Vai Ác Ốm Yếu Không Muốn Cố Gắng Nữa

Chương oo3




Phủ thái tử đại hôn, cho nên cửa mở toan. Đầu tiên là cửa chính, sau đó là cửa sau, cửa hông … Mặc dù không phải hoàng cung, nhưng cũng rất uy nghiêm. 

Nhưng hôm nay là ngày thái tử đại hôn, cho nên người người tấp nập, rất náo nhiệt. Trọng thần trong triều đem theo gia quyến, có thể tới cơ bản đều đến.

Chuyện quân hoàng của ba nước bị ám sát tựa hồ bị quên lãng, trên mặt ái nấy cũng đều mang ý cười, cung kính kiêng kị cùng nhau vuốt mông ngựa. Sau đó còn nói chút chuyện trên triều đình, trong đó, không khỏi nói đến việc đi sứ lần này. 

Trong lúc nhất thời, có người mang sắc mặt không kiên nhẫn, nhưng còn nhớ rõ đây là ngày thái tử đại hôn, là hoàng hậu nương nương tự mình làm chủ hôn. Nếu làm nương nương không vui, thì phiền toái lớn. Cho nên, có người sầu, có người lo, nhưng tất cả đều ráng rặng ra khuôn mặt tươi cười.

Lúc Vãn Thanh cùng Hạ Hầu Mặc Viêm đến, đã có rất nhiều người đến, nữ tử được chiêu đãi trong đình, nam tử thì ở bên ngoài. 

Hạ Hầu Mặc Viêm thấy Vãn Thanh đi theo tỳ nữ của phủ thái tử đi vào trong, tà tà dựa vào nàng, bộ dáng lưu luyến không rời, làm đau mắt biết bao nhiêu người. Những người đi ngang qua hắn đều thở dài. 

. Hạ Hầu Mặc Viêm nghe tiếng thở dài, lập tức phát điên, chỉ vào mặt mấy người thở dài kia, mắng:

"Các ngươi than thở cái gì, không thấy ta đang đau lòng hay sao?"

Nhất thời người người đều như bị thiên lôi đánh, có một loại xúc động muốn đánh người, cố tình người kia phát xong bực tức, còn đối với Vãn Thanh vẫy tay lưu luyến: 

"Nương tử, nàng đi tốt, trở về nhớ đừng quên ta nha, nhớ là cùng đi đó, đừng đem ta ném lại đây nha"

Điều này làm cho tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào đôi vợ chồng son này, rốt cuộc là bọn họ có bao nhiêu ân ái vậy, có bao nhiêu ân ái hả? Có cần thiết ở trước mặt nhiều người như vậy ân ái hay không? 

Vãn Thanh là trực tiếp chạy, nàng thật sự không còn mặt mũi. Chàng ngốc này chẳng lẽ từng xem qua mười tám cảnh tiễn biệt của Lương Sơn Bá cùng Chúc Anh Đài sao? Bằng không vì sao lại biểu diễn giống như thật như vậy đây?

Đợi cho đến khi Vãn Thanh cùng Hồi Tuyết đi vào trong, Hạ Hầu Mặc Viêm tao nhã quét tóc ra đằng sau, liếc mắt thấy đám người kia, nhanh chóng biến sắc: 

"Nhìn cái gì, chưa từng nhìn thấy ai tuấn mỹ như vậy sao? Ta tuấn mỹ không phải sai lầm của ta, chỉ trách phụ mẫu của các ngươi sinh các ngươi quá xấu thôi"

Điều này làm tất cả mọi người nhanh chóng chạy cách xa hắn một chút. Ngày hôm nay là ngày thái tử đại hôn, chọc chuyện phiền toái thì người đen đủi vĩnh viễn là bọn họ. Cho nên, bọn họ vẫn là nên cách đây người này xa xa một chút, mới an toàn.

Trong đại sảnh, lúc này, ngồi đầy nữ khách, tràn ngập trong ánh mắt đều là quần là váy lụa, tóc mây búi cao, vòng ngọc, trâm ngà, cả sảnh đều tràn đầy màu sắc, khiến người xem hoa cả mắt. Ba người thành một tổ, năm người thành một đám, nói đến náo nhiệt. 

Vừa nhìn thấy Vãn Thanh tiến vào, lập tức đã có người đi lại tiếp đón nàng.

Bây giờ Thượng Quan Vãn Thanh đã không còn là Thượng Quan phủ tiểu thư. Nàng bây giờ đã là thế tử phi của Hán Thành Vương phủ, hoàng thượng còn đích thân phong làm quận chúa. Cho nên,tự nhiên sẽ có người a dua mịnh bợ. 

Vãn Thanh ngồi xuống, bên người vây quanh vài phu nhân cùng tiểu thư, có người biết, cũng có người nàng không biết, thỉnh thoảng nghe được vài câu thổi phồng. 

Vãn Thanh gật đầu một cái, mỉm cười, trên mặt mang chiêu bài nụ tươi ngọt, khiến ai cũng cảm thấy thân thiết. Tuy nhiên, lại không thể đến gần được.

Bất quá không phải ai cũng nhìn nàng thuận mắt, có người vừa nhìn thấy nàng đã tức giận, trừng to mắt, nhìn sao cũng không vừa mắt.

Trong này, có hai người. Một người là Lã Phượng Kiều, một người là muội muội của Đoan Mộc lỗi - Đoan Mộc Hương.

Lã Phượng Kiều vốn đã ghen ghét Vãn Thanh. Lần trước bởi vì Vãn Thanh mà khiến cho Lữ phủ mất một khoản tiền lớn. Gia gia cấm nàng một tháng không cho ra khỏi cửa phòng, cắt nửa năm tiền tiêu dùng. 

Hơn nữa, mấy ngày hôm trước, sau khi tỷ tỷ Lã Phượng Quân hồi phủ, mạnh mẽ lên án Thượng Quan Vãn Thanh một phen. Bởi vậy trong lòng của Lữ gia, Thượng Quan Vãn Thanh chính là tội ác tày trời, người người muốn trừ khử rồi.

Mà Đoan Mộc Hương là vì Mộ Dung Dịch nên mới giận chó đánh mèo Vãn Thanh. Thượng Quan Vãn Thanh trước kia là vị hôn thê của Mộ Dung ca ca. Cho nên, nàng nhìn sao cũng thấy không vừa mắt.

Hai nữ nhân này nhìn thấy người khác thổi phồng Vãn Thanh, khuôn mặt khinh thường, hừ lạnh một tiếng, Lã Phượng Kiều mở miệng nói.

"Thế tử phi thật sự là rất uy nghi nha, lúc này thật là không giống ngày xưa "

Lời vừa nói ra, trong phòng yên tĩnh đến mức, một cây kim rớt xuống đất đều có thể nghe được. Trong ánh mắt của rất nhiều người đều hiện lên trêu tức, tuy rằng ở ngoài mặt thổi phồng Vãn Thanh, nhưng trong lòng lại rất ghen tị. 

Nghe nói, vị thế tử phi này chẳng những được thái phi nương nương ưu ái, ngay cả Hán Thành Vương cũng rất yêu thích người con dâu này. Hôm nay, thấy nàng ta xuất hiện tại nơi này, thì đã biết, Tống trắc phi đã không còn chỗ đứng.

Cho nên, Lã Phượng Kiều nhíu mi, nhìn Vãn Thanh, những nữ nhân này đều xúm lại xem, trong lòng đều mong muốn xem náo nhiệt, không khí lặng ngắt như tờ.

Vãn Thanh miễn cưỡng nâng mi, nhìn  Lã Phượng Kiều ngồi cách đó không xa, thấy nàng ta lộ ra nụ cười đắc ý, mặt mày âm trầm.

Lời của nàng ta thật có thể khiến cho những người nhàn rỗi nghĩ đến chuyện tình lúc trước của Vãn Thanh. Lập tức đã đem những chuyện về Vãn Thanh nhắc tới ngay trước mắt nàng.

Vãn Thanh bình tĩnh, không để ý, không lên tiếng. Nhưng Hồi Tuyết thì không được như vậy, gương mặt của nàng âm trầm, lạnh lùng tức giận trừng Lã Phượng Kiều.

Nữ nhân đáng chết này, xú nữ nhân. Mỗi lần nhìn thấy tiểu thư đều phải khiêu khích một phen, thật muốn đâm nát cái gương mặt đầy đắc ý kia của nàng ta.

Mọi người nhìn Vãn Thanh, không biết nàng sẽ phản ứng như thế nào. Chỉ thấy Vãn Thanh vẫn tươi cười ngọt ngào, cũng không có chút nào thay đổi, lanh lẹ nói.

"Đúng vậy, hôm nay đương nhiên không giống như trước kia rồi” 

“Trước kia ta là nữ nhân chưa cưới đã sinh con, người người chửi bới. Hôm nay, ta đã là phụ nhân, đã thành thân, là thế tử phi của Hán Thành Vương phủ, còn được hoàng thượng đích thân ngự phong làm Trung Nghĩa quận chúa. Bất luận là thân phận, hay là danh vọng, đều không thể so sánh nổi"

Vãn Thanh cảm khái xong, sau đó thản nhiên nâng lên một ly trà, thưởng thức, khuôn mặt tràn ngập bất đắc dĩ.

Trong lúc nhất thời, mọi người trong cả sảnh đường đều như bị thiên lôi đánh. Vốn nghĩ rằng nàng ta sẽ che lấp quá khứ, nào ngờ, vị thế tử phi này thế nhưng gọn gàng dứt khoát nói ra mọi chuyện, còn làm cho các nàng ai cũng không mở miệng phản bác được. 

Lại nhìn thái độ lười nhác nàng ta giờ phút này, làm sao lại có người khiến người ta phát điên muốn đánh người như vậy kia chứ?

Sắc mặt đắc ý của Lã Phượng Kiều lập tức cứng lại, âm trầm xuống, nửa ngày mới mở miệng nói: 

"Đúng vậy, thế tử phi chính là không giống với người thường. Có thể mặt không đỏ tim không đập nói ra những lời nói này. Quả thật không phải là chuyện mà người bình thường có thể làm được"

Hồi Tuyết nghe Lã Phượng Kiều nói xong, lập tức nhịn không được, mở miệng phản bác: 

"Lữ tiểu thư, ngươi thật to gan. Thật không ngờ ngươi dám nói chuyện vô phép vô tắc như thế với thế tử phi nhà chúng ta"

Lã Phượng Kiều nghe Hồi Tuyết mắng mình, nhanh chóng đứng lên, tức giận trừng Hồi Tuyết: 

"Nơi này có chỗ cho nô tài nói chuyện sao? Chỉ là nói chuyện phiếm, có cái gì không thể? Chẳng lẽ nói chuyện còn phạm pháp?"

Vãn Thanh nhìn một Hồi Tuyết, nhàn nhạt lạnh giọng quát: 

"Hồi Tuyết"

Hồi Tuyết lập tức phục hồi tinh thần lại, nhanh chóng lui về phía sau: 

"Dạ, thế tử phi"

Lã Phượng Kiều nhất quyết không buông tha, ngồi xuống, miệng còn la hét: 

"Hừ! Thật sự là có loại chủ tử gì thì có loại nô tài đó"

Những người khác đều là uống trà xem náo nhiệt, không ai xen miệng vào. Vãn Thanh hếch mày, mũi nhọn sắc bén trầm ở đáy mắt, buông ly trà trong tay xuống, không nhanh không chậm tiếp lời: 

"Đừng nói, ta - Thượng Quan Vãn Thanh tuổi còn trẻ dạy không ra một nô tài giỏi giang, dù là những người đức cao vọng trọng, già trước tuổi, cũng không dạy dỗ nổi cháu chắc … không phải sao?” 

“Cả sảnh đường đều là mặt hàng này, một nô tài không hiểu quy củ? … Lữ tiểu thư, cô không phải giống nhau cũng không hiểu quy củ sao?"

Một lời rơi xuống đất, cả sảnh đường đều biến sắc. Rất nhiều người trực tiếp bị sặc trà. Một câu này của Thượng Quan Vãn Thanh đã đem cả phủ thừa tướng mắng không sót một ai. Sắc mặt của Lã Phượng Kiều khó coi đến cực điểm, nhanh chóng đứng lên, tức giận mắng: 

" Thượng Quan Vãn Thanh, ngươi có ý tứ gì? Dựa vào cái gì àm trách móc gia gia của ta?"

"Ta trách móc gia gia của ngươi sao? Ai nghe được ta trách móc gia gia của ngươi, ta khen hắn đức cao vọng trọng, già trước tuổi. Ta chỉ là nói Lữ phủ gia giáo có vấn đề thôi"

Đây không phải là một ý tứ sao? Rất nhiều người đều nghĩ như vậy, nhưng không dám nhận mà thôi. Lúc này, hai người giương cung bạt kiếm, vừa chạm vào có thể phát động chiến tranh.

Đầu kia, Đoan Mộc Hương muốn trợ giúp Lã Phượng Kiều, lại bị đoan Mộc phu nhân ngăn cản. Thượng Quan Vãn Thanh không phải là loại người dễ chọc vào, sau lưng là Hán Thành Vương phủ, ngàn lần đừng tự tìm khổ mà ăn.

Lã Phượng Kiều bị chọc tức đến đỏ bừng cả khuôn mặt, thở phì phò, Lữ phu nhân lập tức kéo nàng ngồi xuống.

"Được rồi, Phượng Kiều, đừng gây chuyện nữa, ngày hôm nay là ngày đại hỉ của thái tử …"

"Mẫu thân, người không nghe thấy nàng ta đang chửi Lữ phủ chúng ta sao?"

Lã Phượng Kiều không cam lòng, tức giận trừng Vãn Thanh, nhất quyết không tha: 

"Hừ! Thượng Quan Vãn Thanh, ngươi không phải là chỉ gả cho một thằng ngu thôi sao? Ngươi đắc ý cái gì?"

Điều này khiến mỗi người đều có quạ đen bay trên đầu. Rất nhiều người sợ hãi, gục đầu xuống. 

Lã Phượng Kiều đầu óc thật sự có vấn đề, thế nhưng dám trách móc thế tử trước mặt thế tử phi, đây chính là người trong hoàng thất, ngay cả hoàng thượng còn hết lòng cưng chiều thế tử gia. 

Việc này thật đúng lớn chuyện rồi. 

Có người nhanh chóng đi lên kéo Lã Phượng Kiều xuống, cũng có người khuyên Vãn Thanh.

Vãn Thanh lạnh lùng liếc Lã Phượng Kiều, ánh mắt âm lãnh thị huyết kia mang theo một dòng nước lạnh băng, khiến cho da đầu Lã Phượng Kiều run lên, 

Nàng đã có chút phát giác bản thân mình đã phạm phải sai lầm thật lớn. Giờ hối hận không thôi, nhưng … trên đời, khó mua nhất chính là thuốc hối hận.

Vãn Thanh mở miệng nói: 

"Hồi Tuyết, có người mắng thế tử gia … biết nên làm như thế nào sao?"

Hồi Tuyết vốn đã đối với Lã Phượng Kiều vô cùng phẫn nộ. Lúc này, vừa được chủ tử đồng ý, thân hình chợt lóe, đã xông đến trước mặt nàng ta. 

Một tay túm Lã Phượng Kiều, một tay hướng lên gương mặt thiên kiều bá mị của nàng ta hung hăng tát xuống, hành động rất dứt khoát, không chút khách khí.

Trong lúc nhất thời, bên trong phòng khách chỉ nghe ‘ bốp, bốp, bốp …’, đợi cho đến khi Hồi Tuyết đánh đã tay, mới thu tay lại, tránh sang một bên. Khi đó mọi người mới phản ứng, đã xảy ra chuyện gì.

Chỉ thấy, Lã Phượng Kiều bị đánh đến đứng không vững, toàn bộ trâm cài đều nằm tán loạn trên mặt đất. Cả khuôn mặt đều sưng phồng lên, đầu nàng ta nhất thời bị choáng váng, rốt cuộc cũng biết mình là bị đánh, không khỏi gọi trời trách đất, khóc rống lên.

"Thượng Quan Vãn Thanh, ngươi thế nhưng dám đánh ta, ta không muốn sống nữa"

“AAAAA!!!! Hu hu huhhhhuuuu”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.