới váy của nữ thần, cho dù có chết ta cũng nguyện ý.

Còn các nữ học viên thì càng kinh ngạc hơn nữa, Phượng Nhu Y cũng xấu hổ đỏ mặt, khẽ mắng một tiếng:

- Cái tên lưu manh này.

- Vương Phi, ngươi còn đứng sững ở đó làm gì?

Chu Huyên vừa thẹn vừa giận, gầm lên một tiếng, bên ngoài chân đột nhiên bắn ra một đạo quang mang màu vàng đất, trên đỉnh đầu của nàng, một khối quang ảnh giống nham thạch xuất hiện, rung động, một cỗ lực lượng hậu trọng truyền ra từ trong cơ thể nàng, chấn lùi Diệp Huyền.

- Thạch hoá võ hồn.

Xoẹt!

Hai tay của Diệp Huyền trực tiếp xé tất chân màu đen của Chu Huyên xuống một nửa, lùi lại rồi nhưng vẫn không quên sờ nhẹ lên bắp đùi của nàng.

- Chậc chậc, trơn mịn bóng loáng, co giãn hữu lực, quả nhiên là chân đẹp.

Chu Huyên cắn răng, mắt phun lửa, gương mặt đỏ bừng tới mang tai, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Tên dê xồm chết tiệt, ta muốn ngươi phải chết.

Trong cơn giận dữ, toàn thân Chu Huyên được quang mang màu vàng kia bao phủ, tựa như biến thành một pho tượng đá, một cỗ lực lượng hùng hậu điên cuồng tuôn trào ra từ trong cơ thể của nàng.

- Thạch hoá võ hồn, thạch hoá phụ thể.

Có lão sư nhịn không được khiếp sợ bật thốt, thạch hoá võ hồn của Chu gia, uy danh hiển hách khắp Lam Nguyệt thành, không chỉ có thể đề thăng năng lượng của võ giả, còn có thể tạo thành một tầng thạch hoá mỏng ở bên ngoài võ giả, khiến cho phòng ngự của người đó tăng lên gấp mấy lần.

Tộc trưởng Chu Hoài An của Chu gia nghe nói đã đề thăng cảnh giới của thạch hoá võ hồn lên tới nhị tinh, một khi phóng xuất võ hồn ra thì cho dù có đứng yên cho võ sư huyền vũ cảnh tấn công thì đối phương cũng không thể phá được phòng ngự.

Chu Huyên hôm nay vừa mới đột phá nhất giai linh vũ cảnh đã có thể làm được thạch hoá võ hồn phụ thể, thiên phú bậc này ở trong lịch sử của cả Tinh Huyền học viện và Chu gia cũng đủ để gọi là hào quang sáng chói.

- Phong quyển tàn vân!

Sau khi thạch hoá phụ thể, Chu Huyên khẽ quát một tiếng, cả người phóng lên trời, hai chân luân phiên đá ra như phong xa, kình khí cường hãn, giống như cuồng phong sậu vũ, biến thành một mảnh biển lớn mênh mông bao vây xung quanh Diệp Huyền, sau đó ầm ầm giáng xuống đầu Diệp Huyền.

Còn Vương Phi đứng kế bên sau khi được Chu Huyên nhắc nhở thì cũng đã động thủ.

- Hắc hắc.

Trong mắt của gã hiện lên một tia sát khí hung tợn, trong mắt đột nhiên bắn ra một đạo tà quang.

- Ầm!

Một con yêu xà toàn thân đen nhánh đột nhiên xuất hiện trên đỉnh đầu của gã, thân hình của gã và yêu xà kết hợp làm một, lăng không đánh tới phía Diệp Huyền.

- Hắc xà võ hồn, độc nha kích!

Hai tay làm thành dạng nanh, Vương Phi nhào tới, thiên địa huyền khí bốn phía điên cuồng ùa qua, tạo thành một đạo lốc xoáy, một trước một sau từ hai phía khác nhau đánh về phía Diệp Huyền.

- Hắc xà võ hồn, thạch hoá võ hồn, hai người này không hổ là thiên tài có thể đi vào Huyền Linh học viện, một chiêu liên thủ hoàn mỹ vô khuyết!

Cho dù là người cực kỳ bất mãn với hai người bọn họ là La giáo quan lúc này cũng phải nhìn chăm chú, gã không thể không thừa nhận thiên phú của hai người Vương Phi và Chu Huyên quả thật đáng sợ kinh người, dưới một kích liên thủ này, cho dù là một vài võ giả nhị trọng, tam trọng linh vũ cảnh cũng chưa chắc có thể ngăn trở được.

- Không xong!

- Diệp Huyền!

Ba người Phượng Nhu Y, Trần Tinh và Lãnh Dĩnh Oánh đều siết chặt hai tay, trong lòng lo lắng không thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.