Ván Bài Lật Ngửa

Chương 33: Anh Rất Nghe Lời Em Rất Ngoan




Editor: Quỷ QuỷHọc kỳ mới, Tiếu Nhiễm gặp lại vài người bạn, ngoài áp lực bài vở, cô vẫn vô ưu vô lo.

Cố Mạc tận lực tranh thủ làm việc, cố gắng sắp xếp thời gian ở bên Tiếu Nhiễm.

Quanh đi quẩn lại mùa xuân hoa nở cũng đến, rốt cuộc không cần ngồi trong nhà tránh lạnh nữa.

Cố Mạc nắm tay Tiếu Nhiễm, tản bộ dọc theo hồ nước.

“Mệt rồi?” Đi được một đoạn đường, Cố Mạc liền quan tâm hỏi.

“Phía trước có tiệm thịt nướng.” Tiếu Nhiễm chỉ về phía một ngôi nhà đằng trước cười nói.

“Được.” Cố Mạc lập tức đồng ý, nắm bàn tay Tiếu Nhiễm, đưa cô đi đến đó.

Ăn một bữa ngon lành xong, Tiếu Nhiễm liền nói muốn đi chèo thuyện, Cố Mạc vẫn đồng ý không chút do dự.

“Chú, có phải em muốn gì anh cũng đồng ý vô điều kiện?” Tiếu Nhiễm ngẩng đầu, khẽ cười hỏi.

“Chỉ cần hợp lý.” Cố Mạc cưng chiều cười nói.

“Em không muốn chèo thuyền nữa, em muốn đi ngồi tàu hải tặc.” Tiếu Nhiễm ôm cổ Cố Mạc cười ngọt.

Cố Mạc cúi đầu nhìn cái bụng của Tiếu Nhiễm đã nhô lên một chút, cau mày nói: ”Yêu cầu không hợp lý thì khó mà đồng ý được.”

“Cái gì gọi là hợp lý.” Tiếu Nhiễm bất mãn chu cái miệng nhỏ nhắn.

“Không làm làm em bị thương.” Cố Mạc lập tức giải thích.

“Đều là tàu thuyền, sao chèo thuyền thì được mà ngồi tàu hải tặc lại không được?” Tiếu Nhiễm kiêu ngạo hỏi.

“Em muốn làm anh giống như Viễn Chu, ngày nào cũng sống trong khiếp sợ?” Cố Mạc nhéo hai má Tiếu Nhiễm.

Tiếu Nhiễm xì ra một tiếng cười: ”Anh nhìn ra rồi à.”

Cố Mạc ôm Tiếu Nhiễm, thản nhiên nói: ”Đi! Anh đưa em đi chèo thuyền.”

“Vậy tàu hải tặc, ngựa gỗ xoay tròn thì sao?” Tiếu Nhiễm chớp mắt, tràn ngập hi vọng hỏi.

“Chơi ở công viên nhiều người lắm, em sẽ bị ngã đó.” Cố Mạc lại từ chối. Nhìn thấy Tiếu Nhiễm thất vọng cắn môi, anh liền cười nói: ”Buổi tối đi. Tối anh đưa em đi.”

“Buổi tối thì người ta đóng cửa mất rồi.” Tiếu Nhiễm lại chu miệng nói.

Đã lâu không được chơi thỏa thích rồi.

“Anh có cách.” Cố Mạc lấy điện thoại ra gọi cho Tần Viễn Chu, “Viễn Chu, đêm nay Tiếu Nhiễm muốn chơi ngựa gỗ xoay tròn, chú đi sắp xếp một chút, anh sẽ bao hết. Mang theo Cố Tương và bé con, cơm nước xong rồi đi chơi cho thỏa thích.”

“Được. Cố Tương ngày nào cũng với em là ngột ngạt muốn điên rồi.” Tần Viễn Chu lập tức sảng khoái đồng ý.

“Buổi chờ mấy đứa ở Hilton.” Cố Mạc nói xong, liền cúp điện thoại, cười nói với Tiếu Nhiễm, “Đã xong.”

“Anh còn quên chưa gọi cho Giai Tuệ.” Tiếu Nhiễm ôm thắt lưng Cố Mạc, cười nói.

“Bạn thân của em thì em gọi đi.” Cố Mạc thản nhiên cười nói.

Tiếu Nhiễm nở nụ cười.

Gọi điện thoại của Giai Tuệ xong, Cố Mạc liền đưa Tiếu Nhiễm đi chèo thuyền.

Ngồi trên thuyền, Cố Mạc phát hiện gió hơi lớn, liền cởi áo khoác ra khoác cho Tiếu Nhiễm.

Tiếu Nhiễm rúc vào vai Cố Mạc, cảm động nhếch miệng.

“Chồng.”

“Ừ?” Cố Mạc cúi đầu, nhìn Tiếu Nhiễm một chút.

“Em không ngờ em còn có thể hạnh phúc thế này.”

“Đồ ngốc!” Cố Mạc hôn lên đỉnh đầu Tiếu Nhiễm, đau lòng ôm chặt vai cô.

“Mau nhìn! Vịt con!” Tiếu Nhiễm đột nhiên nhìn thấy có một con vịt con trên mặt hồ, liền quên đi đau buồn, hưng phấn kêu lên.

Cố Mạc lấy điện thoại ra, nói với Tiếu Nhiễm: ”Cười một cái. Để anh giữ vịt con.”

Tiếu Nhiễm lập tức giơ tay làm chữ V, tươi cười ngọt ngào.

Cố Mạc chụp xong, đưa đên trước mặt Tiếu Nhiễm: ”Em cười thật là xinh đẹp.”

“Vịt con đâu?” Tiếu Nhiễm tìm nửa ngày không thấy con vịt.

“Chỉ lo chụp em, quên mất rồi.” 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.