Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 4: Chờ ngươi vạn thế




Nhiệt độ ở Kiến Nghiệp cao hơn Bắc Kinh một chút, nhưng cái lạnh chẳng giảm đi chút nào, phương nam hơi nước hơi đất dư thừa, mùa đông có một cái lạnh buốt giá làm người ta khó chịu nổi.

Qua cửa kính đại sảnh có thể nhìn thấy vầng tịch dương treo trên cành cây khô đằng xa, làm cái lạnh lẽo tiêu điều mùa đông thêm chút ánh hồng ấm áp, Trương Khác vươn vai, nói với nhân viên đi cùng: - Thành phố này vẫn không làm người ta ghé bỏ! Vừa định lấy chìa khóa từ tay nhân viên thì thấy Trần Tĩnh tay cầm áo khoác vàng chanh tươi cười đứng bên máy bán hàng di động, thấy Trương Khác nhìn sang, Trần Tĩnh xoay người đi như không có liên quan gì.

Trương Khác bảo nhân viên đi cùng về công ty trước, y tự ra bãi đỗ lấy xe, rồi đi về phía Trần Tĩnh, còn vờ như ngắm phong cảnh bên ngoài cửa: - Tiểu thư sao trông quen mắt quá, chúng ta đã gặp nhau nơi nào chưa nhỉ?

- Có phải đây là thủ đoạn anh hay dùng tán tỉnh các cô bé không? Trần Tĩnh quay lại cười tủm tỉm:

- Thủ đoạn này quá kém, nếu cô bé đó không bị loại thủ đoạn này làm bỏ chạy thì chẳng cần tán tĩnh cũng tự sấn đến. Trương Khác cười khì khì:

- Vậy em nên đi thôi chứ nhỉ?

Trần Tĩnh giả bộ muốn đi, Trương Khác đưa tay ra kéo cô lại: - Trước khi đi nói xem vì sao em tới sân bay?

- Tiễn cha em ra sân bay, nhìn thấy chuyến bay Bắc Kinh hạ cánh, thuận tiện ở đây đợi anh.

- Cha em có cảm thấy đặc biệt bất ngờ và vinh hạnh không?

- Cút đi, tình cảm cha con em rất tốt, chẳng sợ anh chia rẽ ly gián... Trần Tĩnh lườm Trương Khác một cái, thấy y muốn kéo mình vào lòng, hoảng sợ tránh đi, lại chuyển áo khoác sang tay trái, kêu khẽ một tiếng nhắc nhở, Trương Khác cười nói: - Có phải là đeo còng tay đâu, cần gì lấy y phục che? Dưới chiếc áo khoác vàng canh, nắm lấy bàn tay mềm mại như không xương của Trần Tĩnh.

- Anh không sợ có scandal với nữ minh tinh, nhưng em sợ có scandal với phú hào trẻ có scandal với nữ minh tinh. Trần Tĩnh vòng vèo nói:

- Ài, Lưu Minh Huy đúng là cái tên lắm mồm. Trương Khác vỗ trán: - Lần sau gặp phải cắt cái lưỡi của hắn.

- Anh oan uổng cho Lưu Minh Huy rồi, Úc Bình cũng vừa vặn tới Bắc Kinh, ánh lên máy bay bước trước thì chị ấy xuống máy bay bước sau... Thường thì nam nhau sẽ che dấu cho nam nhân, nhưng nếu muốn nữ nhân không lắm chuyện thì khó đấy. Trần Tĩnh cùng Trương Khác tay trong tay đi ra ngoài: - Tống Uyển Bộ đẹp thật đấy, nếu cô ấy vào Thế Kỷ Hoa Âm, có thể cùng Giang Đại Nhi gọi là song phượng, anh có động lòng không?

- Nói thực nhé, anh chỉ nhìn cô ấy hai cái, nếu em chưa phát hiện thì vừa rồi anh nhìn em không chỉ có hai cái đâu...

-... Trần Tĩnh đưa tay nhéo hông y một cái, rồi lại vui vẻ để y nắm tay.

Di động trong túi Trương Khác rung lên, có tin nhắn gửi tới, y lấy ra xem, Trần Tĩnh cũng tự nhiên ghé tới xem ai gửi tin nhắn cho Trương Khác, giống như một cặp đôi bình thường.

Hứa Tư gửi tin nhắn:" Chúng tôi về trước đây."

Trần Tĩnh giật mình rụt tay lại, hận không thể nhảy ra thật xa, cách Trương Khác vài mét càng tốt, hoảng loạn nhìn quanh, chỉ thấy Hứa Tư đang đứng ngoài đại sảnh đón tiếp vẫy tay với bọn họ, thấy bọn họ nhìn mình, lại xua tay, định rời đi trước.

Trần Tĩnh vừa định đuổi theo gọi Hứa Tư lại, chạy được hai bước thì nhớ ra một vấn đề quan trọng, quay đầu lại hỏi Trương Khác: - Còn có ai tới đón anh nữa? Không phải Đường Thanh và Địch Đan Thanh đều ở Úc sau? Cô nghĩ Hứa Tư hẳn hận không thể ở riêng bên Trương Khác, không thể cùng người không liên quan tới đón Trương Khác được.

Trương Khác sờ mũi, không dám nhìn Trần Tĩnh, sao y ngờ được Trần Tĩnh tiễn cha ra sân bay, đột nhiên thấy Trần Tĩnh ghé mặt tới, giật mình muốn nhảy tránh, lo lắng hỏi: - Em không định cắn tai anh chứ?

- Đi chết đi! Trần Tĩnh nhéo hông Trương Khác, không cho y tránh, miệng ghé sát vào tai y, hỏi nhỏ: - Có phải là Tạ Vãn Tình không?

-... Trương Khác đang do dự không thì thấy Trần Tĩnh lấy di động ra gọi: - Chị Hứa Tư, đợi bọn em với, bọn em vừa vặn đang định cùng chị Vãn Tình về thành phố.

Trần Tĩnh đúng là rất nhiều trò, Hứa Tư không đối phó nổi, Trương Khác và Trần Tĩnh quay trở lại đại sảnh, thấy Hứa Tư đứng đó đợi bọn họ thật, cô nhìn Trương Khác còn tỏ ra rất nghi hoặc.

Tạ Vãn Tình ngồi trong xe, nhìn Trương Khác cùng Hứa Tư, Trần Tĩnh đi tới, mở cửa giúp bọn họ, còn dấu đầu lòi đuôi hỏi Trần Tĩnh: - Giám đốc Trần cũng vừa vặn ở sân bay à?

- Chị Vãn Tình cũng vừa vặn ở sân bay à? Trần Tĩnh cười ngọt ngào:

Tạ Vãn Tình ngớ ra một lúc, Trần Tĩnh và Trương Khác quan hệ thân mật, lại là nữ nhân rất thông minh, mình và Trương Khác quan hệ thế nào, lộ ra một chút sơ hở nhỏ có thể lừa được người khác chứ sao dấu nổi Trần Tĩnh, câu vừa rồi của Trần Tĩnh làm cô rất xấu hổ, vẫn bình tĩnh cười, nhích vào trong nhường chỗ cho Hứa Tư, Trần Tĩnh lên xe.

Tạ Vãn Tình về Kiến Nghiệp trước Trương Khác ba ngày, cùng Hứa Tư đi thăm Diệp Tiểu Đồng vừa sinh con, nghĩ Trương Khác về Kiến Nghiệp xong chẳng ở được vài ngày sẽ tới Perth nghỉ, muốn ở lại Kiến Nghiệp vài ngày, gặp Trương Khác thêm lần nữa, bù lại thời gian dài tương tư.

Mấy năm qua cô và Hứa Tư thân như chị em ruột, cả hai ở cùng bên Trương Khác chẳng hề cảm thấy xấu hổ, thậm chí còn cùng Hứa Tư đồng thời làm chuyện đó với Trương Khác, tuy có xấu hổ, nhưng làm quan hệ càng trở nên thân mật hơn.

Tạ Vãn Tình mặc dù biết Trần Tĩnh cũng sa lầy rồi, nhưng cô tùy ý Trương Khác, chỉ lo Trần Tĩnh biết quan hệ với mình và Trương Khác có thái độ gì?

Mặc dù nói quan hệ của cô với Trần Tĩnh càng thân mật hơn, hai nhà Tạ, Trần là láng giếng, sau khi phất lên một thời gian dài là đối tác thương nghiệp, trước khi Tạ Vãn Tỉnh từ Châu Âu về nước thì Trần Tĩnh vừa mới sang Châu Âu học, lúc đó Trần Tĩnh chỉ là cô bé con, Tạ Vãn Tình còn cho Trần Tĩnh ở căn hộ của mình một năm, chiếu cố cuộc sống của Trần Tĩnh. Về sau xảy ra nhiều chuyện quan hệ trở nên xa lánh, lãnh đạm, nhưng trong lòng không có khúc mắc gì với Trần Tĩnh cả, có điều ở chuyện với Trương Khác, Tạ Vãn Tình càng muốn thổ lộ chia sẻ với Địch Đan Thanh hơn.

Địch Đan Thanh tính cách cương liệt, thoát khỏi vũng bùn mà không nhuốm bùn, nhưng bản chất vẫn mang tâm lý sùng bái cường giả, chỉ là bao năm qua không một ai có thể chiếm lấy trái tim mà thôi. Địch Đan Thánh nhìn thấu sự đời, chuyện nam nữ cũng thoáng, không so đo như những cô gái bình thường, một khi trái tim bị lún vào, sẽ một lòng một dạ tới cùng.

Bối cảnh gia đình, giáo dục đều khác người bình thường rất nhiều, cho dù có chút ý kiến là điều đương nhiên, cho nên Tạ Vãn Tình càng lo có mâu thuẫn với Trần Tĩnh, thầm nghĩ có khi Trần Tĩnh bỏ chạy luôn chưa biết chừng. Cô vốn định để Hứa Tư và mình ngồi hàng ghế sau, Trần Tĩnh ngồi ghế trước, không ngờ Trần Tĩnh cũng theo Hứa Tư ngồi ghế sau.

Trương Khác ngồi vào chỗ lái xe, thấy ghế bên cạnh để trống, quay đầu lại hỏi: - Mọi người không thấy chật à? Thấy không ai thèm để ý tới mình, gãi đầu lái xe rời khỏi bãi.

Không khí có chút xấu hổ, lại không thể không nói chuyện, Trần Tĩnh kể chuyện xảy ra hai ngày qua ở Bắc Kinh: - Bọn em từng tiếp xúc với Tinh Huy, định mời Tống Uyển Bội làm người đại diện, nhưng vì vấn đề chi phí mà không thành, không ngờ lần này Trương Khác cướp được người lẫn thân thể của cô ấy.

- Cướp cả người lẫn thân thể là sao? Trương Khác kêu oan:

- Người ngoài còn chẳng phải đều nghĩ thế sao? Tạ Vãn Tình mắng: - Em không biết để ý tới thanh danh của mình chút nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.