Có một số việc, không cần ông chủ phải nói rõ ràng ra, sau khi ông Trần suy nghĩ cặn kẽ, quyết định sẽ thôi việc. Thế là, hai ngày sau, ông đưa ra giấy khám bệnh của bệnh viện, nói sức khỏe không tốt, muốn về nhà dưỡng bệnh.
Tối hôm đó, Trương Nhất Phàm mời ông Trần, Đằng Phi đến Tương Tây ăn cơm.
Bữa cơm này là bữa cơm chia tayông Trần, ông Trần đã năm mươi mấy tuổi rồi, cũng đã đến tuổi nghỉ ngơi, Trương Nhất Phàm nói với ông Trần, sau này có việc gì, ông có thể tìm Đằng Phi, ở Vĩnh Lâm thì có thể tìm Chu Bân, Dương Lăng Vân, nhưng không được trực tiếp gọi điện cho hắn.
Ông Trần vô cùng cảm kích nhưng nói thật, ông làm tài xế cho người ta không phải một hai ngày, nhưng rất ít gặp một người lãnh đạo mà rất kính trọng ông như Trương Nhất Phàm. Ông luyến tiếc không phải là vì ở chỗ Chủ tịch tỉnh Trương có được nhiều lợi ích mà là Trương Nhất Phàm đối đãi với người khác thật sự không tồi.
Nhiều lãnh đạo, thích trước mặt người khác ra oai, mắng người khác như mắng con của họ, Trương Nhất Phàm thì lại bình dị dễ gần, không có đối xử người khác như vậy.
Ngày hôm sau, ông Trần liền rời tỉnh Tương về Vĩnh Lâm.
Đường Vũ đưa tới một người trẻ tuổi cho Trương Nhất Phàm, 26, 27 tuổi, tóc húi cua, ăn mặc tuy rất bình thường nhưng hai mắt tràn đầy sự tinh anh.
Tên này xem ra rất nhanh nhẹn, bản lĩnh giỏi giang, tự gật đầu, không cần Đường Vũ giới thiệu, hắn cũng biết lai lịch của người này.
Cấp dưới của Đường Vũ đều tinh anh, có xuất thân từ cảnh vệ, mỗi người thân thủ bất phàm, uy nghiêm oai hùng.
Trương Nhất Phàm nhìn người này, hỏi một câu
- Anh tên gì?
- Báo cáo thủ trưởng, tôi tên Trương Tuyết Phong, năm nay 26 tuổi, là người Thượng Hải Thanh Phổ. Cha mẹ khỏe mạnh, có một em gái đang học đại học. Báo cáo hết.
Trương Nhất Phàm hài lòng gật đầu, Đường Vũ nói:
- Từ hôm nay, anh nên quên biên chế và thân phận trước đây, anh sẽ là tài xế kiêm vệ sĩ của Chủ tịch tỉnh Trương, anh phải đảm bảo sự an toàn của Thủ trưởng, Trương Tuyết Phong, anh có lòng tin hay không.
- Báo cáo Thủ trưởng, có.
Trương Tuyết Phong trang nghiêm hành lễ, chào theo kiểu quân đội với âm thanh vô cùng vang dội.
Đường Vũ nói:
- Được rồi, anh ra ngoài trước đi.
Trương Tuyết Phong lập tức xoay người, đang lúc bước đi, Trương Nhất Phàm gọi lại
- Đợi đã, Đằng Phi, đưa chìa khóa xe cho anh ta.
Hai ngày sau khi ông Trần đi, tạm thời do Đằng Phi lái xe, Đằng Phi nhìn người mới này với khí chất của một quân nhân, trong lòng rất phấn khởi và cảm kích. Khí phách và phong thái của một quân nhân, quả thật làm cho người ta thật nể phục.
Từ bộ dạng của bọn họ có thể thấy được một sức sống tràn đầy. Cái cảm giác này từ ông Trần không thể nào cảm nhận được, nhìn từ mắt Đằng Phi có thể thấy được, gã cũng có thiện cảm với người thanh niên này.
Đằng Phi cuối cùng cũng đã biết được lý do hoán đổi ông Trần, thật ra là do ông Trần không thể chịu nổi gánh nặng, với năng lực của ông Trần làm tài xế thì còn được, chứ làm vệ sĩ thì không thể.
Nếu có chuyện gì bất ngờ xảy ra, ông Trần tuyệt đối sẽ không xử lý nổi, ông chủ là đang suy nghĩ giúp ông Trần.
Nghe theo lời dặn của ông chủ, Đằng Phi lập tức đứng dậy nói
- Tôi đưa anh đi xem xe.
Đợi hai người ra ngoài, Đường Vũ nói:
- Người này anh có thể hoàn toàn yên tâm, tôi đã thử hắn nhiều lần rồi. Anh ta giỏi giang, nhanh nhạy, tuyệt đối là một người đáng tự hào. Hơn nữa xuất thân của bọn họ, tôi đã điều tra rõ rồi, không có vấn đề gì đâu.
Trương Nhất Phàm gật đầu
- Người mà anh chọn, tôi còn không an tâm hay sao? Cứ giữ anh ta lại đi.
Đây là người mà Trương Nhất Phàm giữ lại ở tỉnh thành. Đường Vũ nói:
-Anh Phàm, cơ cấu tổ chức Tia Chớp đã hoàn thiện, anh có muốn điều chỉnh gì không? Khi nào để Liễu Hải gia nhập?
Trương Nhất Phàm nhìn lịch
- Liễu Hải sắp đến rồi.
Vừa dứt lời, phía ngoài đã vọng tới tiếng nói của Đằng Phi
- Cục trưởng Liễu, mời vào ông chủ và Cục trưởng Đường ở bên trong.
Sau đó thấy Liễu Hải từ bên ngoài bước vào, Đằng Phi lui ra ngoài.
Hai người rốt cục đến đông đủ, Trương Nhất Phàm hút điếu thuốc, nói với hai người ấy
- Thời cơ đã tới, tôi nói với hai người việc này.
Đường Vũ và Liễu Hải gật đầu, chăm chú nhìn Trương Nhất Phám, trong lòng thầm nghĩ, anh Phàm thận trọng như vậy, không biết có bàn giao việc gì không.
Trương Nhất Phàm mở lời
- Đem danh sách trong tay các anh đến đây.
Đường Vũ và Liễu Hải đều rất sửng sốt, nhìn đối phương, không kìm nổi cười, bản thân vẫn luôn đề nghị Trương Nhất Phàm kéo đối phương vào. Không ngờ Trương Nhất Phàm sớm có chuẩn bị. Quả nhiên, hai người đều đã đưa danh sách ra.
Nếu Trương Nhất Phàm không nhớ lầm, danh sách trong tay hai người đã gia tăng, nên phải là 106 người.
106 người này chính là sự bắt đầu của tổ chức tình báo Tia Chớp Trương Nhất Phàm.
Ba người ở trong phòng riêng nghiên cứu chuẩn bị thành lập Tia Chớp
Trương Nhất Phàm ra chỉ thị cho hai người, tôi vẫn câu nói đó, chỉ phụ trách mục tiêu lớn, những việc khác, hai người đi lo liệu.
Sau này Internet phát triển, do bọn họ phát triển logout, sẽ từng người từng người báo cáo cho hai người biết, trừ khi có tình huống gì đặc biệt. Bọn họ mỗi khi phát triển một logout, đều trải qua sự phê chuẩn của hai người.
Cả hai gật đầu, Liễu Hải nói, tôi có một kế hoạch cụ thể, các người đem về xem, nếu được gọi điện cho tôi.
Trương Nhất Phàm nhận lấy bản kế hoạch của Liễu Hải, Đường Vũ cầm danh sách lên xem
- Anh Phàm sao lại là 106 người. Vậy thêm hai người chúng tôi, chẳng phải là 108 người hay sao, ha ha...
Liễu Hải nói
- Anh xem Thủy Hử rất nhiều lần rồi phải không, thấy 108 thì sẽ loạn họp không.
Đường Vũ cười ha hả:
- Anh đừng nói vậy, trong đó chắc còn huyền cơ, nếu không thì tại sao không phải là số khác mà lại là con số này?
Việc này, Trương Nhất Phàm cũng từng nghĩ tới, sao lại trùng hợp là con số đó?
Đường Vũ hướng về phía Liễu Hải cười
- Như vậy đi, Liễu Hải, chúng ta sẽ phân thành hai nhóm, 36 và 72 người, bản lĩnh tốt thì vào nhóm Bắc Đẩu, 72 người còn lại vào nhóm Địa Sát. Nhóm Bắc Đẩu phụ trách công tác tình báo và an toàn, nhóm Địa Sát phụ trách nhiệm vụ sáng tạo cách thực hiện, trừ phi có sự việc quan trọng, nhóm Địa Sát không thể hoàn thành thì nhóm Bắc Đẩu ra mặt giải quyết.
Việc này, Trương Nhất Phàm chẳng muốn quản.
Tin rằng hai người đó có thể xử lý công bằng việc này. Giao ngọn nguồn cặn kẽ việc này cho hai người họ, Trương Nhất Phàm liền về nhà, Đường Vũ và Liễu Hải tính toán mọi việc của tổ chức Tia Chớp.
Chia tay với mấy người Liễu Hải, Trương Nhất Phàm vừa mới lên xe, tài xế mới Trương Tuyết Phong đến, vừa mới tiếp xúc, rốt cuộc là người như thế nào, chỉ có thời gian mới biết được.
Không phải giỏi giang mà có thể dùng được, vị trí tài xế, cần có sự phối hợp ăn ý với lãnh đạo. Dù là một động tác nhỏ của lãnh đạo, hoặc là một câu nói vô ý, tài xế đều có thể hiểu, lĩnh hội, hơn nữa là làm một cách tốt nhất. Vậy mới là một tài xế đúng nghĩa.
Nói trắng ra, tài xế và Thư ký, đều là người phục vụ mà tổ chức bố trí để phục vụ lãnh đạo, mấu chốt chính là phục vụ tốt lãnh đạo, để lãnh đạo có một tâm thái tốt để làm việc, để suy nghĩ toàn diện.
Trương Tuyết Phong lái xe rất tốt, rất vững. Điểm này chắc là Đường Vũ đã nghĩ tới. Trương Nhất Phàm nhìn những động tác thành thạo của anh ta, mắt luôn nhìn thẳng, luôn chuyên tâm, liền nói với Đằng Phi
- Nơi anh Trương đây ở, anh chuẩn bị chưa?
Đằng Phi lập tức trả lời
- Chuẩn bị xong cả rồi, vẫn là phòng của ông Trần.
Trước đây ông Trần và Đằng Phi ở hai căn phòng ở Tương Linh, Bây giờ, ông Trần đi rồi, Đằng Phi đã sớm gọi người thu dọn. Gã chắc rằng sẽ có tài xế mới chuyển đến đây.
Trương Nhất Phàm cũng không hỏi nhiều. Đang chuẩn bị về nhà, điện thoại di động của hắn reo lên.
Trước kia bình thường có việc công gì, di động của Trương Nhất Phàm luôn để ở chỗ Đằng Phi, hắn chỉ giữ điện thoại dùng cho việc riêng thôi. Cuộc gọi này là cuộc gọi dùng cho việc riêng của Nhất Phàm. Hắn còn tưởng là Hà Tiêu Tiêu gọi đến.
Không ngờ vừa mở điện thoại ra xem thì mới phát hiện Thư ký Thẩm Hoành Quốc gọi đến.
Trương Nhất Phàm trả lời điện thoại
- Chào Thư Ký Khổng.
Thư Ký Khổng nói
- Chủ tịch tỉnh muốn anh tới đây, tới ngôi biệt thự số 2.
Từ khi Thẩm Hoành Quốc làm Chủ tịch tỉnh, gã liền tới ở ngôi biệt thự số 2.
Trương Nhất Phàm trả lời, tôi đến liền.
Hắn liền nói với Trương Tuyết Phong
- Tới biệt thự số 2.
Trương Tuyết Phong là người Thượng Hải, không quen đường xá ở tỉnh Tương, nghe Trương Nhất Phàm nói như thế, anh ta liền nhìn Đằng Phi, đường nào đi tới biệt thự số 2?
Đằng Phi nhìn anh ta và hiểu, Đằng Phi chỉ cho anh ta đường đi.
Đến khuôn viên lớn của Tỉnh ủy, xe ngừng ngay ngôi biệt thự số 2. Trương Nhất Phàm xuống xe, Trương Tuyết Phong mời gã điếu thuốc
- Cám ơn Thư ký Đằng
Anh ấy nói, lúc nãy đã giúp anh ta giải vây nên rất biết ơn. Đằng Phi cười
- Đều là anh em trong một nhà, đều cùng phục vụ ông chủ, khách sáo gì?
Trương Tuyết Phong cũng không phải là một người cổ hủ, gật đầu rồi hỏi Đằng Phi
- Tuổi tác chúng ta gần bằng nhau. Sau này xin giúp đỡ, tối nay tan việc tôi mời đi uống rượu.
Đằng Phi rất thích kết giao người bạn như anh ta, liền đồng ý.
- Ở đây tôi có tấm bản đồ, tối nay anh về nghiên cứu.
Trương Tuyết Phong nhận lấy bản đồ, nói tiếng cám ơn, rồi cầm lên xem. Chưa đầy 5 phút, bản đồ của tỉnh thành như in trong não anh ta vậy, toàn bộ tuyến đường, cơ bản có chút ấn tượng, Trương Tuyết Phong đem bản đồ trả lại cho Đằng Phi
- Cám ơn!
Đằng Phi nói, anh giữ đi, sau này cần dùng đến.
Trương Tuyết Phong cười:
-Tôi đã nhớ kỹ rồi.
Nghe nói như thế, Đằng Phi kinh ngạc vô cùng..
Tên Trương Tuyết Phong này có thể vừa nhìn đã nhớ rồi hay sao?
Gã đương nhiên không biết Trương Tuyết Phong có xuất thân từ cảnh sát, ngoài thân thủ phi phàm, còn có bản lĩnh này.