Vạn Cổ Truyện

Chương 12: Quý Thư Mặc Kinh Ngạc




- Chẳng trách trước kia đám luyện hồn sư kia đều bị qua mắt, trải qua chấn phúc, hồn lực của ta đã đạt đến trình độ của luyện hồn sư nhất phẩm đỉnh phong, cư nhiên vẫn không phát hiện ra hai võ hồn này, ẩn nấp cũng đủ sâu.

Diệp Huyền thầm nghĩ, tuy hắn không thể nhìn thấy hai võ hồn này nhưng bằng vào kinh nghiệm kiếp trước vẫn có thể mơ hồ cảm nhận được tâm huyệt và thiên môn có một chút dị trạng.

Có thể thấy được, vẫn là do thực lực của những luyện hồn sư từng tẩy lễ cho mình trước kia quá yếu, kinh nghiệm không đủ, không thể phát hiện được dị trạng ở bên trong.

- Hồn nhãn, mở cho ta.

Diệp Huyền khẽ quát một tiếng, một cỗ khí tức hồn lực đặc biệt bắn ra từ mi tâm của hắn, dường như nơi đó mở ra một hồn nhãn thần bí.

Trong nháy mắt, mỗi một tế bào trong thân thể của Diệp Huyền đều hiện ra trong não hải, huyền khí lưu động, huyền mạch đã đả thông, võ hồn đã thức tỉnh, ngay cả tâm huyệt và thiên môn cũng ẩn ẩn tản ra một tia sáng màu vàng và màu xanh mờ ảo, hai loại võ hồn đang dần dần hiện ra.

- Hồn chi đạo, thiên địa giai sinh, vạn vật chủ tể, huyền môn thị vi nhất, thiên môn thị vi nhị, sinh môn thị vi tam, tử môn thị vi mạt, dĩ vô sinh đâu suất vi chủ, nghịch cửu thiên chi hồn.

Diệp Huyền mặc niệm tinh hồn tâm quyết, hai luồng hào quang trên người ngày càng sáng rỏ, dần dần ở giữa hai đạo hào quang càng thêm rõ ràng.

Quang mang màu vàng bên trong tâm huyệt hoá thành một phiến hoàng thổ, dày nặng, ngưng thực, quang mang màu xanh ở thiên môn thì hoá thành một chồi non xanh, vô tẫn, trường sinh, hai loại khí tức giống như hai con hùng sư vừa thức tỉnh, dần dần tản ra khí tức của chính mình.

Trước mớ dụng cụ kia, toàn thân Diệp Huyền ướt đẫm mồ hôi lạnh, trên mặt lộ ra vẻ thống khổ khó chịu.

Tinh hồn thuật, thiên môn vạn đạo, không thứ nào giống nhau, còn thứ mà Diệp Huyền chọn dùng chính là huyền thiên sinh tử hồn thuật mạnh nhất mà kiếp trước hắn nắm giữ, yêu cầu đối với khả năng khống chế hồn lực cần phải đạt tới mức độ cực kỳ biến thái.

Hôm nay là Diệp Huyền cố tình muốn tự tỉnh hồn cho bản thân, vừa phải điều khiển dụng cụ, vừa phải quan sát bản thân, hai bên cùng tiến hành, chỉ hơi sai sót một chút thôi thì sẽ thất bại trong gang tấc, phản phệ thụ thương, đối với Diệp Huyền cũng là một khảo nghiệm khó khăn.

Nhưng điểm quan trọng nhất chính là Diệp Huyền một lần thức tỉnh hai loại võ hồn, có thể nói là hành động nghịch thiên tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả.

Không biết trải qua bao lâu…

Oanh!

Nhờ hồn lực làm diệu, hoàng thổ và chồi non dần dần trở nên rõ ràng, một loại khí tức hoàng thổ mênh mông, mang theo sinh cơ bừng bừng bốc lên từ trong cơ thể của hắn.

Phụt!

Dưới khí tức chấn động mãnh liệt, Diệp Huyền phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt uể oải, sức cùng lực kiệt xụi lơ trên mặt đất, nhưng trong mắt của hắn cũng bắn ra một loại thần quang vô tận.

- Ha ha ha.

Hắn ngửa mặt lên trời cười ha hả, ba loại võ hồn lục, hoàng, hắc chiếm cứ tam đại mệnh điểm bên trong cơ thể hắn, mỗi loại đều tản mát lực lượng hùng hậu của chính mình.

Võ hồn ở thiên môn trong đầu là một chồi non xanh, chồi non xanh mướt, tươi mơn mởn, xung quanh chồi non là sương mù mờ mịt, có sinh mệnh khí tức nồng đậm vây quanh, những đốm sương mù rơi lên cơ thể Diệp Huyền, khiến cho thân thể và tinh thần mệt mỏi lúc trước biến mất với tốc độ kinh người, điều này chứng tỏ đây là một loại võ hồn thần bí có khả năng trị liệu, ẩn chứa sinh mệnh lực cường đại.

- Nghe đồn trên đời này có một loại võ hồn bất tử nghịch thiên, bất tử võ hồn, hình thần bất diệt, lục nha võ hồn của mình dường như lại có tác dụng diệu kỳ giống như vậy, lại còn có sinh mệnh khí tức, sinh cơ bừng bừng, vậy thì cứ gọi nó là sinh mệnh võ hồn đi!

Võ hồn ở tâm huyệt là một mảnh hoàng thổ, nặng nề, ngưng thực, kiên cố, bất hủ, đồng thời lại bao dung hết thảy.

- Quả nhiên đây là đại địa võ hồn của Diệp gia ta rồi.

Còn võ hồn ở đan điền thì là một điểm đen cỡ bằng hạt đậu, điểm đen tựa như một hố xoáy đen, không ngừng xoay tròn, thôn phệ từng tia huyền khí, tà ác khủng bố.

- Võ hồn ở đan điền này có thể thôn phệ huyền khí, đoạt tạo hoá thiên địa, vậy thì cứ gọi nó là thôn phệ võ hồn đi.

Mặc dù vẫn chưa hoàn toàn đột phá nhất giai võ sĩ, hoàn toàn phóng thích ra năng lực thật sự của võ hồn nhưng Diệp Huyền căn cứ vào đặc tính của ba loại võ hồn bên trong cơ thể của bản thân để đặt tên cho mỗi loại.

- Có được ba loại võ hồn sinh mệnh, đại địa và thôn phệ trên người, ta cũng có chút chờ mong, kiếp này của ta rốt cuộc có thể đi xa được tới đâu…

Diệp Huyền mỉm cười, ngồi nghỉ ngơi hồi phục một lúc xong mới bước ra khỏi phòng.

Trần Tư Tư cư nhiên thật sự đứng canh giữ ở cửa, nhìn thấy cửa mở lập tức hành lễ tiến lên hỏi thăm ân cần, lúc ngẩng đầu lên thì trong lòng không khỏi chấn động.

Vừa rồi lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Huyền, nàng chỉ cảm nhận được Diệp Huyền khí thế bất phàm, không giống với những võ giả tầm thường, nhưng lúc này chỉ mới một canh giờ ngắn ngủi không gặp, đến khi gặp lại Diệp Huyền lần nữa thì đối phương lại có cảm giác sâu không thể dò, khiến nàng khiếp sợ không thôi, loại cảm giác này từ xưa tới nay nàng chỉ cảm nhận được từ trên người của hội trưởng đại nhân của hồn sư tháp.

Thiếu niên này thật khiến người ta giật mình.

- Mục Nhân đại sư, thật sự không còn cách nào nữa hay sao?

Đúng lúc này, một đạo thanh âm trầm thấp lại mang theo ý khẩn cầu từ xa truyền tới, quay đầu nhìn lại chỉ thấy một trung niên nam tử dáng người cao lớn mặc khôi giáp, đang lo lắng hỏi han một vị lão giả mặc áo luyện hồn sư.

Trung niên nam tử có một đầu tóc ngắn màu nâu, nhìn qua khoảng hơn ba mươi tuổi, khôi giáp trên người bóng loáng, trường đao khí phách, nhưng vẻ mặt lại chán nản và mệt mỏi không thôi, lộ rõ vẻ u sầu.

Mục Nhân hừ lạnh một tiếng:

- Lâm Hùng, ta đã nói qua rất nhiều lần rồi, một khi võ hồn chi lực suy giảm thì không có khả năng xoay chuyển được nữa, hiện tại võ hồn chi lực của ngươi chẳng những suy giảm mà ngay cả võ hồn cũng không thể thành hình, điều này chứng tỏ võ hồn của ngươi không chỉ bị tổn thương mà đã có điềm báo sắp huỷ rồi, ta cho ngươi một lời khuyên, đừng tiếp tục phí công tìm kiếm cách trị liệu võ hồn khắp nơi nữa, hiện tại điều duy nhất ngươi có thể làm chính là triệt để từ bỏ võ hồn của mình, như vậy còn có thể giữ lại một phần thực lực, bằng không, đợi tới khi võ hồn của ngươi bị huỷ hoàn toàn thì cảnh giới của ngươi bây giờ cũng không thể giữ được, triệt để biến thành một phế nhân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.