Ván Bài Lật Ngửa

Chương 4: Gặp Gỡ Cha Mẹ Chồng




Edit: Giáp Thị Thiên Thanh.

Trong bóng đêm, bóng tối bao phủ bầu trời đêm không thấy một chút ánh sáng nào.

Lúc này ở Thượng Quan gia, đèn đuốc sáng trưng, người đến người đi, chỉ có một nơi lại an tĩnh có hương vị bất thường, mà nơi này không có một tia sinh khí, một cỗ khí tức hắc ám quay chung quanh toàn bộ cửa đá.

"Chính là nơi này, Như Phong, ta cảm giác được một cỗ khí tức cực kỳ thuần hắc ám từ bên trong truyền ra, đây chính là Ám linh, mặc kệ như thế nào ta đều phải nhắc nhở nàng một câu, khi nuốt Ám linh thì nhớ phải duy trì tâm trí, so với Hỏa linh cuồng bạo thì Ám linh lại mê hoặc tâm trí người, một khi bị nó mê hoặc thì không phải nàng cắn nuốt nó mà là nó cắn nuốt nàng."

Dưới bầu trời đêm, Dạ Thiên Tà quay đầu lại, tầm mắt nhìn thiếu nữ bên cạnh và nhắc nhở.

Hạ Như Phong khẽ cười, hai mắt của nàng nhìn chỗ cửa đá có Ám linh và gật đầu: "Ta đã biết, Ám linh này ta nhất định phải có được, con đường tu luyện chính là phải bất chấp mạo hiểm."

Huống chi, sớm biết là đang đối mặt với Ám linh, nàng làm sao có thể không có chuẩn bị sẵn sàng?

Ở phía trước, liền luyện chế đan dược Tỉnh Thần, làm cho tâm trí của mình duy trì thanh tỉnh, dù sao, Ám linh không giống với các Ám linh khác, lực lượng lớn nhất của nó là mê hoặc tâm trí con người, tiếp theo lại là chính nó.

Chỉ cần hóa giải mê hoặc của nó, Hạ Như Phong đã từng chiến đấu qua với Hỏa linh nên cũng không sợ cái gọi là Ám linh này.

"Được rồi, hiện tại chúng ta hành động đi!" Dạ Thiên Tà khẽ cười, định đi lên phía trước thì đột nhiên, hắn cảm nhận được cái gì nên vội vàng lùi lại sau mấy bước, kéo Hạ Như Phong núp vào.

Đoàn người từ trước mặt bọn họ đi qua, gương mặt của những người đó đều vô cảm, ánh mắt dại ra giống như cái xác không hồn.

Đám người này đi đến trước cửa đá, một người trong đó di chuyển cơ quan, cửa đá ầm ầm mở ra, bọn họ cùng nhau đi vào trong cửa đá, khoảnh khắc khi bọn họ đi vào cửa đá thì cửa đá chậm rãi đóng lại.

"Linh tôn, nhóm người này đều là Linh tôn..."

Khi Hạ Như Phong nhìn thấy đám người kia xuất hiện thì giật mình ở, Thượng Quan gia khi nào lại ẩn giấu một lực lượng như vậy?

"Nếu như ta không đoán sai thì bọn họ đều đã tiếp xúc qua Ám linh, tuy không bị cắn nuốt, nhưng cũng bị mất đi tâm trí trở thành cái xác không hồn." Dạ Thiên Tà nhìn bọn họ ở phía xa, khóe miệng khẽ nở nụ cười lạnh lùng tà mị: "Những người này, nếu bị người đại lục phát hiện thì sẽ mang lại dư luận và tai nạn rất lớn cho Thượng Quan gia, cho nên mới ẩn núp ở chỗ này không để cho người đời biết, Như Phong, đi, chúng ta đi nhìn xem."

Hai người đi đến trước cửa đá, dựa theo phương pháp vừa rồi của người nọ và mở cơ qua ra, lắc mình tiến vào trong cửa đá.

Đập vào trước mặt là một con đường bí mật âm u và ẩm ướt, phía trước mơ hồ truyền đến một cổ khí tức cường đại hắc ám, hai người nhìn nhau và đi tìm nơi phát ra khí tức đó.

Nhưng mà, nhìn một màn mà chính mắt mình đã thấy được thì không khỏi đều ngây dại.

Trong mật thất kín không một kẽ hở, Ám linh bị khóa lại bởi một cái dây xích đang lan tỏa ánh sáng rực rỡ, Ám linh đang liên tục giãy dụa ở bên trong quang liên (ánh sáng của dây xích), cùng với sự giãy dụa của nó là từng sợi hỏa diễm màu đen mỏng như tơ rơi vào trong chén ở phía dưới nó.

Lập tức có một người tiến lên và trộn chất lỏng màu đen vào trong chén, lại đưa cho một đám người như cái xác không hồn kia.

Kỳ lạ là, đám người này vậy mà mày cũng không nhăn lại một cái mà đã ngửa đầu uống xong.

Khó trách, vì sao bọn hắn chỉ bị mê hoặc tâm trí nhưng lại không có bị cắn nuốt.

Hóa ra Thượng Quan gia, vậy mà lại sử dụng loại phương pháp bí mật này để bồi dưỡng thế lực.

"Đáng lẽ, Ám linh không nên nhỏ như vậy, có lẽ là bởi vì hành động của Thượng Quan gia đã làm tiêu hao lực lượng không nhỏ của Ám linh, chẳng qua, cách làm như vậy quả thật quá mức nguy hiểm, một khí Ám linh thoát khỏi quang liên thì toàn bộ Thượng Quan gia đều sẽ bị hủy diệt, nhưng cũng chính bởi vì như vậy mới tạo nên kỳ ngộ cho nàng, nếu như là Ám linh ban đầu kia, nàng muốn cắn nuốt nó thì quá mức nguy hiểm."

Dạ Thiên Tà lắc đầu, giọng nói lộ ra vẻ lười biếng, mắt tím ngậm cười nhìn thiếu nữ đang xuất thần bên cạnh.

"Nếu bí mật của Thượng Quan bị chúng ta phát hiện thì đương nhiên không thể bỏ qua, Thượng Quan gia đắc tội nàng, như vậy, ta sẽ không để cho âm mưu của Thượng Quan gia được thực hiện."

"Người nào?"

Ngay lúc này, ánh mắt của nam tử trung niên đang trộn nước thuốc trong chén kia chợt tắt, nhanh chóng xoay người, quát lạnh một tiếng với bóng tối, trong mắt hắn bắn ra mũi nhọn lạnh thấu xương.

Hắn là người bình thường duy nhất ở trong này.

"Đi thôi, Như Phong." Dạ Thiên Tà nhìn Hạ Như Phong dịu dàng cười rồi đi ra ngoài, hắn giơ gương mặt tuấn tú lên, vẻ mặt tươi cười hàm chứa nhè nhẹ tà khí: "Đường đường Thượng Quan gia, vậy mà lại làm ra loại chuyện không thể gặp người này."

"Các ngươi là ai?"

Ánh mắt nam tử trung niên rét lạnh, trước giờ hắn đều ở trong thạch thất nên vẫn chưa gặp qua Dạ Thiên Tà.

Dạ Thiên Tà ngưng cười, trên người tràn ra dày đặc sát ý, trong ánh mắt tà khí thoáng hiện lên một chút ý lạnh: "Chúng ta... Tự nhiên là người giết các ngươi."

"Hừ, thật sự là chuyện cười, cũng phải nhìn ngươi có bản lãnh này không." Nam tử trung niên cười lạnh một tiếng, trong mắt đầy khinh thường, nhanh chóng lui về phía sau và lạnh giọng nói: "Tất cả các ngươi lên cho ta, bắt sống."

Đám người này tuân lệnh và đồng thời rút vũ khí ra, ánh mắt đờ đẫn chém về phía hai người.

"Tà, ăn đan dược này vào."

Hạ Như Phong xuất ra một viên dược hoàn và ném cho Dạ Thiên Tà, Dạ Thiên Tà ăn nó mà không cần suy nghĩ, ngay lúc này, khí thế của hắn đột nhiên tăng lên, hai tay vung lên thì hắc sắc liêm đao đã bị nắm ở trong tay, đôi mắt tím kia có bễ nghễ thiên hạ (nhìn bằng nửa con mắt – chỉ kiêu ngạo).

"Triệu hồi!"

Ngón tay của Hạ Như Phong điểm một chút ở trong không trung, trong miệng hét lớn một tiếng: "Tuyết Thiên, đi ra!"

Tuyết Thiên đã sớm biến hình, linh thú biến hình thì sức lực và phòng ngự đều tăng gấp bội, đối phó với một đám Linh Tôn cấp thấp thì dư dả.

"Người nào lớn gan như vậy, dám ăn hiếp chủ nhân của Tuyết Thiên ta?" Thiếu niên tuấn mỹ lười biếng ngáp một cái, hai chân bắt chéo, tay chống đầu nằm trên đất, dáng vẻ phong tao (lẳng lơ) vô cùng.

Mà đôi mắt màu lam như đại dương kia lại hàm chứa ánh sang dịu dàng.

Rất khó tưởng tượng, trong cùng một người, lại xuất hiện cùng lúc hai tính cách khác nhau là phong tao và dịu dàng.

Khóe miệng của Hạ Như Phong vừa kéo, hiển nhiên là cảm thấy không thể nói ra lời với phương thức xuất hiện của Tuyết Thiên.

"Thú hóa người?" Sắc mặt của nam tử trung niên hoàn toàn thay đổi, hắn thấy tình thế không ổn nên muốn mượn cơ hội chuồn êm.

Nhưng mà, ánh mắt Tuyết Thiên luôn chú ý nên thấy động tác nhỏ của hắn, nhảy dựng lên từ trên mặt đất, ánh sáng trắng thoáng hiện, khi xuất hiện lại thì đã đến trước mặt của nam tử trung niên.

"Còn muốn chạy?" Nhếch môi và lộ ra một cái răng nanh sạch sẽ, Tuyết Thiên phong tao cười: "Thật có lỗi, dường như chủ nhân của ta không muốn cho ngươi sống, như vậy thì ngươi chỉ có thể đi tìm chết."

Thanh kiếm bạc loáng một cái kiếm thì đã xuất hiện ở ngay trước mặt, nam tử trung niên vội vàng lắc mình tránh thoát, nhưng không để cho hắn nghỉ ngơi thì kiếm lại hạ xuống.

Hắn chỉ là một gã độc dược sư, cũng không am hiểu chiến đấu, cấp bậc chỉ ở Linh Quân đỉnh, làm sao là đới thủ của Tuyết Thiên? Chỉ cần vài công phu thì đầu đã bị chặt xuống.

Sau khi Dạ Thiên Tà ăn đan dược vào thì liên tục đột phá vài cấp bậc, dưới sự bao vây của một đám Linh Tôn mà vẫn thoải mái như cũ.

Tuy Hạ Như Phong không phải là đối thủ của Linh Tôn, cho dù có ăn đan dược cũng không thể địch lại, nhưng mà tự bảo vệ mình thì lại không có vấn đề, ngay cả nhóm người Linh Tôn này cũng không thể làm tổn thương tới nàng.

Máu lan ra đầy bên trong động, không lâu sau, tất cả Linh Tôn đều đồng loạt bị giết giết.

"Như Phong, nhanh, lấy Ám Linh và rời khỏi, có một khí tức cường đại đang bay tới đây." Dạ Thiên Tà đột nhiên cảm nhận được một khí tức ở chỗ không xa, gương mặt nhìn về phía Hạ Như Phong thấp giọng nói.

Hạ Như Phong gật đầu và thu hồi Tuyết Thiên vào trong Triệu hồi thư, nàng không trực tiếp cởi bỏ trói buộc giúp Ám Linh, mà là lấy một đầu khác của quang liền cầm trong tay.

Khi tiếp xúc với quang liên thì có một cơn đau nhức như bị phỏng lan ra ở lòng bàn tay, nàng nhướng mày nhưng vẫn không có buông ra tay.

Trước khi hai người chuẩn bị rời đi thì đột nhiên truyền đến một tiếng hét lớn và kèm theo là một khí tức cường đại.

"Người nào lại lớn mật như thế? Dám xông vào Thượng Quan gia ta?"

Trong hư không ẩn hiện một bóng dáng chậm rãi xuất hiện, hai tay lão giả vòng ở sau lưng mà đứng, chân đạp trên hư không, từng trận gợn sóng xuất hiện ở dưới chân, ánh mắt lão giả bắn ra những mũi nhọn sắc bén, tầm mắt đặt ở trên người Dạ Thiên Tà.

"Là ngươi?" Vẻ mặt lão giả tối sầm lại, hừ lạnh một tiếng nói: "Thượng Quan gia chúng ta đối xử với ngươi không tệ, nhưng ngươi lại cùng với người ngoài làm tổn hại đến cơ nghiệp của Thượng Quan gia ta, ngươi là muốn tìm chết có phải không?"

Khóe miệng Dạ Thiên Tà tươi cười, không còn tà mị trước sau như một nữa mà là hàm chứa hàn ý lạnh lẽo.

"Muốn chết? Muốn chết rốt cuộc là ai?" Mắt tím âm lãnh nhìn lão giả, giọng điệu của Dạ Thiên Tà nhẹ nhàng nói: "Nếu không phải Thượng Quan Yên Thần muốn thương tổn nữ nhân ta xem trọng, ngươi cho rằng ta sẽ đến trả thù Thượng Quan gia?"

"Yên Thần? Là nàng?"

Lời nói này của hắn, lão giả thật sự tin tưởng, hắn chết cũng không thể ngờ Dạ Thiên Tà đã sớm nhìn trộm Ám Linh của Thượng Quan gia.

"Hừ, mặc kệ như thế nào, hôm nay, các ngươi ai cũng đừng nghĩ rời khỏi!" Thu lại suy nghĩ, trong mắt lão giả thoáng hiện vô hạn sát ý, khí thế thuộc về cường giả Chân Linh đột nhiên bộc phát ra.

"Chúng ta muốn rời khỏi, dựa vào ngươi thì cũng không có khả năng để ngăn cản." Hạ Như Phong cười nhạt một tiếng, đi lên phía trước, cho dù uy áp của cường giả Chân Linh khiến nàng có chút thở không nổi nhưng nàng vẫn cắn răng nói.

"Ha ha, ta đây cũng muốn nhìn, các ngươi làm sao mà từ trong tay thoát đi, nếu các ngươi thật sự có thể thoát đi, ta sẽ gọi ngươi một tiếng lão tổ tông..."

Lão giả khinh thường cười lớn ra tiếng, trừ phi bọn họ có thể biến mất khỏi không khí, nếu không thì làm sao có thể thoát đi ở trước mặt mình.

Ai ngờ, hắn vừa dứt lời, hai người kia lại thật sự biến mất không thấy nữa.

Lão giả đột nhiên trừng lớn hai mắt, một bộ dáng như thấy quỷ, này... Điều này sao có thể? Bọn họ như thế nào lại thật sự biến mất không thấy rồi hả? Chẳng lẽ bọn họ còn có thể xuống đất hay sao?

Tinh thần lực cường đại bao phủ bên trong động, khiến lão giả thất vọng là hắn cũng không có phát hiện khí tức của bọn họ.

"Hừ, ta mặc kệ các ngươi là ai, đắc tội với Thượng Quan gia ta thì sẽ không thể sống, bây giờ, cho dù có tìm kiếm khắp Thượng Quan gia, kiểm tra khắp toàn thành, thậm chí là toàn bộ Bắc vực, ta cũng phải tìm ra được các ngươi!"

Dứt lời, hắn phất trường bào và xoay người đi khỏi nơi này.

Mà lúc này, trong Phong Tà đại lục, Hạ Như Phong nghe lão giả lẩm bẩm thì khóe miệng giơ lên một chút nhạo báng: "Ta đây cũng muốn xem ngươi có thể thật sự tìm được chúng ta hay không."

Trăm người của chiến đội Nghịch Thiên tập trung lại đây, sau khi Hạ Như Phong rời đi thì bọn họ cũng cùng nhau rời đi theo, chẳng qua là vẫn ở lại trong Phong Tà đại lục tu luyện.

Ngoại trừ trăm người bọn họ và vật cưỡi cùa bọn họ ra thì chỉ còn có Lý Nột là người tình nguyện đến đây, nhưng mà lúc hắn nhìn Hạ Như Phong thì cứ muốn nói lại thôi, như là có chuyện gì bí ẩn khó nói.

"Tà, bây giờ ta muốn hấp thu Ám Linh, chàng ở bên cạnh bảo hộ cho ta." Vẻ mặt Hạ Như Phong chợt tắt, con ngươi đen nhìn về phía Dạ Thiên Tà và thản nhiên nói.

Dạ Thiên Tà gật đầu, tà mị cười: "Tốt, nàng yên tâm cắn nuốt, ta sẽ không để cho nàng có nguy hiểm."

"Năng lực của chàng, ta đương nhiên tin." Hạ Như Phong cũng khẽ cười, mặc kệ như thế nào thì Dạ Thiên Tà cũng đã từng cắn nuốt qua Ám Linh, với kinh nghiệm này của hắn thì có thể mang đến tác dụng rất lớn cho việc cắn nuốt của nàng.

Cắn nuốt Ám Linh thì sẽ được tiến hành dưới sự bảo vệ của Dạ Thiên Tà.

Mặc dù với tâm trí của Hạ Như Phong thì không đến mức sẽ bị mê hoặc, nhưng lực lượng của Ám Linh cũng không chỉ có như vậy.

Sự ăn mòn và hủy diệt của nó đều có uy lực cực lớn...

Mọi người trong chiến đội Nghịch Thiên, khi nhìn Hạ Như Phong cắn nuốt Ám Linh thì trong lòng đều đầy rung động.

Bọn họ đều cho rằng, bởi vì tiểu thư có thiên phú nên mới đạt được thực lực như vậy, lại không nghĩ rằng, nuốt hóa linh lại chịu đựng thông như vậy thống khổ, mà nàng đã muốn có được hai cái linh.

Thẳng đến lúc này, những người có mặt mới rõ ràng, có thể đạt tới như thế thành tựu, lại đã để tiếp nhận rồi như thế nào thống khổ?

Bất quá bởi vì Dạ Thiên Tà ở bên, Hạ Như Phong tuy rằng gánh vác trước rất lớn đau đớn, lại cũng không có nguy hiểm cho đến tính mạng.

Nhưng mà, trước khi Hạ Như Phong cắn nuốt thì cũng không thể ngờ rằng, lần ca71n nuốt này của nàng lại tiêu tốn hơn nửa năm thời gian...

"Ai, Tà lão đại, mỹ nhân tỷ tỷ, các ngươi rốt cuộc là đã đi nơi nào rồi hả? Mỹ nhân tỷ tỷ, ta nhớ cái ôm thơm ngào ngạt của ngươi, chẳng lẽ các ngươi thật sự đều không cần ta sao?"

Dưới tàng cây liễu, hai tay Tiểu Bạch chống đầu, hai mắt đầy ai oán nhìn bầu trời xanh.

Ánh mặt trời chiếu xuống trên gương mặt non nớt đáng yêu của hắn làm lóe ra ánh sáng chói mắt, bạch y nhẹ nhàng tung bay theo gió, bóng tiểu thiếu niên đơn bạc chiếu rõ nét trên mặt nước trong suốt.

Hơn nửa năm trước, Dạ Thiên Tà và Hạ Như Phong thoát khỏi Thượng Quan gia, lão tổ tông Thượng Quan gia là Thượng Quan Diệt, cũng chính là vị lão giả Chân Linh kia, hạ lệnh tìm kiếm tung tích của hai người.

Cũng bởi vậy mới biết rõ quan hệ giữa Hạ Như Phong và Bắc Ảnh gia.

Hiện tại hai nhà đã ở tình thế như nước với lửa, đoạn thời gian trước còn bộc phát ra một trận chiến đấu, mẫu thân của Bắc Ảnh Xuyên Lạc, cũng chính là cường giả Chân Linh của Bắc Ảnh gia Bắc Ảnh Dao bị Thượng Quan diệt ám toán, bản thân bị trọng thương nên không có cách nào chiến đấu nữa.

Có thể nói, hiện tại gia tộc Bắc Ảnh đang bị đe dọa.

"Haiz, mỹ nhân tỷ tỷ, ngươi mau trở lại đi, chuyện của ngươi và Tà lão đại ta cũng đã nghe nói, thế nhưng rất nhiều lão gia hỏa của gia tộc Bắc Ảnh trách các ngươi làm liên lụy đến Bắc Ảnh gia, tỷ đệ ba người Bắc Ảnh Lạc Sa vẫn cố hết sức bảo vệ các ngươi nhưng cũng không có tác dụng, mấy ngày trước ta có nói, mỹ nhân tỷ tỷ có thể chữa khỏi tổn thương của Bắc Ảnh Dao nhưng cũng không có người tin tưởng, ngay cả Bắc Ảnh Lạc Sa cũng không tin, cho nên, mỹ nhân tỷ tỷ, ngươi mau trở lại làm cho bọn họ nhìn xem sự lợi hại của ngươi, với thuật luyện dược của ngươi thì nhất định có thể."

Tiểu Bạch nhìn trời xanh, hai chân nhẹ nhàng lắc lư, lầm bầm lầu bầu nỉ non nói.

Ngay lúc này, nghe được tiếng ồn ào lớn ngoài cửa, Tiểu Bạch nhướng mày, bất đắc dĩ thở dài: "Lại là người Thượng Quan gia ở ngoài cửa nhục mạ, Bắc Ảnh Dao bị trọng thương nên không có cách nào xuất chiến, hiện tại gia tộc Bắc Ảnh hoàn toàn không phải là đối thủ của Thượng Quan gia, mỹ nhân tỷ tỷ, Tà lão đại, các ngươi khi nào thì trở về?"

Tiểu Bạch tin tưởng, chỉ có hai người bọn họ trở về thì thế cục khẳng định sẽ phát sinh biến hóa long trời lỡ đất.

Ngay cả hắn cũng không biết vì sao, đối với bọn họ lại có tín nhiệm như vậy...



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.