Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1: Lại vào Luân hồi




- Buổi chiều tôi phải về Kiến Nghiệp, mấy ngày mọi người ở Bắc Kinh cứ ở lạ đây là được, ở chỗ này cho yên tĩnh, vào thành phố cũng tiện, tôi để lại thêm hai chiếc xe cho mọi người. Trương Khác đang cùng Tôn Tĩnh Hương nói chuyện, thấy Tống Uyển Bội đi ra, cười nói: - Tống tiểu thư đúng là có tư thái trăm vạn người hô mới ra sân khấu, có cần tôi giới thiệu mấy người bạn cho không? Chắc cô cũng quen rồi. Thấy mắt cô hơi hồng hồng, trông giống như vừa bôi lên một lớp phấn kẻ mắt lên, thầm nghĩ mỹ nữ đúng là mỹ nữ, cứ tưởng cô ta bị hành hạ một phen như vậy, dung mạo thế nào cũng phải sụt giảm, không ngờ càng thêm vẻ mong manh đáng yêu, hoàn toàn khác vẻ mồm miệng chanh chua đanh đá hôm qua.

Tống Uyển Bội lòng giận không có chỗ phát tiết, vẫn còn phải vờ như không hề có chuyện gì, với sự mẫn cảm đặc biệt của nữ nhân, nhận ra ánh mắt Giang Đại Nhi nhìn mình khác với những người khác, cô ngồi xuống ghế sô pha cười xin lỗi: - Đúng là chút thất lễ, không biết Giang tiểu thư, giám đốc Tôn cũng đều là bạn của ngài Trương... Lời này nói không nặng không nhẹ, còn xen vào chút ám muội dụ đỗ người ta nghĩ sang chỗ khác, cô ta vẫn chưa hết sợ, ngồi cách Trương Khác rất xa, mắt lại liếc Trương Khác, rồi chăm chú nhìn Giang Đại Nhi: - Giang tiểu thư có một thời gian chưa tới Bắc Kinh rồi, lần này tới là để tuyên truyền, hay là tới gặp bạn?

Trương Khác thầm đau đầu, Tông Uyển Bội còn chưa hoàn toàn bình tĩnh lại đã muốn phản kích rồi, vội vàng chen ngang, đi thẳng vào chủ đề: - Hôm nay mời Tống tiểu thư qua đây, nói là vì xin lỗi chuyện hôm qua, nhưng chủ yếu muốn hỏi Tống tiểu thư có ý định đổi công ty không?

- Thế Kỷ Hoa Âm sao? Có thể làm cộng sự với Giang tiểu thư thì đương nhiên tôi rất vôi, sao lại có thể không muốn cơ chứ? Tống Uyển Bội cười tươi tắn nhìn Trương Khác: - Việc phá hợp đồng với Tinh Huy phải trông vào ngài Trương rồi... Nhìn dáng vẻ của cô ta cứ như đã trao đổi trước với Trương Khác vậy.

Trương Khác nhìn hai tay Tống Uyển Bội nắm chặt tay ghế sô pha, bại lộ trong lòng cô ta vẫn bất an, nhưng miệng lại không chịu thua, chỉ cười, nếu còn dây dưa với cô ta nữa thì chuyện vốn không có cũng thành có, chuyện gặp gỡ Tống Uyển Bội đã nói qua điện thoại với Tôn Tĩnh Hương và Giang Đại Nhi rồi, hiện chỉ cần bịt cái miệng hiếu chiến của Tống Uyển lại là được: - Chuyện cụ thể chị Tôn sẽ trao đổi với cô, nếu như cô đồng ý làm nghệ sĩ của Thế Kẻ Hoa Âm, rắc rối trên người cô sẽ tự nhiên do công ty có nghĩa vụ giải quyết giúp cô... Rồi đứng dậy: - Có thể ăn cơm rồi, ăn cơm xong với mọi người, tôi còn phải lên máy bay về Kiến Nghiệp. Không chọc vào nổi thì tránh thôi.

Lưu Minh Huy tới Bắc Kinh tất nhiên là khẩn cấp trao đổi với Liên Thông về chuyện nghiệp vụ di động đặt làm.

Cẩm Hồ tỏ thái độ rõ ràng muốn giữ cân bằng giữa Cao Khoa KV và Liên Tín, Liên Thông muốn duy trì hoạt động "nạp thẻ tặng di đông" tới sau Tết, chỉ có thể điều di động tầm thấp của Cao Khoa KV tới ứng phó khẩn cấp. Chiếu cố tới thể diện của Liên Thông, Trần Tĩnh bảo Lưu Minh Huy tới Bắc Kinh đàm phán, đúng lúc hắn xuống máy bay thì gặp được đoàn người Tôn Tĩnh Hương, liền cùng tới biệt thự trong rừng làm khách, Lưu Minh Huy vốn cũng muốn tiếp xúc với bên này.

Hợp tác với Liên Thông Bắc Kinh mới chỉ là khởi đầu, nếu Dương Dung Bình thực sự thúc đẩy được nội bộ Liên Thông đem nghiệp vụ di động đặt làm dựa vào kỹ thuật của Cẩm Hồ, quy mô hợp tác sẽ lớn tới mức khó tưởng tượng.

Khi tất cả còn chưa ra đâu vào đâu, cứ âm thầm lặng lẽ một chút thì tốt hơn.

Đến khi dùng cơm trưa thì tâm trạng cả Tống Uyển Bội mới tính là ổn định trở lại, có điều vẫn có chút ấm ức, cố ý làm ra vẻ có thỏa thuận ngầm với Trương Khác, cho nên tuyệt đối không nhắc tới chuyện hợp đồng. Mặc dù cô ta chưa rõ thân phận cụ thể của Trương Khác và mối quan hệ của y với Thế Kỷ Hoa Âm, nhưng hôm qua nhìn khí thế trấn áp Thịnh Cường của y, cùng việc cô vốn là được Tống Tổ Dự để giành làm giá của Tống Tổ Dự giờ phải "hiến" miễn phí cho Trương Khác mà ông ta không dám ho he gì, hẳn y ra mặt giải trừ hợp đồng với Tinh Huy sẽ không có vấn đề gì. Nhưng hợp đồng với Thế Kỷ Hoa Âm sẽ ra sao, trong lòng Tống Yển Bội không dám chắc chút nào, nếu điều khoản hợp đồng còn hà khắc hơn cả với Tinh Huy khác gì thoát khỏi miệng sói lại vào hang hùm. Tống Bội Uyển không cho rằng mình có tư cách đàm phán điều kiện, không thể tự quyết định vận mệnh, cho nên trong nội tâm lúc nào cũng bao phủ mây đen không xua tan được, cho dù bên ngoài cười tươi tắn, nhưng chẳng có chút vui vẻ nào.

Lúc ăn cơm Diêu Kiên nhận được một cú điện thoại, nói với Trương Khác: - Thành tiểu thư gọi điện tới, Trần Tín Đạt ông chủ Tinh Huy buổi trưa muốn mời giám đốc chi nhánh Liên Thông Bắc Kinh.

Trương Khác đưa tay ra, bảo Diêu Kiên đưa điện thoại cho mình, cũng chẳng tránh người khác, nói: - Thành tiểu thư phải không? Có thể giúp tôi chuyển điện thoại cho Trần Tín Đạt... Tống Uyển Bội đặt dao nĩa xuống, nhìn Trương Khác trực tiếp giao thiệp với ông chủ của mình, một lúc sau nghe y nói: - Tống tiểu thư đang ăn cơm với tôi đây, rất vui vẻ... Tống Uyền Bội hận không thể đâm dĩa vào mặt y, cái mắt nào của y nhìn thấy mình vui vẻ? Kiên nhẫn nghe y nói tiếp: - Đúng thế, Tống tiểu thư rất đáng yêu, tôi rất động lòng, buổi chiều tôi phải rời khỏi Bắc Kinh không có thời gian gặp mặt giám đốc Trần, không thể đàm phán điều kiện trực tiếp, tôi muốn bỏ 15 triệu ra giải trừ hợp đồng của Tống tiểu thư, ông thấy sao?

Tống Uyển Bội nín thở chờ đợi câu trả lời, nhưng tất nhiên cô không thể nghe được bên kia ông chủ mình trả lời ra sao.

- Được chuyện chi tiết tôi sẽ cho người tới bàn bạc với ông. Trương Khác cúp máy, trả di động cho Diêu Kiên, thấy Tống Uyển Bội chăm chú nhìn mình, mỉm cười nói: - Rất đơn giản, số tiền này tạm thời do Thế Kỷ Hoa Âm chi trả, Tống tiểu thư khi nào kiếm được cho Thế Kỷ Hoa Âm 15 vạn, khi đó sẽ khôi phục được thân phận tự do...

Tôn Tĩnh Hương chen ngang, ôn hòa nói: - Không nghiêm túc như Trương Khác nói đâu, công ty có ký hợp đồng quản lý bình thường với Tống tiểu thư, xét danh tiếng của Tống tiểu thư ở thị trường nội địa, điều kiện có chiếu theo hợp đồng của Đại Nhi, hạn chế duy nhất là Tống tiểu thư mang lại lợi nhuận cho công ty không đủ 15 triệu, Tống tiểu thư muốn hủy hợp đồng với công ty hoặc không ký tiếp hợp đồng với công ty, cần bồi thường phần chưa đủ. Chúng tôi sáng lập Thế Kỷ Hoa Âm, mục đích vẫn là vì doanh lợi, hi vọng Tống tiểu thư thông cảm...

Tống Tiểu Thư tay vịn bàn ăn, khẽ thở dài, trước đó không phải là không có công ty khác muốn kéo cô khỏi Tinh Huy, chỉ là Tinh Huy hét giá tới 45 triệu, làm những người chuộc thân cho cô chạy mất dép. Cô ngồi bên cạnh Trương Khác, loáng thoáng nghe thấy nội dung cuộc nói chuyện, nghe thấy ông chủ của mình giọng lấy lòng, cứ như hận không thể ném cái phiền toái là mình ra đường, còn nghe ông ta gọi Trương Khác là "Khác thiếu gia", xun xoe nịnh bợ như con chó cảnh lấy lòng chủ. Tống Uyển Bội ngầm suy đoán thân phận của Trương Khác, xem y xuất thân từ hào môn thế tộc nào. Nghe nói Thế Kỷ Hoa Âm sớm đã có ý định toàn diện tiến quân vào thị trường nội địa, chỉ là mãi không thấy có động tĩnh gì, trước đó cô cũng đã tiếp xúc với người của Thế Kỷ Hoa Âm, chẳng hề thấy bọn họ có hứng thú với mình.

- Mặc dù tôi rất muốn từ chối bản hợp đồng này, nhưng tôi không thể từ chối được... Tống Uyển Bội khẽ thở dài, thầm nghĩ mấy năm qua mình kiếm được cho Tinh Huy cũng phải 15 vạn rồi, song không có Trương Khác ra mặt mạnh mẽ như thế, Tinh Huy căn bản không thể chấp nhận cái giá chuộc thân rẻ như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.