Vai Ác Ốm Yếu Không Muốn Cố Gắng Nữa

Chương oo7




Rẽ vào góc khuất của bãi gửi xe, biết ở đây Thành Tú sẽ không thể nhìn thấy hai người, Lý Đông mới buông người Đình Hương ra rồi gãi đầu giải thích:

- Đình Hương, diễn hơi quá! Cậu không có ý kiến gì chứ?

Đình Hương không dám nhìn thẳng Lý Đông, ấp úng trả lời:

- Uhm… không sao đâu là cậu giúp mình giải vây mà. Có điều… có điều lúc nãy có mấy bạn cùng lớp với người quen ở bên đoàn trường nhìn thấy rồi, không biết mai phải giải thích sao đây.

Nhìn gò má đang hồng lên của Đình Hương, Lý Đông hiểu nguyên nhân hẳn là do vừa rồi nàng bị mình ôm đi công khai trước mắt nhiều người nên mới ngại ngùng thành bộ dáng như vậy. Bất giác, Lý Đông buông lời trêu đùa:

- Bạn bè thân thiết thì không được làm vậy sao? Nếu không cậu cứ nhận mình là bạn trai của cậu là được. Có bạn gái xinh thế này, mình cũng không cảm thấy thiệt thòi gì đâu.

Đình Hương vốn đang xấu hổ, nghe tới đây thì khẽ lườm Lý Đông rồi nguýt hắn:

- Xui bậy xui bạ! Nói như thế thì sau này mình còn dám đi quen biết ai nữa chứ. Mà cậu không sợ có tiếng đồn đến tai Trương Ngọc à?

Nghe nhắc tới Trương Ngọc, Lý Đông có chút ngắc ngứ sau đó trả lời:

- Có sao đâu, chẳng phải chỉ là tin đồn thất thiệt thôi sao. Giữa chúng ta vốn là không có gì cả, sao phải ngại?

Nghe Lý Đông trả lời như vậy, Đình Hương có một cảm giác mất mát và nhoi nhói ở trong tim, nét mặt chợt có chút trầm xuống. Theo đó, Đình Hương khẽ cúi đầu nhỏ giọng:

- Ừ! Đúng vậy, giữa chúng ta vốn là không có gì mà, cần gì sợ ai nói ra nói vào chứ!

Không hiểu sao khi tự mình nói ra lời này, Đình Hương có cảm giác đau xót như có gì mới cứa vào tim, khóe mắt bỗng thấy cay cay sắp trực trào nước mắt vậy. Nàng khẽ lẩm nhẩm trong lòng “Phải rồi, giữa mình và hắn ngoài thân thiết một chút ra thì có còn cái gì khác nữa đâu. Không một nhắn quan tâm, không hẹn hò thề ước, không trao gửi cái gì… bình thường đến như vậy thì để ý làm gì tới đồn thổi chứ? Có điều… tại sao khi phải thừa nhận điều này mình bỗng cảm thấy khó chịu đến vậy? Lý Đông cậu ấy đã có người thương của mình, vậy còn mình thì sao? Cho đến giờ mình chỉ biết có một mình cậu ấy thôi. Mình phải làm sao để thoát khỏi chuyện này bây giờ?”

Đứng một bên thấy Đình Hương có biểu hiện khác thường, Lý Đông vội quan tâm hỏi:

- Đình Hương, cậu sao vậy? Sao sắc mặt lại tái đi thế, không phải là trúng gió chứ?

Không dám ngẩng đầu lên để Lý Đông thấy viền mắt đang hồng lên của mình, Đình Hương nhếch miệng lắc đầu nói:

- Uhm, chắc do mình hơi đói nên cảm thấy mệt thôi. Được rồi, chắc xe nhà mình cũng tới rồi. Lý Đông, cậu về đi! Mình phải ra ngoài kia kẻo bác lái xe phải đợi.

Nói xong cũng không để Lý Đông trả lời, Đình Hương cắm đầu đi nhanh ra cổng. Lý Đông đứng tại chỗ nhìn theo, trong lòng thì đang là một mảnh hoang mang và xáo trộn không nhẹ.

*********************************

Tối hôm đó, Tây Hồ, Vũ trường Luxury Bar

Là một trong những bar đầu tiên ở Hà Đô, từ nhiều năm nay Luxury Bar luôn là địa điểm được nhiều thượng đế lựa chọn khi có nhu cầu đến với một không gian sôi động. Nó có sức chứa vào khoảng 1000 người, nội thất thiết kế theo phong cách hiện đại đi kèm hệ thống âm thanh khủng đẳng cấp

Luxury Bar có hệ thống ánh sáng được kết hợp hoàn hảo giữa đèn LED và Laser công suất cao tạo nên hiệu ứng thị giác ảo diệu bậc nhất Hà Thành, một hệ thống âm thanh đủ khiến cho bất cứ “dân chơi” kì cựu nào “bay mất xác”, một phong cách phục vụ chu đáo đến mức làm hài lòng cả những người đã từng đi những Bar, Club nổi tiếng trên thế giới.

Sự đẳng cấp của Luxury Bar không chỉ đến từ kết cấu phần cứng, điều nhấn đặc biệt khiến nó trở nên hút dân chơi còn phải kể đến các loại đồ uống mà chỉ duy nhất có batender tại đây có thể pha chế được. Luxury Bar nổi tiếng với loại cocktail đặc biệt pha từ Cîroc với hương vị tinh tế được làm từ những trái nho Pháp vùng Cognac và Gaillac có khả năng thỏa mãn vị giác của những vị khách khó tính nhất. Nhấm nháp ly cocktail hảo hạng, ngắm nhìn mặt nước Tây Hồ lung linh quyến rũ giữa màn đêm, đắm chìm trong âm thanh sống động bởi tay DJ chuyên nghiệp, quan khách sẽ có những đêm thật tuyệt vời không gì sánh được.

Ngoài cocktail, Luxury Bar còn có một loại đồ uống đặc biệt khác gọi là Hair of the Dog, đây chính là tên gọi của một loại thức uống có tác dụng giải rượu khi say. Tỉnh rồi say, say rồi tỉnh – Hair of the dog khiến người uống cảm giác được là chính mình, một nơi lý tưởng để vứt bỏ những muộn phiền rắc rối và là nơi tạo ra cảm hứng cho những khởi đầu mới.

Vào lúc này,

Tại một bàn nằm trong góc khuất, một người thanh niên đang ngồi một mình uống rượu. Có vẻ như có gì đó tâm sự, nên cách uống của người này như không có gì gọi là thưởng thức mà giống như đang tự chuốc say chính mình.

Một ly lại nối một ly, mất chưa tới năm phút thời gian chai Chivas 25 đã vơi đi quá nửa. Có điều dường như rượu không phải là cách thích hợp để làm vơi đi những bực bội trong lòng, người thanh niên bỗng nổi giận vung tay gạt phăng chiếc ly xuống đất khiến nó vỡ tan thành từng mảnh.

Cũng may bây giờ trong bar nhạc nhẽo đang vô cùng sôi động, những bóng người lại đang ngất ngây điên đảo trên sàn nhảy với những vũ điệu cuồng hoan nên không mấy người để ý đến hành động quá khích bất thường của người thanh niên.

Tình hình chung nói là như vậy nhưng chuyện này thực ra cũng không phải là hoàn toàn tuyệt đối.

Từ phía quầy batender, một người đàn ông vẫn luôn chú ý tới bàn bên này khi thấy biểu hiện của người thanh niên như vậy bỗng nhiên đứng lên cầm theo hai lý thủy tinh chầm chậm tiến lại. Người này ngay từ khi vào quán vẫn luôn tập trung quan sát người thanh niên nhưng lại không làm ra một hành động nào khác thường. Mãi cho tới khi thấy người thanh niên có sự sụp đổ về tâm lý, hắn ta mới quyết định ra tay.

Người thanh niên có vẻ quá chán nản, khi này đang ngả vật người ra phía sau dựa vào thành ghế salon, hai tay giang rộng, ánh mắt trợn trừng nhìn lên trần nhà không hề hay biết có người đã tới bên cạnh mình.

- Này, anh bạn! Có tâm sự à mà ngồi uống một mình vậy? Tôi ngồi cùng được chứ?

Tiếng đánh động của người đàn ông vang lên, mặc dù không hẳn là át đi được tiếng nhạt chat chúa nhưng cũng đủ để gây ra sự chú ý của người thanh niên.

Khẽ liếc người mới đến một chút, người thanh niên có vẻ nghĩ tới cái gì cau mày khỉnh bỉ:

- Cút, tao không phải gay! Tránh xa tao ra một chút!

Người đàn ông nghe xong trán nổi lên gân xanh, bất giác xúc động muốn ném bay hai cái ly vào trán cái tên trước mặt. Thằng này mắt mũi thế nào mà lại cho rằng hắn là gay đến đây để ve vãn làm quen vậy?

Tức giận thì tức giận nhưng người đàn ông cũng cố thở ra một hơi, nhẫn lại không phát tác thái quá, hắn biết mình còn một chuyện cần trao đổi với cái tên ngu ngốc này đây.

Ổn định lại tâm tình, người mới tới nhếch mép:

- Anh bạn, anh hiểu lầm.Tôi không phải gay!

- Hừ, không phải gay vậy mày mò lại đây làm gì?

- Ha ha, chỉ là thấy anh bạn có tâm sự, tôi cũng đang gặp chuyện không vui muốn tìm người uống cùng cho đỡ chán chường thôi.

Người thanh niên vẫn lắc đầu vẫy tay ra hiệu xua đuổi:

- Kệ mày, việc ai người nấy lo, tao không cần mày phải chia sẻ mà tao cũng không muốn làm người chia sẻ của mày. Đi chỗ khác đi!

Nghe tới đây, người đàn ông cảm thấy cơn giận đã thực sự dâng lên tới cổ, theo đó hắn đặt mạnh hai ly rượu trống không xuống bàn, cũng chẳng thèm rào đón mà vào thẳng vấn đề:

- Hừ… Mày là Thành Tú đúng không? Nói thật ra tao tới đây là có để tìm mày nói chuyện.

Mặc dù hơi có chút mơ hồ do men nhưng người thanh niên vẫn nghe rõ ràng những gì người đàn ông vừa nói. Hắn khá ngạc nhiên khi người trước mặt lại biết tên mình. Hơi chững lại giây lát để lục lọi trí nhớ tìm thông tin về người trước mặt nhưng không có kết quả gì, người thanh niên mới ngẩng mặt nhìn chằm chằm người đàn ông lên giọng hỏi:

- Mày là ai? Sao lại biết tên tao? Mày theo tao đến đây làm gì?

Người đàn ông không trả lời mà chủ động ngồi xuống đưa tay cầm chai Chivas đang uống dở của Thành Tú rót rượu vào hai ly trống đang để sẵn trên bàn.

Đẩy một ly về phía trước mặt Thành Tú, hắn cầm ly còn lại lên sau đó khẽ nhấp một ngụm rồi thủng thẳng trả lời:

- Mày chỉ cần biết tao là Trần Khanh, cũng là người đang theo đuổi con vợ cưới hụt của mày, Đình Hương.

Nghe nhắc tới Đình Hương, Thành Tú như uống phải thuốc ngứa, hắn ngồi bật dậy gằn giọng hỏi lại:

- Mẹ kiếp, mày nói cái gì? Nói lại tao nghe!

Trần Khanh nhếch mép cười lạnh:

- Hừ, làm gì mà hung hăng thế. Chẳng phải chỉ là vợ hụt thôi sao. Con Đình Hương nó cũng bỏ mày theo thằng khác rồi còn la lối cái gì?

Giọng điệu đầy khiêu khích và châm chọc của Trần Khanh khiến Thành Tú càng không kiểm soát được cơn tức giận của mình nhoài người tới nắm lấy cổ áo Trần Khanh hét lên:

- Con bà nó, mày còn nhắc tới chuyện này thì đừng trách tao.

Trần Khanh liếc mắt khinh thường sau đó dùng tay trái bóp chặt cánh tay của Thành Tú chầm chậm rút ra khỏi cổ áo mình. Mặc dù Thành Tú khá dùng lực nhưng với một kẻ thường xuyên luyện tập boxing như Trần Khanh thì việc đối phó với cánh tay thư sinh yếu ớt của Thành Tú thật chẳng có gì gọi là đáng ngại.

Đưa tay vuốt và chỉnh lại cổ áo mình một chút, Trần Khanh lên tiếng:

- Ngồi im đó đi, ồn ào cái gì. Tao đến là để giúp mày.

Đau đơn nơi cổ tay khiến Thành Tú có chút tỉnh táo lại, hắn biết kẻ tới cũng không phải dạng dễ chọc nên sau một lúc ổn định lại cảm xúc, hắn lên tiếng hỏi:

- Mày giúp tao?

Trần Khanh gật đầu:

- Đúng vậy!

- Giúp cái gì?

- Chiếm được Đình Hương.

Nghe tới đây Thành Tú khá là ngạc nhiên, suy nghĩ giây lát hắn lại lên tiếng hỏi:

- Lý do?

Trần Khanh nhếch mép cười âm hiểm:

- Hừ, tao nói rồi. Tao cũng là người theo đuổi Đình Hương, thứ tao không đạt được thì kẻ khác cũng đừng hòng đạt được.

Thành Tú phản biện:

- Nói như mày thì tao cũng là đối thủ của mày, sao mày phải giúp tao?

Trần Khanh khinh thường:

- Mày không phải đối thủ của tao. Tao cũng không thua mày. Nói cho đúng thì tao và mày đều là kẻ thua cuộc.

Suy nghĩ giây lát, Thành Tú lại lên tiếng:

- Vậy sao mày không tự ra tay giành lấy Đình Hương, cần gì phải đẩy sang tao?

- Hừ… Thành Tú, mỗi người đều có một nguyên tắc sống. Nếu để mà lấy làm vợ, tao không thích sài hàng đã phá, tao cảm thấy ghê tởm mỗi khi gần gũi vợ mình mà phải lại nhớ tới trước đây nó từng rên rỉ dưới háng thằng khác. Tình cờ tao từng thấy hai đứa nó đi từ nhà nghỉ ra nên tao quyết định từ bỏ. Tất nhiên nếu mày cũng nghĩ như vậy thì cuộc nói chuyện của tao với mày dừng lại ở đây.

Thành Tú phân vân suy nghĩ về những lời vừa rồi của Trần Khanh, quả thật trinh tiết của người vợ với đa phần đàn ông Á đông là khá quan trọng do vậy lý do Trần Khanh đưa ra nghe cũng có vẻ có lý. Có điều, Thành Tú không giống Trần Khanh, hắn được đào tạo lâu năm ở nước ngoài do vậy tư tưởng cũng tương đối khai phá. Vợ hắn nếu còn nguyên vẹn thì tốt nhất nhưng nếu đã lỡ với ai đó thì theo quan điểm của Thành Tú cũng không sao. Hắn là thực sự yêu thích Đình Hương do vậy chuyện nàng có còn trong trắng hay không thực ra đối với hắn cũng không phải thứ trọng yếu cho lắm.

Đắn đo một hồi, Thành Tú nhìn Trần Khanh hỏi:

- Nói vậy… mày định giúp tao như thế nào?

Trần Khanh nhấp thêm một ngụm rượu, đảo mắt nhìn xung quanh không có ai hắn mới nghiêng đầu nhỏ giọng thì thầm vào tai Thành Tú.

Không rõ Trần Khanh nói cái gì nhưng Thành Tú càng nghe càng hoảng sợ theo đó hắn vội xua tay phản đối:

- Chuyện này không làm thế được đâu? Là phạm pháp, qúa nguy hiểm!

Trần Khanh nghe xong thì khích bác:

- Hừ, nếu không thế mày định đứng nhìn Đình Hương rơi vào tay thằng kia à?

- Nhưng…

- Nhưng nhị cái gì? Đàn ông làm việc phải quyết đoán lên, nếu không mày sẽ chẳng đạt thành cái gì ở trên đời này đâu. Mày nghĩ nếu không làm vậy thì Đình Hương sẽ ngoan ngoãn trở lại bên mày sao? Bớt ảo tưởng đi!

Bị Trần Khanh chưởi mắng, Thành Tú có chút khó chịu tuy nhiên ngẫm lại hắn thấy người này nói cũng đúng. Thứ tốt trong thiên hạ này chỉ là số ít, muốn có được mà không dùng tới thủ đoạn để tranh giành thì thật đúng là người si nói mộng. Lại nghĩ tới bộ dạng ân ân ái ái của Đình Hương và tên kia sáng nay, cơn giận trong lòng Thành Tú lại bùng phát khiến hắn cảm thấy tức thở.

Theo đó Thành Tú cắn răng nói:

- Được, tôi sẽ làm theo ý anh!

Thấy Thành Tú đã lung lay trước kế hoạch của mình, Trần Khanh cười thầm trong lòng. Hắn nâng ly rượu lên hào sảng nói:

- Tốt! Nên như vậy! Nào, chúng ta cạn ly!

Như để gia tăng quyết tâm, Thành Tú nâng ly chạm nhẹ với Trần Khanh rồi một hơi uống cạn.

Câu chuyện giữa hai người sau đó cũng diễn ra tẻ nhạt, chủ yếu uống rượu là nhiều. Do quan hệ cũng không phải thân thiết gì, khí tràng lại không quá hợp nên chỉ hết chai Chivas, Thành Tú lấy cớ có việc đứng lên trả tiền để ra về trước.

Nhìn theo bóng lưng Thành Tú, Trần Khanh nhếch miệng cười nhạt, xem ra sắp có một màn kịch hay để nhìn rồi.

Trong câu chuyện của mình với Thành Tú, đa phần thông tin là giả nhưng có một điều trong đó là thật, chính xác là hắn không muốn người khác đạt được cái mà hắn không đạt được.

Thời gian trước, thông qua người bạn thân của cha mình là trưởng khoa ở trường Đại học Kinh tế quốc gia, Trần Khanh đã biết Lý Đông có bối cảnh lợi hại, tuy nhiên người bạn của cha hắn lại không nói cụ thể là như thế nào. Tiếp đó các sự vụ làm ăn kinh doanh của Trần Khanh bỗng nhiên gặp bất lợi một cách khó hiểu và không rõ nguyên nhân khiến hắn vô cùng khốn đốn. Sau nhiều ngày tích cực tìm hiểu thông tin, Trần Khanh cũng biết được là có thế lực lớn sau lưng tác động làm ra chuyện này.

Đương nhiên với một người lọc lõi như Trần Khanh, không khó để hắn suy luận ra Lý Đông là có liên quan. Thù cũ, hận mới cộng lại, với một kẻ có thù tất báo như Trần Khanh đương nhiên hắn phải tìm cơ hội trả lại.

Có điều Trần Khanh là một người tinh khôn, hắn đủ tỉnh táo để hiểu nếu bản thân mình trực tiếp đối đầu với Lý Đông thì chưa nói có thành công hay không, nếu thành công thì có khi cũng phải đối mặt với một cái giá thảm trọng. Theo đó hắn nghĩ tới những người bên cạnh của Lý Đông mà người được chọn không ai thích hợp hơn chính là Đình Hương, bạn gái của kẻ này.

Thực ra thì Trần Khanh cũng không còn lựa chọn nào khác bởi cho tới giờ hắn cũng chỉ biết duy nhất một mình Đình Hương là có quan hệ với Lý Đông. Mọi thông tin về người này đều được bưng bít và xung quanh Lý Đông thì luôn có người bảo vệ do vậy chỉ có thể bắt đầu từ Đình Hương từ đó gián tiếp tác động tới Lý Đông. Theo Trần Khanh thấy nếu hắn có thể gây tổn thương cho Đình Hương thì coi như cũng khiến Lý Đông đau lòng và Trần Khanh hắn cũng xả được một phần uất khí trong lòng.

Nghĩ là như vậy, Trần Khanh bỏ công bỏ sức cho người theo dõi Đình Hương thì phát hiện một nhân vật mới là Thành Tú. Vừa khéo chuyện này Trần Khanh đang cần một con tốt thí ra mặt để thực hiện kế hoạch này, trong mắt Trần Khanh, Thành Tú xuất hiện không thể nào phù hợp hơn với vai diễn của hắn. Do vậy mới có cuộc gặp gỡ và trò chuyện hôm nay.

Nốc cạn phần rượu còn lại trong ly, Trần Khanh rít qua kẽ răng:

- Hừ… Lý Đông à Lý Đông, mày rất lợi hại nhưng lợi hại thì như thế nào? Mày có thể lúc nào cũng bảo vệ được bạn gái của mình hay không? Tao thật muốn biết lắm đấy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.