Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 10: Ta đã thua rồi




Kẻ xấu đã đi nhưng hai vệ sĩ vẫn không yên tâm đề nghị Ô Cương và Tiểu Vu cùng về, đừng ở đây nữa. Bọn họ ở Hawaii này không có chút thế lực gì, rất dễ bị ức hiếp.

Việc này chi bằng cùng thương lượng với ông chủ Nhất Phàm, ngày mai tính sau.

Ô Cương gật đầu, đồng ý đề nghị của hai vệ sĩ.

Ai ngờ bọn họ vừa ngồi xe rời khỏi nhà hàng không lâu, Tiểu Vu hốt hoảng chỉ về phía sau

-Ở đó cháy kìa.

Mọi người liền quay đầu nhìn lại, thì ra chỗ cháy chính là nhà hàng của Ô Cương.

Ô Cương nóng ruột

- Mau, mau đi xem xem.

Hai vệ sĩ thấy việc này rất lạ, liền quay đầu xe trở lại.

Đúng như dự đoán, bọn họ chạy đến nơi, quả nhiên là nhà hàng của Ô Cương bốc cháy. Tiểu Vu định nhào vào đống lửa thì được Ô Cương kéo ra.

- Đừng xông vào.

Tiểu Vu nhìn thấy nhà hàng của cô bị bao trùm bởi lửa, cô bổ nhào vào Ô Cương, khóc thảm.

Một vệ sĩ đề nghị, báo cảnh sát đi?

Đang nói, tiếng xe cảnh sát đã tới, sau đó là xe cứu hỏa, hai vị cảnh sát lấy lời khai, không có nói thêm gì hơn, ghi chép xong, liền lên xe đi.

Sau khi xe cứu hỏa dập tắt lửa, nhà hàng của Ô Cương và nhà hàng kế bên cũng bị liên lụy, bị cháy sạch, không thể tiếp tục kinh doanh được nữa. Ô Cương ngẩn người không nói gì.

Hai vệ sĩ nhìn Ô Cương, ánh mắt của gã đầy thù hận, sợ gã sẽ làm chuyện gì bậy, liền gọi điện thoại cho ông chủ. Đổng Tiểu Phàm, Trương Nhất Phàm và Hà Tiêu Tiêu đang nói chuyện.

Hà Tiêu Tiêu đột nhiên nhớ lại, hai vệ sỹ sao vẫn chưa về? Họ không biết tiếng Anh, không biết có việc gì xảy ra không?

Đang nói thì điện thoại gọi tới.

Tiểu Tiểu Phàm nghe điện thoại và biết rõ toàn bộ câu chuyện, cô bình tĩnh nói:

- Đưa họ về đây.

Sau đó cô gọi điện cho Chủ tịch Châu.

Châu Trường than khổ, mấy ngày này tên này không được sống vui vẻ.

Ở Hawaii vốn rất yên bình, nhưng tại sao mấy ngày nay lại không được bình yên? Thực ra tên này đã biết rõ nguyên nhân, sự bình yên của trước đây, chỉ là vì những người này phẫn nộ nhưng không dám lên tiếng, cho dù là chút việc nhỏ, cấp dưới cũng có thể giải quyết ổn thỏa.

Nhưng thận phận của Đổng Tiểu Phàm thì khác, cô là khách quý của ông George, lại là người ủng hộ lần tuyển cử này, bản thân tên này không thể không cho cô một chút mặt mũi. Hơn nữa, ngay cả ân nhân mà tên này không thể bảo vệ nổi, thì tên Châu Trường này còn làm gì được nữa chứ?

Nếu để George biết được, y sẽ phải bỏ của chạy lấy người.

Vì thế, tên này hứa sẽ xử lý, sẽ giải thích rõ ràng, khiến Tiểu Phàm hài lòng.

Hai vệ sĩ dẫn Ô Cương và Tiểu Vu về trang viên, Ba người Đổng Tiểu Phàm i liền xuống lầu đón tiếp đôi vợ chồng hoạn nạn.

- Hai người cứ ở đây, việc của nhà hàng, ngày mai sẽ có giải thích rõ ràng.

Đêm nay, hai người hoàn toàn mất ngủ.

Ô Cương nửa đem thức dậy, nói với Tiểu Vu:

- Tiểu Vu, anh xin lỗi em, anh thấy mình thật vô dụng. Thật đó, anh thật vô dụng, cứ luôn bị người khác ức hiếp, không bảo vệ được em.

Tiểu Vu buồn bã

- Đừng nói vậy mà Ô Cương, chúng ta nói chuyện này thì còn có ý nghĩa gì nữa chứ. Nhiều năm cùng nhau vượt qua giông bão, vẫn có thể cùng ở bên nhau đã tốt lắm rồi. Chúng ta đã trải qua nhiều chuyện, đã chịu nhiều cực khổ, nhưng cuối cùng đã vượt qua, anh đừng nản lòng.

Ô Cương có chút chán nản, cùng đi qua nhiều khó khăn, giờ đây gã phát hiện gã thật yếu đuối, không những không thể bảo vệ Tiểu Vu ngay cả bản thân cũng không thể bảo vệ nổi. Dù đi tới đâu thì luôn bị kẻ khác ức hiếp.

Ở Mỹ, ở Malaysia, ở Hawaii, ôi —— nghĩ đến đây, gã không khỏi không thở dài .

Nếu ở quê hương, gã đường đường là con trai của Bí thư Thành ủy, trong giới hắc bạch lương đạo này, chỉ cần nói một câu thì người khác phải nể mặt.

Ở bên ngoài, gã không bằng một con chó. Giờ phút này, gã thực sự rất muốn về nhà.

Nhưng về nhà thì Tiểu Vu lại không đồng ý, cô ghét sống trong nước, ghét ánh mắt của người khác nhìn cô. Về nước thì tình yêu của cô và Ô Cương sẽ chấm hết.

Mụ cọp cái đó tuyệt đối sẽ không cho cô và Ô Cương sống với nhau. Lần trước mụ điên cuồng đến giờ nghĩ lại còn thấy sợ. Nghĩ đến đây, Tiểu Vu trong lòng than thở.

Ô Cương không nói gì, Tiểu Vu buồn bã nói:

- Có phải anh muốn về nhà?

Ô Cương không trả lời, Tiểu Vu đã hiểu tâm ý của gã.

Đường đường là con trai của Bí thư Thành ủy, chạy ra ngoài lăn lộn như một kẻ ăn mày, đi đến đâu cũng bị kẻ khác ức hiếp, sự đả kích này thật chịu không nổi. Gã nhìn Tiểu Vu, những suy nghĩ trong lòng liền bỗng chốc biến mất.

Tiểu Vu nói:

- Ô Cương, là em không tốt, là em liên lụy anh, anh về nước đi.

Lời nói của cô ngày càng cương quyết, như một lưỡi dao đâm vào tim của Ô Cương. Ngay giờ phút này lại vứt bỏ Tiểu Vu thì sẽ ra sao? Những lời hứa hẹn ngày trước không lẽ như gió tan biến rồi hay sao?

Ô Cương cắn răng nói:

- Anh sẽ không đi, anh phải ở cùng em. Tiểu Vu, anh tin em. Mất em, anh sống không nổi. Chúng ta có cách khác, chúng ta đừng nản chí.

Trong lòng Tiểu Vu nhỏ lệ, cô đương nhiên biết, nếu không phải vì cô thì Ô Cương sẽ sống rất tốt, việc gì cũng không lo nghĩ, tất cả mọi việc thì người nhà của gã sẽ sắp xếp ổn thỏa.

Gã cũng có thể ở trên quan trường, sống một cuộc sống vui vẻ. Nếu việc này không xảy ra, thì Tiểu Vu nghĩ họ sẽ là một cặp rất hạnh phúc, vui vẻ.

Nhưng trong tai nạn này đã khiến ước mơ tươi đẹp của họ bị tan vỡ, con đường sáng lạn biến thành con đường mòn tăm tối, không có ánh sáng, không có hơi ấm.

Đột nhiên Ô Cương đứng dậy nói:

- Anh đi tìm anh Trương.

Tiểu Vu nói:

- Anh ấy đã giúp chúng ta nhiều rồi, Chúng ta sao có thể lại tìm anh ấy giúp đỡ nữa chứ?

Ô Cương lắc đầu

- Anh ấy có cách giúp chúng ta, do dù nhà hàng của chúng ta không thể tiếp tục kinh doanh được nữa thì thôi. Tiểu Vu, em không phải là biết kỹ thuật hacker hay sao? Em là cao thủ hacker, có lẽ Đổng Tiểu Phàm đang cần em phụ giúp.

-Việc này... được không?

Tiểu Vu có chút nghi ngờ, Ô Cương nói chắc chắn

- Dựa vào kỹ thuật hacker của em, nhất định sẽ phụ giúp được nhiều việc. Như thế chúng ta không cần lo luôn nợ người khác ân tình. Cho dù là việc kinh doanh, hay ở phương diện khác, hacker là một kỹ thuật rất thâm sâu, có lúc chỉ cần một tin mật thì có thể hủy hoại một công ty trong chốc lát và cũng có thể khiến một công ty bị thối nát, phá hoại một cách bí ẩn. Hiện nay trong giới thương trường, tin mật rất quan trọng. Anh đi nói với anh Trương, Tiểu Phàm chắc chắn họ sẽ đồng ý.

Tiểu Vu do dự

- Vậy anh đi đi, nếu được thì chúng ta có thể coi như là phát huy tài năng. Cùng anh Trương và Tiểu Phàm làm ăn, so với việc mở nhà hàng thì tốt hơn nhiều, cũng không cần nhìn sắc mặt kẻ khác.

Hai người quyết định, Ô Cương mắng

- Đi dẹp khách sạn đi, anh không làm nữa.

Ngày hôm sau, tên cảnh sát trưởng bị Châu Trường chửi mắng, lăng mạ, đến tận trang viên xin lỗi và hứca trong vòng ba ngày sẽ phá án.

Nhưng Đổng Tiểu Phàm biết, đừng nói ba ngày, cho dù ba mươi ngày, bọn họ cũng không có kết quả, không tra được gì. Sau khi cảnh sát trưởng đi, Ô Cương và Tiểu Vu đi xuống lầu

- Chị Đổng, bỏ đi, chúng tôi không truy cứu nữa đâu.

Hai người đột nhiên thay đổi ý định, Tiểu Phàm cảm thấy có chút kỳ lạ

- Sao thế, đừng lo, việc này sẽ có cách giải quyết rõ ràng, hai người yên tâm đi.

Hai người nói:

- Chị Đổng, anh Trương, tấm lòng của hai người, chúng tôi biết, nhưng chúng tôi thật sự không muốn tiếp tục như vậy. Xin hai người thu nhận và giúp đỡ chúng tôi.

Ô Cương và Tiểu Vu đột nhiên quỳ gối trước mặt hai người họ.

Trương Nhất Phàm đã hiểu hơn một chút, Ô Cương bị đã kích, lúc này đang rất cần chỗ dựa. Gã đường đường là con trai của Bí thư Thành ủy, lưu lạc đến vùng đất này, ý định này thật không thể tránh khỏi.

Đổng Tiểu Phàm vội vàng nói:

- Hai người đứng lên rồi hãy nói.

Hai người đứng lên, ngồi trong phòng khách, Ô Cương trịnh trọng nòi:

- Tôi và Tiểu Vu đã nghĩ kỹ rồi, sau này sẽ theo cô Đổng làm việc.Tiểu Vu và tôi có chút kiến thức về hacker, đặc biệt là Tiểu Vu, cô ấy là một cao thủ hacker. Ngay cả những hacker nổi tiếng quốc tế, cũng đã giao đấu với cô ấy. Không biết chúng tôi có thể giúp đỡ cô được hay không, nếu có thể xin cô thu nhận chúng tôi.

Hà Tiêu Tiêu từ trên lầu bước xuống, nghe lời nói của hai người họ, cô liền tiếp câu

- Thực ra tôi và Tiểu Phàm đã có ý định đó, chỉ sợ các người không đồng ý, bây giờ cho dù là ở chỗ Tiểu Phàm hay là chỗ của tôi thì cũng cần những nhân tài như hai người đây. Hai người thật sự không hối hận chứ?

- Không hối hận.

Hai người nghiêm túc gật đầu. Đổng Tiểu Phàm đáp

-Vậy thì tốt. Từ hôm nay, hai người sẽ là người của Đổng Thị. Đến lúc có những việc cụ thể, Tiêu Tiêu sẽ giải thích với hai người.

- Cám ơn chị Đổng, cám ơn chị Tiêu Tiêu và cũng cám ơn anh Trương.

Trương Nhất Phàm nói:

- Dù không có liên quan gì đến tôi, nhưng bọn người khốn kiếp này, tuyệt đối không thể buông tha. Lẽ nào lại như vậy, thật không ra cái gì cả. Tiểu Phàm, tối nay, để cho bọn họ biết mùi vị ức hiếp người Trung Quốc là như thế nào?

Đổng Tiểu Phàm cười

- Anh muốn làm gì?

Trương Nhất Phàm nói:

- Không cho bọn họ thấy lợi hại của chúng ta thì bọn họ tưởng rằng người Trung Quốc ta dễ ức hiếp, kiếm người xử lý bọn họ đi.

Lúc nửa đêm, hai gã đàn ông người Hoa tài nghệ không thua kém ai ẩn náu trong một tòa biết thự

Ngày hôm sau, có mấy tên bị đánh đến mặt mũi bầm dập chạy đến đồn cảnh khai báo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.