Vãn Ca Phi

Chương 3




Tấm gương phía trước, hắn tự nhiên không muốn bước theo gót Tôn gia đại lão kia, thế nhưng mà tốc độ của Lâm Lạc thật sự quá nhanh, hắn căn bản không có khả năng tránh né!

Bành! Bành! Bành!

Hắn liên tiếp lui về phía sau, liên tục thổ huyết, đúng là chỉ có thể trơ mắt mà đợi chết!

Đừng nói người Tôn, Ngô, Mộ Dung gia kinh hãi gần chết, dù là ba trưởng lão Lâm gia cũng trong nội tâm chấn động!

Ai có thể nghĩ đến Lâm Lạc mới vừa vào Niết Âm cảnh thì có uy năng như thế, sinh sôi đánh chết một Đại Năng Giả cùng cảnh giới! Phải biết rõ đạt đến Niết Âm cảnh, dù cho không địch lại cũng có thể chạy xa, nào có như Lâm Lạc, làm cho người ta ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có!

Vừa rồi sáu đại cường giả liên thủ cũng không làm gì được Lâm Lạc, hiện tại đã bị chết một cái, kế tiếp chính là năm đánh một, bốn đánh một... chẳng lẽ sẽ bị Lâm Lạc toàn diệt hay sao?

- Lão tổ…

Mộ Dung Khải đột nhiên toát miệng thét dài, thanh âm phá vỡ hư không, giống như Vạn Thú trỗi lên.

- Không tốt!

Lâm Đa Lộc biến sắc:

- Lâm Lạc, nhanh chóng lui về Lâm gia, Mộ Dung khải đang triệu hoán Niết Âm Đại viên mãn cảnh tuyệt đỉnh cao thủ của bọn hắn!

Lâm Lạc đằng đằng sát khí, nhưng mà không muốn như vậy bỏ qua:

- Vậy ta trước làm thịt một lão cẩu của Mộ Dung gia đã!

Trận chiến đấu này là Mộ Dung gia khơi mào, đương nhiên cũng phải do máu tươi của bọn hắn đến chung kết! Kỳ thật Lâm Lạc càng muốn giết chính là Mộ Dung Khải, nhưng đối phương đồng dạng có Tam phẩm pháp khí trong tay, lực lượng lại không dưới hắn, giết rất khó khăn!

- Lâm Lạc, hôm nay ngươi hẳn phải chết không thể nghi ngờ!

Mộ Dung Khải rít gào nói.

- Nói chuyện hoang đường viển vông, chờ ta trước tiễn đưa một lão cẩu ra nhà của ngươi đi rồi tính tiếp!

Lâm Lạc đuổi sát Mộ Dung gia đại lão không tha, Hỏa Long quyền, Trảm Nguyệt kiếm liền oanh, đưa đối phương vào chỗ không còn lối thoát!

Năm hệ đồng tu, chiến lực vô song!

- Lão phu không cam lòng…

Mộ Dung gia đại lão kia trừng mắt muốn nứt, hắn tu đạo hơn hai trăm năm mới có thành tựu hiện tại, đang nắm quyền, cao cao tại thượng! Võ Giả tu luyện vì cái gì, còn không phải là vì cầu thọ nguyên, vì cầu quyền lực sao?

Hiện tại hắn cái gì cũng đã có, lại bị người sinh sôi gạt bỏ, hắn làm sao có thể cam tâm?

Nhưng không cam lòng thì như thế nào, tên đại lão Tôn gia kia đồng dạng không cam lòng, còn không phải chết rồi sao! Nếu Lâm Lạc không có năm hệ đồng tu, không có Tử Đỉnh, hiện tại người phơi thây đầy đất chính là hắn!

Nếu là như vậy, hắn hướng ai đi nói không công bình, hắn lại làm sao có thể cam tâm?

Bành! Bành! Bành!

Đại lão Mộ Dung gia kia vừa chiến vừa lùi lại, một đường bỏ ra vô số máu tươi, sẽ chết trong một hai chiêu nữa!

- Tiểu hữu hạ thủ lưu tình!

Một tiếng than nhẹ truyền đến, như là sấm sét cuồn cuộn, chấn động đắc nhân tâm run rẩy.

- Mộ Dung gia lão tổ!

Ba người Lâm Đa Lộc đồng thời biến sắc. Mà đám người Mộ Dung Khải tức thì lộ ra nhe răng cười, lão tổ vừa đến, Lâm Lạc liền chỉ có một con đường chết!

- Hừ!

Lâm Lạc không thèm nhìn chút nào, Trảm Nguyệt kiếm vung lên, vẫn đang hướng Mộ Dung gia đại lão kia bổ tới.

- Tìm chỗ khoan dung mà độ lượng!

Thanh âm kia lại vang lên, một đạo nhân ảnh cũng bay vút tới, chụp về phía sau lưng Lâm Lạc, muốn vây Tề cứu Triệu.

Lâm Lạc gào to một tiếng, cũng không quay đầu lại chính là một quyền oanh ra sau, tay trái Trảm Nguyệt kiếm vẫn như cũ hướng về Mộ Dung gia đại lão chém tới.

Tiểu tử này điên rồi!

Tất cả đại lão đều là trong nội tâm thầm nghĩ.

Người tới là Mộ Dung gia lão tổ, vài thập niên trước đã đến được Niết Âm Đại viên mãn cảnh, thậm chí có đồn đại nói hắn đã có nửa chân tiến vào Minh Dương cảnh, tuyệt đối là tồn tại Vô Thượng!

Lâm Lạc lại muốn chống lại tuyệt thế cường giả như vậy, đồng thời chém giết một gã Niết Âm cảnh cao thủ khác, cái này chỉ có thể dùng nổi điên để hình dung!

Bành!

Ở bên trong một hồi chập trùng kịch liệt, Lâm Lạc liền lùi lại bảy bước, sắc mặt một mảnh trắng bệch, mạnh mẽ nhổ ra một ngụm máu tươi! Nhưng mà, đầu lâu của tên Mộ Dung gia đại lão kia cũng bị gọt bay lên, ở trên không trung xẹt qua một đạo đường cong lăn xuống đất.

Ai cũng thật không ngờ, cho dù Mộ Dung gia Lão tổ ra tay cũng không thể ngăn trở Lâm Lạc!

Ngắn ngủn một nén hương thời gian cũng không đến đã vẫn lạc hai Niết Âm Cảnh cường giả! Trước đó trăm năm, Đại Thông quốc cũng chỉ mất đi một Niết Âm Cảnh cao thủ, hơn nữa còn là thọ nguyên khô cạn mà chết già!

Cái này đối với cả Đại Thông quốc mà nói, thật sự là tổn thất không cách nào đánh giá!

Nhưng hiện tại, không ai sẽ đi suy nghĩ điểm ấy, mà đều dùng ánh mắt tràn ngập sợ hãi nhìn Lâm Lạc. Tuy hắn quả thật bị Mộ Dung gia Lão tổ một kích đả thương, nhưng thụ một kích của Niết Âm Đại Viên Mãn Cảnh cường giả, đồng thời chém giết Niết Âm Cảnh cao thủ khác, đây là hạng cường đại gì?

Ba người Lâm Đa Lộc đều thoát khỏi đối thủ, thành xu thế chân vạc thủ vệ ở bên người Lâm Lạc.

Các đại lão khác cũng không có động thủ, bởi vì Mộ Dung gia Lão tổ ra mặt, hết thảy tự nhiên sẽ nghe sắp xếp của hắn.

Vị Mộ Dung gia Lão tổ này dáng người khôi ngô, đầu đầy tóc trắng, một thân bạch sắc trường bào, rất có loại thế ngoại cao nhân đạm bạc cùng cao nhã. Hai tay của hắn chắp sau lưng, mục quang như kiếm ở trên người Lâm Lạc quét qua, lộ ra một vòng tiếu dung hiền lành nói:

- Oan gia nên giải không nên kết, vấn đề này dừng ở đây, đều trở về đi!

- Lão tổ…

Mộ Dung Khải đâu chịu cam tâm.

Mộ Dung Lão tổ hướng Mộ Dung Khải nhìn thoáng qua, mặc dù không có nói chuyện, nhưng một cổ áp lực cực lớn làm cho Mộ Dung Khải lập tức đem lời nói còn lại nuốt về trong bụng.

Lâm Đa Lộc còn tưởng rằng sẽ huyết chiến một hồi, kết quả như vậy tự nhiên làm cho hắn mừng rỡ, vội vàng kéo Lâm Lạc nói:

- Đi!

Đoàn người bọn họ đều là như lâm đại địch, sau khi rút lui trăm trượng mới xoay người nhanh chóng rời đi.

- Lão tổ, con ta bị Lâm Lạc tiểu tặc này chém giết, Nguyên Băng lại bị độc thủ, vì cái gì không lưu hắn lại?

Mộ Dung Khải vẫn là nhịn không được kêu lên.

Mộ Dung Lão tổ mục quang lành lạnh, nhìn chằm chằm vào địa phương Lâm Lạc biến mất, thật lâu mới nói:

- Lực phòng ngự pháp khí của tiểu tử kia kinh người, lão phu cũng giết không được hắn! Hừ, ngươi hồ đồ, yêu nghiệt như vậy vậy mà không có sớm giết chết, lại cho hắn phát triển đến cảnh giới bực này!

Mộ Dung Khải lập tức cúi đầu xuống.

Ai có thể nghĩ đến Lâm Lạc ở trong Thượng cổ di tích lượn một vòng, liền đột phá đến Niết Âm Cảnh!

Mộ Dung Lão tổ nghĩ nghĩ nói:

- Trước khi lão phu không có đột phá Minh Dương Cảnh, không cần phải cùng Lâm gia có xung đột! Tiểu nữ nhi của ngươi không phải còn không có thành hôn ư, cùng Lâm Lạc này kết thành quan hệ thông gia, cố gắng lấy Tử Đỉnh tàn phá tới tay! Tàn phá cũng có oai như thế, nhất định là tuyệt thế bảo vật, phải không tiếc bất cứ giá nào đắc thủ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.