Ván Bài Lật Ngửa

Chương 5: Anh Thiếu Tôi Một Cái Tát




Edit: Dương Lam

Trình Tân vừa mới biến hình vừa nãy, liền đó quen đường quen lối chạy đi kiếm hai món quần áo của Liêm Đường mặc vào, vừa mặc xong đã nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc truyền đến. Trong lúc hốt hoảng, cơ thể Trình Tân đã tự động lùi lại, nhảy phắt lên giường, còn chưa kịp vén chăn chui vào thì cửa đã bị đẩy ra. Cô lập tức co vòi không dám nhìn anh.

Sau đó bị chất vấn: "Đồng bọn của cô ở đâu?"

Đầu óc Trình Tân giờ chỉ còn là một mớ bòng bong.

Cô cúi gằm mặt, chột dạ giữ chặt đuôi mình: "Tôi... không có... đồng bọn..." Cô không phải ăn trộm đâu nhá!

Liêm Đường nhìn chăm chú vào tai và đuôi của cô gái trước mặt. Cả hai lần, cô ta đều đeo thứ này.

Cô nàng lang thang trong nhà người ta như chốn không người thế này, chắc không phải bị tâm thần chứ?

"Vậy cô vào nhà bằng cách nào?"

Liêm Đường đứng sừng sững như cây cột trước cửa, không bước vào, cũng không lùi ra.

Trình Tân bất chợt ngẩng đầu, mắt nhìn thẳng vào mắt anh.

Liêm Đường ngẩn người. Ánh mắt cô ta, màu xanh?

Trông mặt mũi có vẻ giống người lai, nhưng tóc lại có màu đen, mắt cô ta... chẳng lẽ đeo len?

Trình Tân hỏi: "Anh... không cảm thấy... trông tôi rất quen sao?"

Liêm Đường im lặng quan sát gương mặt với những đường nét sắc sảo kia, quả là một gương mặt rất xinh đẹp, rất nữ tính. Nhưng anh không nhớ nổi mình đã từng gặp cô lúc nào.

"Chúng ta quen nhau?"

Trình Tân gật đầu thật mạnh, đáp: "Đương nhiên quen rồi, ngày nào tôi cũng ngủ chung với anh mà." Tuy lời này có hơi kì kì và dễ gây hiểu lầm, nhưng cô đang nói thật 100% luôn đó.

Liêm Đường không nhịn được cười.

"Cô nói gì cơ?" Anh nghĩ, chắc mình gặp phải một cô nàng hơi có vấn đề về đầu óc mất rồi.

"Tôi là Tiểu Tiểu, anh trai đẹp trai -- " Trình Tân bất giác gọi ra nickname mình thầm đặt cho anh, lại vội vàng xua tay lảng đi: "Ý tôi là, Liêm Đường... Tôi là Tiểu Tiểu."

Liêm Đường thì càng đoan chắc đầu óc người này có vấn đề, thế mà anh vẫn còn kiên nhẫn đứng đây nghe cô nàng nói bậy. Đúng là buồn cười.

Anh không để ý đến cô gái trong phòng nữa mà bắt đầu xắn tay tìm mèo, nghĩ ngợi một hồi, lại nói: "Bây giờ cô lập tức đi ra ngoài, về sau không được bén mảng tới nhà tôi nữa. Chuyện cô xâm nhập gia cư bất hợp pháp, tôi sẽ không tính toán."

"Tôi là Tiểu Tiểu!" Trình Tân chỉ hận không thể biến thành mèo ngay bây giờ, trước mặt Liêm Đường. Nhưng cô vẫn chưa biết tí ti gì về quy luật biến thân của mình, chỉ đành lực bất tòng tâm mà thôi.

Liêm Đường đã mơ hồ nhận ra điều khác lạ. Đợi suốt nãy giờ, kẻ đồng bọn anh đồ rằng còn trốn trong nhà mình chưa lộ diện thì thôi, nhưng sao đến Tiểu Tiểu cũng chẳng thấy bóng đâu.

Kệ vậy, phải tìm Tiểu Tiểu trước đã.

Tiểu Tiểu là quan trọng nhất.

Liêm Đường bước vào phòng ngủ, tìm kiếm khắp các ngóc ngách một lượt.

Trình Tân đã nhảy xuống giường. Nghe Liêm Đường gọi tên Tiểu Tiểu, cô lập tức la lớn: "Tôi chính là Tiểu Tiểu!"

Liêm Đường lờ cô đi.

Trình Tân không bỏ cuộc: "Tai và đuôi của tôi đều là tai mèo đuôi mèo thật đó! Tôi là Tiểu Tiểu thật mà!" Trình Tân lẽo đẽo bám sát Liêm Đường, luôn miệng phân bua.

Nhưng Liêm Đường vẫn kiên quyết với suy nghĩ cố hữu của mình. Đầu óc cô gái này có vấn đề, nên lời cô ta nói, anh tuyệt không thể tin.

Người bình thường, nào có ai tin được chuyện này? Một con người sống sờ sờ trước mắt nói với anh rằng, tôi là mèo của anh?

Trình Tân càng nói càng giận, kiên quyết không chịu nghe tôi luôn đó hả! Cô sải một bước dài tiến lên, nắm chặt vạt áo anh, không cho anh ra ngoài.

Trong phòng ngủ không có Tiểu Tiểu, Liêm Đường sốt ruột định ra ngoài tìm thử. Bàn tay cô kiềm hãm bước chân anh.

Anh quay người lại, ánh mắt sắc bén xoáy thẳng vào cô gái thấp hơn mình hơn nửa cái đầu kia.

Cô gái kiễng chân hướng đầu lên sát mặt anh, nói: "Anh sờ thử đi -- "

"Khụ -- " Liêm Đường lúng túng lùi lại.

Trình Tân nhanh tay giữ chặt một tay Liêm Đường, kéo tay anh đặt lên tai mình, giục: "Anh sờ đi, có phải vẫn còn nhiệt độ không hả? Rồi sờ thử xuống dái tai xem, xem là tai giả hay vốn mọc ra từ đầu tôi!"

Kì thực, Liêm Đường đang vô cùng mâu thuẫn, bối rối. Anh vắt nát óc phân tích, cô gái này đã vào nhà mình bằng cách nào, tại sao lại mặc quần áo của anh, tại sao...

Quá nhiều câu hỏi tại sao.

Có thể do vẻ hờn giận trên mặt cô khiến anh bớt đi đôi chút phòng bị, tay anh nhẹ nhàng chạm vào đôi tai mèo trắng và mượt như nhung theo lời cô. Xúc cảm mềm mại truyền qua da ấy khiến anh sửng sốt.

Cảm giác này khác hẳn khi chạm vào mọi thứ vải vóc khác. Nó có máu, có thịt, thậm chí còn giật nhẹ khi anh chạm vào.

Trình Tân vẫn tiếp tục cố gắng. Cô ngượng ngập nâng đuôi, cầm trong tay rồi đặt đuôi mình vào lòng bàn tay Liêm Đường: "Cái này cũng là thật, là thật cả đó! Tôi là Tiểu Tiểu thật mà!"

Liêm Đường bần thần nhìn cô nàng đang tóm chặt áo mình.

"Cô... là... Tiểu Tiểu?"

Trình Tân vội gật đầu lia lịa, trong mắt đầy hi vọng, mong chờ.

"Nhưng tôi vẫn... vẫn bối rối quá..." Mặc dù đã tự tay kiểm tra tai và đuôi cô... Liêm Đường là người theo thuyết vô thần, lời cô gái này vẫn khiến anh vô cùng khó chấp nhận.

Trình Tân giận đến chỉ muốn cào cấu gặm cắn anh cho hả.

"Sao lại không tin chứ! Tôi chính là Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu được anh nhận nuôi, Tiểu Tiểu tự tìm về nhà để tiết kiệm tiền cho anh, Tiểu Tiểu lăn lộn trên cầu thang như chó, vợ yêu của anh đó!"

Chữ "vợ yêu" vừa thốt ra, Liêm Đường tức khắc hướng mắt nhìn cô đăm đăm.

Trong lúc cấp bách, Trình Tân mới vô tình lỡ lời tung hê cả cái xưng hô vợ yêu xấu hổ đó ra. Lời vừa thốt khỏi miệng, cô đã hốt hoảng lui vội về sau, mặt đỏ phừng phừng.

Da cô vốn đã trắng trẻo, nên khi mặt đỏ lên, ừm, nhìn một cái là thấy hết.

Lúc đầu, khi Trình Tân nói mình là mèo của anh, Liêm Đường vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng. Nhưng rồi, xưng hô vợ yêu anh hay dùng để chọc ghẹo Tiểu Tiểu nhà mình này lại khiến lòng anh rối bời.

Để càng chứng minh tai và đuôi của mình là thật, những lời vừa nói cũng là thật, Trình Tân không ngừng vẫy đuôi giật tai, biểu diễn trước mặt Liêm Đường.

Nhưng sao Liêm Đường vẫn chưa có vẻ gì là dao động vậy hả, Trình Tân đã như đứng đống lửa như ngồi đống than rồi đây. Chẳng lẽ tối nay sẽ phải chịu cảnh bị đá ra khỏi nhà?

Chỉ trong phút chốc, hai mắt Trình Tân đã rưng rưng sương mù, lệ rơi lã chã nhìn Liêm Đường tha thiết, vừa siết chặt gấu áo anh vừa nói: "Anh trai đẹp trai, tôi là Tiểu Tiểu, tôi là Tiểu Tiểu thật mà. Anh vào bệnh viện, tôi chạy về tìm anh, Tiểu Tiểu muốn gặp anh, xin lỗi anh. Lần đó là do không muốn bị triệt sản nên mới bỏ trốn, nhưng khi biết anh vì đi tìm tôi mà gặp tai nạn, tôi liền lo lắng đi tìm anh ngay. Là Dịch Viễn Sơn, cậu bạn thân của anh tìm thấy tôi trong hầm gửi xe của bệnh viện nên tôi mới được gặp lại anh, thấy anh không còn nguy hiểm rồi, tôi mới yên tâm."

Trình Tân kể ra một loạt rất nhiều những chuyện riêng không ai biết giữa họ.

Cuối cùng, Liêm Đường cũng có vẻ hơi dao động.

Anh dịu dàng vươn tay lau đi giọt nước mắt sắp trượt xuống kia, nói: "Cô, cô, tạm thời đừng khóc nữa." Không hiểu sao, nhìn thấy hơi nước dần ngưng tụ trong đôi mắt lam biếc kia, anh không tài nào điều khiển mình mặc kệ nó được.

Trình Tân nói: "Có phải anh cho là tôi đeo len không, tôi không có đeo đâu nhé!"

Liêm Đường vô thức nhếch miệng, giải thích: "Xin lỗi, vừa nãy là do tôi thô lỗ, chỉ là... Là một người bình thường, chuyện người, mèo là một thế này, thực sự đánh đổ nhận biết trước giờ của tôi..." Liêm Đường hướng mắt đuổi theo cái đuôi mèo ngoan ngoãn thả sau lưng Trình Tân. Cái đuôi vẫn đang khe khẽ chuyển động.

Sau đó, anh chợt nhận ra, cô đi chân trần, hai chân đang ** trong không khí.

"Cô, hay là về giường ngồi trước đi, sàn lạnh đấy."

Trình Tân ngoan ngoãn nghe lời Liêm Đường. Cô vươn tay lau sạch mắt, quay trở về phòng ngủ. Lúc tới sát bên giường, Trình Tân ngoái lại nhìn anh. Liêm Đường lịch sự xoay người đi.

"Xong rồi." Nghe cô nói vậy, Liêm Đường mới quay lại.

Sau đó, Trình Tân thấy, Liêm Đường đang ra sức dụi mắt.

Anh ngắc ngứ: "Cô..." Còn chưa nói hết.

Cô gái trên giường, bỗng dưng chậm rãi biến mất. Liền đó, một con mèo trắng lăn lộn ngoi ra từ dưới đống quần áo.

Còn ai ngoài Tiểu Tiểu của anh?

Liêm Đường cứng họng không thốt được câu nào, một chữ cũng không.

Theo con mắt của Trình Tân, giờ trên mặt Liêm Đường như đang chình ình hàng chữ: Quỷ dữ ơi... Chuyện gì vừa xảy ra với con vậy?

Trình Tân vẫn ngây thơ trông lên Liêm Đường, kêu một tiếng meo tỉnh rụi.

Liêm Đường lại gần bế Trình Tân lên, lại nhìn mãi hai thứ quần áo trên giường của mình. Chuyện vừa nãy...

Vừa nãy, rốt cuộc là ảo giác do tự anh huyễn hoặc ra, hay sự thật vốn như thế?

Trình Tân nghĩ, nếu cô là Liêm Đường, trải qua chuyện như vậy, chắc là đã bắt đầu nghi ngờ thế giới này rồi.

Cho nên, để giúp Liêm Đường bình tĩnh hơn đôi chút, sau đó cẩn thận tiêu hóa chuyện này, Trình Tân ngoan ngoãn chầu chực bên cạnh, không kêu không phá.

Liêm Đường ngả người xuống sô pha, tay vẫn ôm Trình Tân, không hé một lời.

Anh nhớ, mới nãy thôi, mình còn đang lau nước mắt cho cô. Nghĩ tới đó, lại không khỏi duỗi tay quan sát thật kĩ ngón tay mình. Trên ấy, tựa hồ vẫn còn thấm đượm thứ xúc cảm ấm nóng từ giọt lệ kia.

"Tiểu Tiểu -- "

"Meo -- "

"Vừa nãy, là mày thật à?" Liêm Đường nâng Trình Tân lên ngang tầm mắt mình, xác nhận lại lần nữa, nét mặt nghiêm túc vô cùng.

Sau đó, Tiểu Tiểu đối diện anh, gật đầu.

Liêm Đường chỉ nói: "Được rồi... Tôi tin rồi. À, mày nhớ không nhỉ, có một lần, mày chảy máu mũi đó?"

Cái quỷ gì vậy!

Sao cứ phải khơi ra chuyện ấy vào cái lúc như thế này chứ!

Liêm Đường nói tiếp: "Hóa ra mày thật sự là fan của Kính Chi..." Anh thong thả vê cằm, tựa như chợt nhớ ra biết bao chuyện cũ.

"Khó trách mỗi lần chọc mày, phản ứng của mày đều rất đặc biệt." Không giống như một con mèo bình thường. Trong mắt Tiểu Tiểu luôn ẩn chứa bao tâm tình, khiến anh cảm giác như con bé có hiểu được mọi lời anh nói.

Quả nhiên, bây giờ tất cả đã được giải thích. Đúng là con bé hiểu được lời anh nói thật...

"Meo."

"Tao đói rồi, mày đói chưa?"

"Meo!"

Liêm Đường lại đứng dậy, bế Trình Tân ra ngoài, sau đó thả cô lên bàn rồi một mình vào bếp, rửa tay, đeo tạp dề, xắn tay áo, mở tủ lạnh.

Liêm Đường nhìn Trình Tân: "Mày có thể ăn thịt và đồ ăn của con người đúng không?"

Trình Tân ra sức gật đầu: "Meo -- " Được quá luôn chứ!

"Chắc chắn?"

"Meo!" Chắc trăm phần trăm! Dù có phải liều cái mạng này, cô cũng muốn ăn!

"Mày thích ăn cơm, đúng không?" Từ khi mới đón Tiểu Tiểu về nhà, anh đã nhận ra tình cảm của con bé với cơm tha thiết dường nào.

"Meo!" Đúng!

"Vậy thì hấp cơm, làm vài món xào nhé, được không?"

"Meo!" Được!

Liêm Đường vừa thái đồ ăn, vừa tranh thủ thẩm vấn Trình Tân vài vấn đề.

"Có một lần chúng ta đi làm, mày nằm ngủ trong phòng nghỉ, sau đó có một tiếng hét của ai đó truyền từ trong phòng ra. Người đó là mày?"

"Meo meo -- " Là tôi. Trình Tân thành thật gật đầu.

Dù sao cũng lộ hết rồi, Trình Tân nghĩ có giấu nữa thì ích gì chứ. Ngày đó, đúng là cô đã biến thành người thật. Chỉ là, lúc đó, đến tự cô cũng cho nó là ảo giác.

"Mày không thể tự điều khiển chuyện biến hình?"

Trình Tân lắc đầu.

"Tiểu Tiểu, mày biết không?"

"..."

"Tao cứ ngỡ mình đang nằm mơ ấy."

Trình Tân luôn luôn lắng nghe, luôn luôn thấu hiểu với tâm trạng bây giờ của anh. Kích thích lớn quá đây mà.

Mèo của tôi biến thành người???

Thậm chí còn không biết là người hay yêu, hay thứ giống loài nào khác, chắc ai cũng tự cho là mình hoang tưởng thôi.

"Hẳn không phải tất cả mèo... Đều có thể biến thành người nhỉ?" Bây giờ Liêm Đường cứ y như đứa bé tò mò, lúc nào cũng có mười vạn câu hỏi vì sao.

Trình Tân đoán chắc thú cưng nhà người ta sẽ không biến thành người được đâu, nếu không những người làm trong bệnh viện và tiệm thú cưng sẽ điên mất. Nên cô lắc đầu.

Thức ăn đã dọn ngon nghẻ trên bàn, Trình Tân tập trung đánh chén mọi thứ trong đĩa của mình.

Liêm Đường chống cằm ngắm dáng ăn của cô. Càng nhìn, lông mày anh càng cau chặt.

Thấy vẻ mặt rối rắm đó của anh, Trình Tân bỗng thấy hơi hối hận khi đã tuôn hết chuyện này ra. Dù là người nào đi nữa, sao có thể dễ dàng chấp nhận chuyện này được chứ? Liệu anh trai đẹp trai có ghét cô không?

Gặp phải chuyện này, hẳn sẽ có nhiều người coi đây là mối nguy tiềm tàng lắm.

Trình Tân chợt thấy lòng nao nao.

Liệu anh trai đẹp trai có bỏ cô không? Nghĩ vậy, cuối cùng Trình Tân cũng biết thế nào là miệng như nhai sáp, ăn không biết mùi.

Cô bộp chộp quá rồi, đáng lẽ nên giữ bí mật thêm một thời gian nữa, không được tiết lộ nửa lời mới phải.

Nếu vậy, cô sẽ có thêm thời gian được ở bên anh nhiều hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.