Vai Chính Công Thụ Sao Lại Đánh Nhau Vì Mình?!

Chương 14




Tại biệt thự ven sông Sài Gòn. Một người thanh niên ngồi trên ghế xoay, mặt lạnh tanh, đằng đằng sát khí nhìn Dạ Long:

- Cậu hay lắm! Dám thuốc tôi.

- Này, lão đại! Tôi đưa nhầm chai rượu thôi mà. Mà nhờ vậy, anh được "hạnh phúc" còn gì.

- Còn nói. Đường đường là tiến sĩ hóa học, lại bị trúng chính thứ thuốc mình chế ra mà không biết, nhục không hả? Huống hồ, tôi như vầy, cần đến thứ thuốc đó sao, cậu quá xem thường tôi rồi.

Khang nói xong, đứng lên, tiến chầm chậm về Dạ Long, một tay đút túi quần, chuẩn bị rút ra gì đó. Dạ Long xanh mặt, không lẽ muốn tiêm cho mình điên loạn? Bạn bè lâu năm, có cần ác vậy không chứ.

- Lão đại, dù anh là ai nhưng tôi vẫn không cư xử tệ với anh, anh muốn tôi phát điên sao hả?

- Hahaha! Mời anh uống ly rượu thôi, sao căng vậy? Hahaha

- Anh giỡn cũng nhây đấy, làm hết hồn.

Khang vỗ vỗ lên vai Long, rồi đưa ly rượu cho Long uống. Long hoàn hồn, cầm ly uống cạn mà không hề nghi ngờ. Khang nhìn Long uống, chỉ nhếch mép cười hài lòng. Uống chưa được 2 phút, Dạ Long thấy lòng khó chịu, khô nóng. Anh ngước nhìn Khang:

- Anh...anh bỏ gì vô rượu?

- Thuốc tôi đã trúng lần trước. Không sao đâu, đi giải đi. Hahaha. Cảm giác sảng khoái lắm. Hahaha

Dạ Long nhếch mép, đáy mắt thâm trầm nhìn Khang.

- Làm sao đây, tôi...tôi không thích phụ nữ, tôi thích anh...

- Hả???? cậu....

Dạ Long tiến đến bên Khang, gương mặt bừng bừng ham muốn. Dạ Long vừa tiến tới, vừa cởi bỏ áo của mình, lộ ra cơ ngực săn chắc. Anh cảm thấy nóng, mồ hôi tứa ra ướt đẫm. Lần này, tới lượt Khang hoảng hốt, thụt lùi, đứng sau bàn làm việc. Dạ Long áp sát, dùng sức xé áo sơ mi của Khang. Hai người đàn ông vờn nhau trong phòng. Cuối cùng, họ trượt ngã sõng xoài trên giường. Đúng lúc này, An mở cửa bước vô, trợn to mắt nhìn tư thế không được bình thường kia của Khang và Long. Áo sơ mi của Khang bị phanh nút, còn Dạ Long hoàn toàn ở trần nửa thân trên, cả hai lăn lộn trên giường???

- Hai anh luyện võ sao không ra sân? Luyện trong phòng đụng đồ bể tùm lum. Giàu cũng không nên phí thế chứ....

Dạ Long: anh không luyện võ, anh luyện cái khác. Hay là em xem học hỏi cũng được.

Dạ Long quay lại nháy mắt với Khang, nhếch mép cười.

An: luyện gì mà em phải học?

Dạ Long xoay lên, tính mở miệng ra trả lời thì bất thình lình phần gáy bị đau nhói, anh xoay lại nhìn Khang thì trời đất tối xầm, Dạ Long ngã lăn ra giường, bất tỉnh. Vũ Khang bình tĩnh đứng lên, gài lại nút áo, phủi phủi bụi rồi săn tay áo lên, đi về phía An, nắm tay cô dắt ra ngoài. An đang trố mắt nhìn màn vừa rồi, "Khang đánh Dạ Long bất tỉnh. Tình cảm của họ xưa giờ rất tốt, chỉ là luyện võ thôi có cần thẳng tay vậy không? Hai ông này....thiệt là....hết nói."

Họ ra tới sân vườn bên bờ sông, thân hình Khang thẳng tắp, hai tay đút túi quần, đứng nhìn ra dòng sông lắp loáng dưới nắng chiều, trông thật soái à. An đứng nhìn phía sau mà ngơ ngẩn.

- Em tìm anh có chuyện?

Lúc này, cô mới sực tỉnh, tiến lên đứng bên cạnh anh, hỏi nhỏ:

- Chuyện của bác Lâm và Khánh Đình, là do anh?

- Phải!

- Là phần nào của anh?

- Có quan trọng sao? Anh là chồng em, đụng đến vợ anh, sẽ phải trả giá. Phần nào của anh không phải chồng em?

- Em chịu thua anh rồi. Anh có cách gì giúp họ trở lại bình thường không?

- Có, nhưng phải trả giá.

- Họ rất giàu, có thể họ trả được.

- Anh đâu có thiếu tiền...

- Vậy anh muốn trả gì?

- Em có nhớ hợp đồng đầu tiên chúng ta ký? Lần này cũng sẽ tương tự như vậy.

- Anh muốn em làm tình nhân?

- Hahaha! Em đã là vợ, mẹ của con anh, làm tình nhân thì anh lại bị lỗ thời gian tán tỉnh em à?

- Anh muốn sao, nói thẳng ra đi, em không thích đoán, càng không thích vòng vo.

- Được! Vợ rất thẳng tính. Anh muốn....giống như hôm qua, nhưng đổi vai...

- Là sao???

- Em chủ động...để chúng ta thăng hoa, ngày mai em sẽ có thuốc giải. Vì trong cuộc đời anh, chưa có người phụ nữ nào câu dẫn được anh. Anh muốn vợ...phải là người ngoại lệ.

Khang quay qua nhìn An, môi nhếch lên độ cong nhẹ. Còn An im lặng, mặt đỏ như cà chua. "Nghĩ sao kêu cô dụ hắn, suy nghĩ biến thái cũng mình hắn nghĩ ra được." Cô phụng phịu, vò nhăn nhúm tà áo, nhìn Khang tức tối, nhưng không biết nói gì. Dù sao, hai người đã là vợ chồng, cũng đã trải qua chuyện kia, nhưng sao hắn muốn cô chủ động? Xem cô giống bao người con gái khác? Cũng không đúng, chẳng phải hắn muốn cô khác nên mới kêu cô làm vậy. Hey ya, càng nghĩ càng tức mà không thể phản biện. An nghĩ tới gương mặt mệt mỏi của bác gái, tuổi thơ với Khánh Đình, An lại buồn. "Thôi kệ, vợ chồng mà, mắc chi ngại, ngại với chồng là có vấn đề. Ừ, đúng rồi, mình là vợ anh, không có gì lo hết." An nhìn Khang, ánh mắt cương quyết:

- Được! Nhưng em muốn sử dụng quyền trợ giúp.

Khang hí mắt, nhếch mép cười, khom người nói nhỏ bên tai An:

- Em được sử dụng tất cả những gì em muốn, kể cả thuốc. Nhưng nên nhớ là anh ăn miếng sẽ trả miếng.

Vừa nói, Khang phì cười trong cuống họng rất nhỏ, cố tình hôn phớt lên gò má cô trước khi thẳng người. Trông thấy mặt cô đỏ hơn trong nắng chiều, anh hài lòng, dùng một tay xoa xoa đầu cô rồi đi vô nhà.

An thẹn quá hóa giận, vùng vằng đi vô sau. Cô đi vô phòng, lên google search cách cua trai. Tìm cả buổi mà toàn hiện ra cách tỏ tình, cách đeo đuổi....mà không ai nói làm sao dụ trai vụ kia. An vò tóc, không lẽ xài thuốc, mà mua ở đâu?... nhức đầu quá đi. Tên Dạ Long chết bằm, bị đánh cú nhẹ hều mà ngủ tới giờ. Mệt quá đi! An lại tìm những bộ phim 18+, nhưng cũng không thấy phim nào hướng dẫn con gái dụ con trai xxx hết. An search chỗ mua thuốc kích dục, "hắn hăm không cho thuốc hắn thôi, mình tự uống là được chứ gì. Khánh Đình à, vì bạn mình tận lực rồi. Mong sau chuyện này, bạn sẽ không làm sai nữa." Tìm ra chỗ bán thuốc, An cũng không có can đảm đi mua, chạy qua chạy lại khu Châu Văn Liêm quận 5 mấy lượt, trời tối mà An vẫn chưa mua được dụng cụ hỗ trợ. Thơ thẩn trên con đường Nguyễn Tri Phương, An ghé vào tiệm rượu, tìm mua loại rượu mạnh nhất, sau một hồi, cô quyết định mua Chivas 21. Nhìn chai chỉ biết lắc đầu ngao ngán, hi vọng thành công. Qua tìm hiểu Google, An mua thêm nước hoa ( kích tình) và nến thơm, bắt đầu bẫy chồng.

Về đến nhà, Dạ Long đã tỉnh, đang ngồi bàn chuyện với Khang. Thấy An về, anh liền lên tiếng:

Long: Em gái về rồi à, phải chi hồi sáng em đến trễ chút, hey, phá hỏng cơ hội của anh.

An: Anh với ảnh tập võ nên ra ngoài, tập trong phòng chật chội, va bể đồ sao?

Long: Võ này dành tập trên giường thôi em.

An: Hả??!!??

Khang: Dạ Long! Cậu nói nữa đừng hỏi vì sao tôi điên nhé.

Long: hahaha! Hôm nay hăm dọa tôi cơ đấy, tôi sợ Khang, và nể lão đại, nên....thôi.

Long đi đến bên An, thì thầm vào tai cô "muốn dụ tên kia, anh có cách". Nói rồi, anh háy mắt ra phía sau, An hiểu ý, gật gật đầu. Dạ Long nhìn Khang tủm tỉm cười, rồi đi ra sau vườn, để lại ai kia mặt đen thui. An cũng vờ không để ý, đi theo sau Dạ Long. Long đưa cho An một lọ thuốc và chai rượu vang, loại Thiên Vũ thích uống, dặn cô bỏ vô rượu. Thêm một ống nhỏ tinh dầu Xạ hương, chứa Pheromone, cho An xông trong phòng.

- Thiên An! Đây là thuốc anh lén bỏ vào rượu hôm qua, kết quả em biết rồi. Do Thiên Vũ nhiều năm không gần phụ nữ, anh sợ hắn ác cảm vì ám ảnh bà Hiền phụ ba hắn, dần dà thành gay, nên bỏ thuốc thử hắn. Dù sao, lấy em ra làm thí nghiệm, anh cũng nên nói với em lời xin lỗi.

- À, thì ra là vậy. Hèn chi anh ấy hôm qua hơi kì.

Nghĩ tới chuyện tối qua, bất giác An đỏ mặt, cúi đầu. Dạ Long nhìn thấy cô mắc cỡ, cũng phì cười.

- Em không hỏi gì anh sao?

- Em phải hỏi gì anh à?

- À, thì ví dụ như anh có gay không?

- Hahaha. Anh gay hay không, liên quan gì em mà hỏi. Hahaha

Dạ Long xụ mặt, thở dài. Cô em gái của tôi đúng là trong sáng quá. Nếu em không hiểu lầm thì thôi vậy, đỡ phải giải thích.

Sau khi ăn tối, Khang qua phòng làm việc, còn An vô phòng ngủ, làm theo chỉ dẫn của Dạ Long. Cô rót ra hai ly rượu vang, bỏ thuốc vô một ly, và mở đèn xông tinh dầu, đổ hết cả ống xạ hương vào đèn. Sau đó, An mở tủ tính thay đồ, nhưng đây là biệt thự ven sông, không phải chung cư nên không có đồ ngủ của cô, An đành lấy đại áo sơ mi của Khang mặc. Dáng người anh cao ráo, còn An thấp bé, dù chỉ mặc áo cũng dài tới đùi. Cô hồi hộp nằm trên giường chờ.

Khang mãi lo xử lý công việc, quên mất lời hứa với An, đến khi nhớ ra đã hơn 12 giờ đêm. Anh tắt đèn về phòng mình. Mở cửa phòng, Khang đã ngửi thấy hương thơm lạ, đang suy nghĩ, xoay qua thấy An đã ngủ ngon lành. Chắc nằm chờ mệt quá nên ngủ, mền cũng không đắp.

Dưới ánh đèn ngủ ấm áp, thân hình cô gái trắng nõn nổi bật trên tấm gra giường màu tím than. Khang ngồi xuống bên mép giường, lặng yên ngắm nhìn, nhẹ nhàng vén mấy sợi tóc lòa xòa bên mặt của cô. An giật mình, mở mắt thấy gương mặt thân thuộc, cô thở phào, mỉm cười nhìn Khang. Cô đứng lên, lấy hai ly rượu đưa cho anh một ly.

- Anh phải uống hết.

Khang cầm ly rượu lắc lư, chất rượu trong ly sóng sánh màu đỏ quyến rũ, ánh mắt anh vẫn quan sát An, xem cô dùng chiêu trò gì tiếp theo. Còn An cứ nhìn chằm chằm vào ly, cầu mong anh uống cho nhanh. Môi Khang nhếch lên độ cong nhẹ. Anh cầm ly rượu chậm chạp tiến về phía An, ly rượu sóng sánh ngày càng mạnh, lúc áp sát cô thì một ít rượu trong ly cũng bắn ra, dính vài giọt màu đỏ trên nền áo sơ mi trắng. Khang đặt ly rượu xuống bàn, rút khăn giấy lau cho cô, An cũng đặt ly của mình lên bàn, dùng giấy chậm lau vết rượu.

- Không sao đâu, em tự lau được. Anh uống rượu đi.

- Ừm

Khang cầm ly rượu của An, nhếch môi cười, rồi uống một hơi cạn sạch. An lau xong, ngước lên nhìn thấy ly hết sạch, thở phào nhẹ nhõm, giờ thì chờ thôi.

Cô cũng cầm lên ly của Khang nhấm nháp, vị chát, chua nhẹ, không ngọt như rượu Kikko của Nhật. Lưõi An hơi tê, nhưng cố nuốt. Cô sợ say, nên không dám uống nhiều.

- Anh uống hết, em cũng nên uống hết chứ. Rượu nho tốt cho phụ nữ.

An nhìn anh, nở nụ cười gượng, rồi cầm ly, bịt mũi uống sạch. Hương rượu làm An chếnh choáng, cô ngồi phịch xuống ghế, ngước đôi mắt đờ đẫn lên nhìn Khang. Sao anh ấy vẫn chưa trúng thuốc nhỉ, hình như mình say rồi, làm sao đây. An cố đứng lên, đi lại chai rượu xem độ cồn bao nhiêu mà cô say nhanh như thế. Vừa bước vài bước, cô đã lảo đảo ngã vào vòng tay của Khang.

- Em sao vậy, say đến loạng choạng luôn à? Anh cho em cơ hội ăn anh, sao em bủn rủn thế kia.

- Anh! Chắc em say, thôi anh muốn làm gì thì làm đi. Mai đưa em thuốc giải là được.

- Hahaha! Người làm là em, em muốn thuốc giải thì em phải làm. Tính lấy rượu đẩy nhiệm vụ qua anh à, em gái khôn quá đấy.

- Em, em say thật mà.

Khang tà mị nhìn An, nhìn gương mặt ửng hồng của An, anh nghiêng đầu, cầm ly rượu lên xem. "Quả nhiên em bỏ thuốc anh, cô bé này, tưởng chỉ dùng rượu thêm can đảm, không ngờ em lại...., em không tự tin vào mình sao vợ....cái tên Dạ Long chết bằm, dám thuốc ta 2 ngày liên tiếp, chờ đó."

Anh đặt An nằm xuống nệm, tính mở cửa phòng đi ra lấy thuốc giải. Vừa cầm tay nắm cửa, một vòng tay bé xíu ôm chầm lấy anh từ phía sau. Người An cảm thấy khô nóng, đâu đó hạ thân co rút mãnh liệt, khao khát được yêu thương, lấp đầy. Thân người Khang mát lạnh, hương bạc hà pha hương gỗ vương vất. An cứ thế hít hà, đôi môi anh đào vô nhìn sượt tới,sượt lui trên tấm lưng rộng, kích thích giác quan người đàn ông, tạo ra thứ cảm xúc ham muốn mãnh liệt.

- "Không cần thuốc giải nữa, anh sẽ giải cho em luôn."

Anh xoay người lại, nhìn chằm chằm vào đôi mắt long lanh ngây dại, miệng chúm chím liếm vành môi như gọi mời. Yết hầu của Khang cũng giật lên xuống.

- Thiên An! Em có hối hận không? Dù hôm nay em không làm gì. Anh vẫn đưa thuốc giải cho em.

- Chồng! Dù anh có đưa thuốc giải hay không, thì em là vợ anh, chuyện này vẫn sẽ xảy ra. Ai lại hối hận khi yêu chồng.

Anh nở nụ cười thật tươi, liền cuối xuống hôn lên nụ hoa đang hé kia. An như nắng hạn gặp mưa, cũng nhanh chóng đáp lại nụ hôn của anh, môi lưỡi vấn vít. Cô còn cả gan tháo từng nút áo sơ mi anh đang mặc, cơ ngực săn chắc lộ ra, khiến An muốn chảy máu mũi. Cô đẩy anh ngồi lên giường, còn cô ngồi lên đùi anh, nhìn anh hoang dại. Lần này, An chủ động hôn môi anh, nụ hôn cuồng dã, si mê. Tay cô choàng lên cổ, rồi lần xuống lưng Khang, chạm phải từng vết sẹo ghê người. Tay An dừng lại, mắt cô mở to, suy nghĩ gì đó, nhưng chỉ vài giây, rồi tiếp tục hôn Khang. Trong mắt An rịn ra giọt lệ đau lòng. Những vết sẹo trên lưng anh, cô đã nghe anh kể qua chiến tích của nó, lần trước cô khóc vì thương cảm. Nhưng lần này, cô khóc vì đau lòng. Từ đầu, anh luôn quan sát An, nhìn thấy giọt nước mắt của cô, Khang cảm thấy hạnh phúc lạ, nhưng anh vẫn đẩy cô ra, vịn hai tay cô và hỏi:

- Không hối hận, tại sao em khóc?

- Em....em....vì em yêu anh. Em đau lòng vì anh phải trải qua tuổi thơ đen tối, mà đáng ra nó phải dành cho em. Cảm ơn anh đã tha thứ và bao dung vì em. Chồng à, em yêu anh....hơn những gì em biết, hơn những người em biết. Hic...hic...

- Thiên An! Anh yêu em.

Và họ lại hôn nhau, từng mảnh quần áo rơi xuống, cho hai thân thể sẵn sàng hòa vào nhau. Anh vịn eo cô, xoay cả hai người lại, đặt An nằm dưới thân, nhẹ nhàng dùng môi mình mơn man trên cơ thể thanh xuân. Từ vầng trán cao rộng, lướt nhẹ qua chóp mũi xinh xắn, dừng lại dịu êm trên cánh môi anh đào vẫn đang phả từng hơi thở chếnh choáng men rượu. Anh tiếp tục in dấu trên xương quai xanh trắng mịn, ngậm một bên nụ hồng đã thẳng đứng vì dược tình, tay khẽ khàng xoa nắn bên còn lại. Cả cơ thể An như có trăm ngàn luồng điện chạy dọc khắp cơ thể. Đã là lần thứ 3, nhưng sao lần này, cô cảm thấy khao khát, ham muốn hơn bao giờ hết. Thì ra say cũng hay, say có thể thể làm người ta thêm can đảm, như cô hôm nay, cô cam tâm tình nguyện "yêu" anh. Anh của hôm nay dịu dàng thuần thuật quá, tạo ra từng đợt khoái cảm như từng cơn sóng tắm mát cho cơ thể nóng bừng của cô.

Anh hôn xuống phần bụng vẫn còn đường Linea Nigra mờ mờ ( đường màu đen giữa bụng khi mang thai). Anh hôn rất lâu lên từng cm trên lằn đen đó với sự trân trọng, yêu thương. Dấu ấn chứng minh sự hi sinh của vợ, người đã đem cho anh thiên thần bé bỏng. Nụ hôn trượt dần xuống nơi hoa nguyệt. Anh hơi ngẩng đầu quan sát thái độ của An, anh muốn cô sẵn sàng thích ứng với mình, không phải do tình dược. Trông thấy cô vẫn đang đê mê, anh liền cúi xuống, hôn lên nơi tư mật không hề che đậy của cô. Dù vẫn đang ở trong khoái cảm, nhưng An vẫn ráng hít người lên, ngăn anh hôn vào chỗ ấy, cô cố gắng lên tiếng, tiếng nói đã khàn đục.

- Đừng anh!

- Vợ! Em sẽ thích!

- Anh là ngưòi ưa sạch sẽ, không cần làm thế đâu.

- Em chỉ cần biết miệng anh không ăn tạp. Em là ngoại lệ duy nhất anh muốn ăn, ăn tất cả những gì của em. Với anh, nó sạch hơn bất cứ gì anh ăn.

Đôi mắt nâu trầm hẳn màu dục vọng, môi cong nhẹ, anh nhướng người, tiếp tục công việc dang dở. Anh dùng lưỡi khuấy đảo hoa nguyệt, mút mát đẩy đưa, làm cô gái dưới thân thêm run rẩy.

Bàn tay An nắm chặt gra giường, cơ thể vô thức ưỡn lên, miệng "uhm...ah" trong khoái cảm. Cả cơ thể nhuộm hồng, trán vã đầy mồ, có thể thấy An đã trải qua luồng điện giật mãnh liệt như thế nào. Anh liếc ngước nhìn cô trêu chọc, quì thẳng người, từ từ tiến vào giữa hai chân cô, nhanh chóng hòa nhập vào cô. Sự tiếp xúc nóng bỏng, trơn tuột bao quanh người đàn ông, lấp đầy người phụ nữ, phóng thích cảm xúc kích tình đến cực đại. Trong căn phòng ngủ ấm áp, bóng dáng giao hoan của hai người yêu nhau in trên tường từng đợt nhấp nhô. Mùi xạ hương lan tỏa trong không gian, hòa cùng pheromone đã góp phần đưa cả hai cùng thăng hoa, trong tình dục và tình yêu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.