Vài Ba Chuyện Thường Ngày Của Tôi và Sếp

Chương 6: Tài liệu về người chết




"Hừ! Không hổ là thần chết của Điện Quang Diệu!" Quân Ly bay nhanh, bị móng vuốt trên bàn tay khủng bố cào mất một mảng da thịt sau lưng, máu tươi giàn giụa, mà hắn lại cười lạnh lùng cùng tà nịnh.

Huyễn Linh Thú xoay người hướng về phía trước, nghênh đón từng ánh chớp màu vàng, hành động mạnh mẽ cùng sức mạnh quả thật khiến người ta trố mắt đứng nhìn.

Quân Ly đứt mất một cánh tay, tay áo trống rỗng bay tới thổi đi, sắc mặt hơi tái nhợt, cũng không giảm vẻ hung tàn của ma thú.

Nhưng nếu nói hung tàn thì diệt trừ bốn cây vô cực thiên khóa, Mặc Liên lộ ra bản tính mới thực sự là hung tàn nhất!

Tống Mịch bồi dưỡng ra mãnh thú, cũng không chỉ để khoe khoang.

Có điều hắn sẽ không lựa chọn diệt trừ bốn thanh vô cực thiên khóa, muốn đối phó Quân Ly bị Lục Hồn Phong Ấn giam cầm thì hiện tại cũng đủ rồi!

Bên trái khóe mắt Hoa Kết Ngạnh màu đen nở rộ ra ánh lên vẻ quỷ dị, một đôi con ngươi đen nhánh âm trầm khủng bố.

Quân Ly nao nao, thực lực Mặc Liên hắn tận mắt thấy, lúc đầu giết Hoàng Bắc Nguyệt, thủ đoạn không hề hàm hồ!

Tuy nói bây giờ còn có một cây vô cực thiên khóa giam cầm, nhưng chính hắn cũng phong tỏa một nửa hồn phách, cho nên ngay tại lúc này chống lại Mặc Liên tuyệt đối không phải là chuyện tốt!

Nghĩ vậy, Quân Ly chậm rãi lui về phía sau, ẩn vào ánh sáng trắng chói mắt phía sau, trong mắt Mặc Liên chợt lóe sắc lạnh, lập tức đuổi theo.

Leng keng leng keng...

Vài tiếng binh khí va chạm vào nhau vang lên ở gần, sau một lát, thân ảnh Hoàng Bắc Nguyệt liền từ trong ánh sáng trắng hiện ra, bước chân lảo đảo một chút, Mặc Liên vội vàng tiến lên đỡ nàng.

Trên người không ít vết thương, nhưng nàng vẫn cười ra tiếng, đưa tay xoa vết máu ở khóe miệng.

Ánh sáng trắng dần dần tiêu tán, thân ảnh Yểm cùng Quân Ly cũng cùng xuất hiện.

Yểm không khá hơn nàng chút nào, hai người cùng xuất chiêu, trên người hắn quần áo màu đỏ hoa lệ, vạt áo dài bị lửa thiêu hủy, ngoại bào rộng thùng thình đã bị hắn cởi bỏ, chỉ còn lại trường bào làm nổi bật vóc người cao to của hắn.

"Xú nha đầu!" Yểm hừ lạnh một tiếng, lưỡi hái thật lớn chạm trên mặt đất, chống đỡ sức nặng thân thể, mà vẻ hung ác trong mắt hắn không hề yếu bớt!

Vừa mở miệng, trong miệng mùi máu tanh dũng mãnh tiến ra, mùi máu tươi làm lệ khí của hắn càng tăng lên.

Lửa Địa ngục lại bốc lên ở dưới chân hắn.

Mặc Liên đẩy Hoàng Bắc Nguyệt ra một bên, nói: "Ngươi nghỉ ngơi một chút đi."

Nói xong liền không thèm nói đạo lý nghênh chiến Yểm, chỉ thấy ánh chớp màu đen lượn lờ, cảm giác trời đất đều biến sắc.

Hoàng Bắc Nguyệt nhìn thoáng qua, sau đó chậm rãi chuyển mắt hướng Quân Ly.

Như vậy cũng tốt, trước hết để Mặc Liên tiêu hao Yểm, nàng đối phó Quân Ly trước.

Cổ tay vừa lộn, một mảnh ngọc phiến màu đen xuất hiện trong tay, khí tức linh hồn mơ hồ lưu động, hai mắt Quân Ly lập tức sáng lên!

Nguyên khí Vạn Thú Vô Cương dũng mãnh tiến vào Lục Hồn Phong Ấn, sức mạnh linh hồn cường đại lập tức di chuyển theo nguyên khí, sau đó tăng vọt ra, dựng lên 6 cột vuông màu đen thật lớn ở xung quanh Quân Ly.

Hoàng Bắc Nguyệt đứng phía trên một cây cột vuông, sắc mặt cùng môi càng tái nhợt hơn vài phần, song tóc đỏ bay múa vẫn giữ nguyên khí thế sắc bén của nàng.

Trong 6 cây cột vuông, có 3 cây phía trên tản mát ra ánh sáng đỏ mơ hồ, 3 cây còn lại thì lờ mờ không có.

Trong miệng đọc chú ngữ, sau một lát, toàn bộ 6 cây cột vuông dán sát liên tục không một kẽ hở, đừng ai nghĩ chạy được!

Hoàng Bắc Nguyệt cúi đầu, Quân Ly đã hóa thành hình thái Hắc Long, thân thể cao lớn hung hăng đánh vào 3 cây cột không có hào quang.

Hắn đụng một cái, cột vuông liền lung lay sắp đổ, song hắn không đụng tiếp, ngẩng đầu lên, ánh mắt hung tàn nhìn Hoàng Bắc Nguyệt, mở miệng ra, một quả cầu lửa cuồn cuộn thiêu đốt phun ra khỏi cổ họng!

Hoàng Bắc Nguyệt nhảy lên phía trước, Tuyết Ảnh Chiến Đao quét ngang giữa không trung, đao băng thật lớn bổ về phía Quân Ly, cầu lửa phân thành hai, một nửa đánh vào một cây cột, hừng hực bốc cháy, một nửa khác bị đao băng đè xuống mặt đất dập tắt.

Quân Ly điên cuồng hét lên một tiếng, vuốt rồng cào về phía trước, cứng rắn sắc bén, bắt được Tuyết Ảnh Chiến Đao, kéo Hoàng Bắc Nguyệt hạ xuống!

"Quân Ly, ngươi còn không hiểu? Một nửa hồn phách của ngươi đều ở trong Lục Hồn Phong Ấn, căn bản không phải là đối thủ của ta!" Hoàng Bắc Nguyệt cả giận nói, sắp chết giãy dụa chỉ khiến thương vong vô tích mà thôi!

Linh Tôn nhọc lòng muốn diệt trừ Quân Ly nhập ma, người này không trốn thoát!

Không biết lúc đầu Linh Tôn gian nan giãy dụa thế nào mới phá vỡ được ma tính, phong ấn hồn phách bình thường của chính mình, cao ngạo như Linh Tôn, tại sao có thể cho phép chính mình rơi xuống thành ma thú hung tàn như vậy!

Một cỗ tức giận kích động ở trong lồng ngực, Hoàng Bắc Nguyệt không nương tay, nhìn Quân Ly giãy dụa không chịu bỏ qua ở Lục Hồn Phong Ấn, ánh mắt phát lạnh, hai tay kết ấn!

"Bùa chú Lục đạo Thiên Nguyên!"

Trong tay ngôi sao sáu cánh bùng sáng, từ phía sau bao phủ thân thể Quân Ly, động tác của hắn đột nhiên dừng lại, bùa chú màu đen trong nháy mắt bò đầy thân thể hắn.

Grao...

Quân Ly thống khổ hét lớn một tiếng, quay đầu, trong hai mắt màu đỏ cũng hiện đầy bùa chú màu đen!

Hắn không cam lòng, phẫn nộ, oán khí tận trời, ma thú đúng là chí tà chí ác tồn tại trong trời đất, nguyên khí bọn họ có thể đưa tới vô số ác linh cùng linh thú tính tình hung tàn.

Trên bầu trời chợt biến sắc, vô số mây đen hội tụ quanh con rồng đen, ngưng tụ trên không trung của Lục Hồn Phong Ấn.

Hoàng Bắc Nguyệt cả kinh, chẳng lẽ Quân Ly muốn giống Thiên Quỳ, tình nguyện đốt hủy bản thân cũng không nguyện ý bị nàng phong ấn sao?

Nghĩ đến chướng khí ác độc, Thiên Quỳ còn như thế, Quân Ly hình thành chướng khí sẽ càng đáng sợ!

Đọc điều này, Hoàng Bắc Nguyệt liền hít sâu một hơi, thu hồi Tuyết Ảnh Chiến Đao, tay trái nhón lấy một luồng nguyên khí màu đen, nguyên khí chậm rãi hình thành một thanh kiếm màu đen.

Nàng hung hăng bỏ thanh kiếm kia xuống, đính ở gáy cự long!

Một tiếng kêu rống thảm thiết đến cực điểm vang lên, kinh sợ nội tâm, nàng giật mình một cái, chóp mũi có chút chua xót, nhưng trong tay vẫn không do dự đem thanh kiếm thứ hai đính xuống...

Liên tiếp, sáu chuôi kiếm đen cũng ghim vào thân thể Quân Ly, thân thể của hắn ầm ầm ngã xuống, hấp hối nằm ở trung tâm phong ấn.

Trong mũi phát ra tiếng bi ai, hắn sao có thể nghĩ đến, chính mình một đời cường giả, tự cho là có thể nghịch thiên mà đi, cũng không muốn rơi vào kết quả như vậy.

"Sư phụ, gặp lại sau..." Hoàng Bắc Nguyệt đứng phía trên một cây cột vuông, nhìn 3 cây cột vuông còn lại phía trên đã xuất hiện ánh sáng màu đỏ.

Mỗi luồng hào quang cũng từ thân thể Quân lộ ra.

Ánh sáng dâng lên, toàn bộ hội tụ trong bàn tay nàng, tay nàng nắm chặt, đang muốn kết ấn phong bế Lục Hồn Phong Ấn như vậy, Quân Ly sẽ không có cách nào chạy thoát.

Nhưng một lúc sau, một luồng sáng màu vàng đột nhiên chợt lóe trước mắt, nàng chỉ cảm thấy trên cổ tay đau đớn, nguyên khí màu đen quanh người theo bản năng phản kích!

Nhưng ngay cả như vậy, ánh sáng màu đỏ nắm ở trong tay nàng vẫn bị mạnh mẽ cướp đi!

Nàng cực kỳ hoảng sợ, ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy Tống Mịch vẻ mặt tươi cười đứng ở đối diện nàng, trong tay quyền trượng màu vàng mơ hồ toát ra khí tức xơ xác tiêu điều!

Hắn nắm ánh sáng đỏ mấu chốt, y bào màu vàng trên người đón gió bay múa.

"Đa tạ."

"Ngươi muốn làm gì?" Hoàng Bắc Nguyệt hét lớn, vừa rồi vội vàng phong ấn, vậy mà sơ sót người từ bên ngoài đến đánh lén!

Tống Mịch lại muốn làm trò gì nữa?

Lục Hồn Phong Ấn, đó là tâm huyết của Linh Tôn, hắn nhọc lòng như vậy, nếu bị Tống Mịch hủy diệt thì nàng thề trời cao xuống đất cũng tuyệt đối không bỏ qua hắn!

"Nguyệt nhi, ngươi luôn đa nghi, ta cảm tạ ngươi phong ấn ma thú, làm cho thiên hạ thái bình a." Tống Mịch khẽ mỉm cười nói, vẻ mặt tươi cười ấm áp giống như gió xuân, hiện tại chỉ khiến người ta cảm giác khủng bố!

"Chỉ sợ ngươi cảm tạ ta diệt trừ chướng ngại vật cho ngươi đi?" Hoàng Bắc Nguyệt cười lạnh, hai mắt như mèo nheo lại "cửa ải quan trọng nhất của Lục Hồn Phong Ấn cũng chỉ có Linh Tôn có thể phong ấn, nếu ngươi phá hủy, Quân Ly đi ra, tương lai ngươi hối hận không kịp!"

"Đương nhiên, sao ta thả hắn ra chứ?" ánh mắt Tống Mịch vừa chuyển, trong mắt màu vàng thản nhiên hết sức chói mắt "Ta chỉ mượn hắn dùng một lát mà thôi."

"Ngươi mơ tưởng!" Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng nói, cả người nguyên khí màu đen tăng vọt, mũi chân tì vào cột vuông, thân thể như tên rời cung bắn ra ngoài.

Tống Mịch mắt lạnh nhìn động tác của nàng, giơ lên quyền trượng màu vàng, vô số tinh sa màu vàng bay múa ra, bay lả tả rơi vào Lục Hồn Phong Ấn.

Trong nháy mắt, cả người Tống Mịch cùng Lục Hồn Phong Ấn biến mất ở trước mặt nàng!

Hoàng Bắc Nguyệt ngẩn ra, kết giới thật cường đại!

Tống Mịch đúng là đại kết giới sư, đối với hắn mà nói, tất cả không gian hắn dường như có thể đi lại tự nhiên.

Hơn nữa, cũng có thể tùy tâm sở dục mang đi bất cứ gì trong không gian đó!

Nhìn Lục Hồn Phong Ấn biến mất tại chỗ, Hoàng Bắc Nguyệt giận dữ, nửa giây cũng không trì hoãn, nhanh kết ấn, hai tay nặng nề vỗ vào mặt đất.

"Phong ấn Không gian!"

Nguyên khí hung mãnh long trời lở đất tuôn ra, không khí cũng bừng tỉnh hình thành cuộn sóng kịch liệt, phập phồng dao động.

Không thể để hắn mang theo tâm huyết của Linh Tôn rời đi!

Phong ấn Không gian của nàng rất cường đại, chỉ cần tạm phong ấn không gian chung quanh, cản đường Tống Mịch đi, nàng tìm được hắn thì hắn tuyệt đối đừng nghĩ đào tẩu!

Nhưng ngay lúc phong ấn muốn khuếch trương ra bên ngoài, cuộc chiến của Mặc Liên cùng Yểm cũng tiến vào gay cấn.

Ánh chớp màu đen bọc lửa Địa ngục nóng cháy bùng nổ, tạo thành phúc xạ chấn động bốn phương tám hướng, giống như núi lửa phun ra, trong nháy mắt bộc phát uy lực, mạnh mẽ đụng vào kết ấn của Hoàng Bắc Nguyệt!

Ầm ầm một tiếng, trận pháp Phong ấn Không gian biến mất, nguyên khí cuộn sóng cũng bình tĩnh lại.

Nàng ngẩng đầu như không thể nhìn thấy số mệnh phía trước, mang theo vài phần mờ mịt, trống rỗng nhìn giữa không trung.

Tống Mịch chạy thoát...

Gần như chỉ trong chớp mắt, khí tức của Tống Mịch cùng Lục Hồn Phong Ấn đã biến mất không thấy tăm hơi.

Mà trong nháy mắt này, Vạn Thú Vô Cương đột nhiên từ nạp giới hiện ra, hắc khí nhè nhẹ tinh thuần thẩm thấu, cảm giác được kiểu cách mở trận pháp Hắc thủy Cấm lao cách đó không xa.

Hoàng Bắc Nguyệt dời mắt đi chỗ khác, chỉ thấy kiểu cách mở trận pháp giữa không trung, giờ phút này đã hình thành một tòa lầu các kiểu dáng màu đen xa xưa, trước lầu các, cao cao đứng vững bốn mươi chín cột trụ màu đen, khí thế to lớn.

Hắc thủy Cấm lao!

Trên trán từng giọt mồ hôi lăn xuống, Hoàng Bắc Nguyệt đứng lên lần nữa, Nến Đỏ xoay quanh kiểu cách mở trận pháp phía sau, va chạm ánh mắt với nàng liền rít gào một tiếng, mấy con rồng băng từ bốn phía đánh về Yểm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.