Vai Ác Siêu Đáng Sợ

Chương 14: 14: Giúp Đỡ Khi Nào




Trong đại sảnh rộng lớn, tất cả nhân viên đều kinh ngạc, nhìn kim bài đại tổng giám đốc nhà bọn họ đấu võ mồm cùng một cô gái trẻ, đấu xong rồi còn giơ tay vén đầu tóc của con gái nhà người ta, một hai phải nhìn xem bên trong như thế nào, trong khoảng thời gian ngắn, tất cả mọi người khiếp sợ đứng tại chỗ, căn bản là không dám tới gần thang máy.

Sự thật chứng minh, sức lực giữa nam và nữ chênh lệch rất lớn, có người muốn vận dụng bạo lực là hoàn toàn có khả năng.

Rốt cuộc, thời điểm tóc bị vén lên, trong lúc vô tình Lạc Phàm Vũ đã ôm Dụ Thiên Nhu vào trong ngực, ngón tay chạm vào làn da từng bị phỏng kia —— quả nhiên vẫn chưa tốt hoàn toàn, chỗ cấy da có dấu vết khâu lại, màu da đậm nhạt khác nhau, hình dạng giống như ngọn lửa đang cháy, trải từ bên tai đến hàm dưới, bùng cháy lan tràn mà quyến rũ.

“Thực sự có chút khủng bố……” Ánh mắt Lạc Phàm Vũ tối sầm, lẩm bẩm nói.Nháy mắt tiếp theo, khối thân thể mềm mại kia đã tránh thoát khỏi lồng ngực anh.

Dụ Thiên Nhu thở hổn hển, ánh mắt trong suốt mang theo hận ý trừng anh, hung hăng trừng anh, thang máy tới, cô ôm hận chạy vào thang máy, ấn nút xuống dưới lầu, lúc này Lạc Phàm Vũ mới phản ứng kịp, có chút xấu hổ, nhấc chân muốn bước vào thang máy: “Haiz, em từ từ, tôi cũng đi xuống.”

“Đi ra ngoài!” Dụ Thiên Nhu nhấc một chân lên đá qua cửa thang máy: “Không cho đi vào!”

Bộ dáng kia, hung dữ giống như một con dã thú con vậy.

“Này……” Lạc Phàm Vũ nhíu mày ấn ấn phím, chính là không có biện pháp, thang máy đã chậm rãi đi xuống.

“Cô nhóc đáng chết này……” Lạc Phàm Vũ nhịn không được nói thầm một câu, xoay người chạy tới thang máy chuyên dụng của mình đi xuống lầu, cô nhóc này, có phải ở bệnh viện suốt 5 tháng nên mắc nghẹn rồi hay không? Tính tình không hề giống trước kia, cái gì mà ôn nhu, tính tình kia đúng là càng ngày càng giống chị của cô.

Từ cổng lớn công ty đi ra, gió lạnh hiu hiu thổi.

Thời tiết quả thực đã có chút lạnh lẽo, Lạc Phàm Vũ nhìn đồng hồ, quyết định đi nhà Nam Cung thăm con gái nuôi bảo bối còn chưa ra đời, lái xe chạy lòng vòng tìm kiếm Dụ Thiên Nhu, nghĩ tiện đường cho cô quá giang một đoạn.

Không nghĩ tới sẽ nhìn thấy một cảnh tượng ngoài ý muốn.

Nơi xa ——

Dụ Thiên Nhu đứng bên đường vuốt mái tóc bay loạn, thời điểm đang đợi đèn xanh thì có một người đàn ông đuổi kịp từ phía sau, trong tay cầm một bó hoa hồng đỏ như lửa, hàm chứa nụ cười nói gì đó với cô, phỏng chừng cô nhóc kia chưa từng thấy qua loại chuyện này, sợ hãi nghĩ chờ đèn xanh sẽ chạy nhanh qua bên kia đường, nhưng không ngờ người đàn ông kia cũng đuổi theo kịp, cô trốn cũng trốn không thoát, nhìn dáng vẻ chắc là bị người đeo đuổi.

Ừ, có tiềm chất, ngày đầu tiên đi làm đã có người theo đuổi, nếu cô nhóc này không phải bị hủy dung, cũng là hồng nhan họa thủy.

Lạc Phàm Vũ vốn không muốn quản, nhưng tốt xấu gì cũng là em gái của Thiên Tuyết, anh đảo tay lái chạy xe vòng qua.

Ngay khi chiếc Ferrari màu xám bạc ngừng ở ven đường, thời điểm cửa sổ xe hạ xuống, đôi nam nữ đang tranh chấp dây dưa kia rốt cuộc câm miệng.

“Lên xe, về nhà.” Gương mặt anh tuấn mị hoặc của Lạc Phàm Vũ lộ ra vài phần ngang ngạnh lãng tử, hạ cửa sổ xe, nói.

Người đàn ông cầm hoa hồng tức khắc mở to hai mắt, khiếp sợ vô cùng.

Dụ Thiên Nhu nhẹ nhàng hít một hơi, ánh mắt lộ ra sự đề phòng, bước từng bước nhỏ vòng qua người đàn ông kia, nhanh chóng chạy đến xe của Lạc Phàm Vũ: “Lần sau anh đừng làm vậy nữa, tôi chưa muốn yêu đương!”

Nói xong, cô vội vàng chui vào xe, giống như là được cứu rỗi.

Lạc Phàm Vũ nhịn không được cười ra tiếng.

*****

“Không nghĩ yêu đương, loại lý do rách này mà em cũng nghĩ ra được……” Lạc Phàm Vũ lái xe, cười nhạt, cánh tay ưu nhã gác ở trên cửa sổ xe: “Có phải em chưa hề được người khác thổ lộ qua?”

Dụ Thiên Nhu giật mình, còn cẩn thận hồi ức một lát, cắn môi: “Không phải, thanh niên ngoại quốc không giống nơi đây.”

“Chỗ nào không giống? Chẳng lẽ còn ôm đàn ghi-ta ở trước cửa sổ phòng của em đàn nhạc trữ tình?”

“Không phải, bọn họ sẽ không dây dưa.”

“Vậy người kia vừa mới dây dưa cái gì với em?”

Dụ Thiên Nhu không nói lời nào, chỉ là bụm kín mặt của mình, nhỏ giọng nói: “Lại không quen biết tôi, cũng không hiểu biết gì về tôi, mới nhìn thấy tôi đầu tiên liền nói thích, chẳng lẽ thích gương mặt này của tôi sao? Nếu là như vậy, tôi sẽ bại lộ toàn bộ khuôn mặt ra cho anh ta nhìn, hù chết anh ta!”

Lạc Phàm Vũ kinh ngạc quay đầu lại nhìn cô.

Tiếp theo đó, cười ha ha ra tiếng.

Cô nhóc này, có chút thú vị.

“Tôi nói thật, gương mặt kia của em không có khủng bố đến vậy, dọa không chết người.” Anh an ủi cô.

“Đó là bởi vì anh rể giúp tôi.” Hồi lâu, thanh âm rất nhỏ xuyên qua khe hở ngón tay mảnh khảnh truyền ra.

Ngoài cửa sổ xe, cảnh đêm nhanh chóng hiện ra.

—— bởi vì anh rể và chị đã giúp tôi, cho nên tôi mới có tiền trị liệu cũng như tiến hành giải phẫu đắc đỏ, có đôi khi, đích xác là trên thế giới này không có gì là không có khả năng, chẳng qua có tiền cùng không có tiền chính là khác nhau.

Nhưng anh có từng nghĩ tới không?

Nếu không phải như vậy, tôi sẽ có một khuôn mặt như thế nào.

Có người thích tôi, nói chuyện cùng tôi, cảm thấy tôi rất đẹp hay không?

Thật sự có rất nhiều sự kiện là không có khả năng.

Lạc Phàm Vũ dần dần trầm mặc xuống, thói quen ồn ào làm cho anh nghẹn đến mức có chút khó chịu, nhưng cô nhóc ngồi bên cạnh này, lời nói rõ ràng mang theo kim châm, nói một hai câu đã bắt đầu xù lông.

“Anh đưa tôi đi chỗ nào?” Dụ Thiên Nhu có phần mờ mịt, rốt cuộc bây giờ mới phản ứng kịp.

“Thăm con gái bảo bối của tôi.” Khoé miệng của Lạc Phàm Vũ ngậm cười.Dụ Thiên Nhu bỗng khẩn trương.

“Làm sao vậy? Căng thẳng như vậy làm gì?” Lạc Phàm Vũ nhịn không được duỗi tay búng búng mặt của cô: “Tôi cũng sẽ không ăn em?”

Dụ Thiên Nhu nhíu mày, mang theo chút đề phòng nho nhỏ né tránh: “Anh đừng có chạm vào mặt tôi nữa, bằng không cắn anh!”

Cô không nói như vậy còn đỡ, lời vừa thốt ra, Lạc Phàm Vũ tức khắc nổi lên tâm tư muốn trêu chọc cô.

Xuống xe, nhìn cô nhóc kia kéo cửa bước ra ngoài, thân hình cao lớn của anh đứng ở phía sau cô, Dụ Thiên Nhu lui về phía sau bỗng nhiên đụng vào tường người, theo bản năng đỡ lấy cửa xe, quay đầu, nhìn đến gương mặt mị hoặc của anh.

“Dụ Thiên Nhu, em đã hôn môi cùng người khác lần nào chưa?” Lạc Phàm Vũ rũ mắt thấp giọng hỏi, khóe miệng hàm chứa nụ cười hư hư thực thực. 

Ánh mắt trong suốt của Dụ Thiên Nhu trừng to, theo bản năng cảm thấy, người đàn ông này, có bệnh.

“Không có.” Cô cắn môi, thành thật trả lời.

“Một lần cũng không?”

“Không có.”

“Bị cường hôn chưa?”

“Cũng…… Không có.” Đột nhiên cô cảm thấy sởn tóc gáy.

“À, thì ra là như vậy……” Lạc Phàm Vũ như hiểu ra, khoé miệng hàm chứa nụ cười tươi thực lương thiện, ngón tay thon dài chậm rãi chạm vào mặt cô, chậm rãi cúi đầu xuống.

Xúc cảm thực tốt, tinh tế mềm nhẵn.

Phía trước là một vùng ánh sáng chói lọi, mơ hồ có thể nghe được tiếng người nói chuyện trong phòng khách, mà thân thể của Dụ Thiên Nhu đang dán sát vào chiếc Ferrari xa hoa, cô không dám nhúc nhích, chịu đựng cảm giác tê dại trên lưng, chờ đợi động tác càng quá đáng hơn của người đàn ông này, từ sườn mặt đến hàm dưới, ngón tay của anh gần ngay trước mắt, cô nhẹ nhàng hít một hơi, bỗng nhiên cắn lấy!

“……!!” Lạc Phàm Vũ kêu lên một tiếng, đau đến xương cốt như bị chặt đứt!

“Đáng chết……” ‘Bang’ một tiếng, bàn tay của Lạc Phàm Vũ chống trên cửa xe, đè nặng thân hình nhỏ xinh nữ tính kia dưới thân, khuôn mặt tuấn tú thống khổ, cúi đầu dán sát sườn mặt cô, thô lỗ gầm nhẹ ra lệnh: “Nhả ra!”

Mẹ nó, thật đau…… Cô nhóc này tuổi chó sao?!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.