Vai Ác Ốm Yếu Không Muốn Cố Gắng Nữa

Chương o48




Trong điện Ngọc Thanh trên thiên đình, Hiên cầm cành cây trong tay lật đi lật lại. Vừa nhìn thấy Thái Bạch Kim Tinh lặng lẽ bước vào cười. “Sao mà trông như đi ăn trộm vậy?”

“Sợ ông tìm tôi phát tiết nỗi buồn.”

“Vậy ông còn đến nữa?” Hiên vẫn cười, môi khẽ cong lên một nụ cười đầy quyến rũ.

Thái Bạch Kim Tinh vuốt râu, không ngừng lắc đầu. Ông vốn không định đến, chỉ là có người đã trầm ngâm suy nghĩ 3 ngày rồi. Đã làm bạn 2000 năm, ông hiểu quá rõ Hiên, khi ngồi im lặng một mình có nghĩa là có tâm sự gì đó không giải quyết được, ông sao có thể khoanh tay đứng nhìn được.

“Đừng lắc nữa, rơi não bây giờ.” Hiên nhạo ông.

“Thật không hiểu được ông, nếu đã phải kết thúc rồi thì đừng để người ta phải chịu muôn vàn khổ sở mà leo lên như vậy, thật quá khiến người ta quá đau lòng.” Cảnh tượng ở Hoa Sơn ông đã nhìn thấy hết, nói thật lòng ông cũng rất thương hại tiểu hồ ly đó, yêu phải một vị thần không nên yêu, chọn một mối tình định sẵn sẽ không có kết quả.

“Nếu đã không thể cho nàng ấy thứ nàng ấy muốn thì nên làm tổn thương một cách triệt để, nếu không sao nàng ấy có thể từ bỏ được chứ?”

Thái Bạch Kim Tinh nhìn chằm chằm vào vẻ mặt lãnh đạm của Hiên, hỏi. “Ông không phải thật sự động lòng rồi đấy chứ?”

Hiên vẫn điềm nhiên như không có chuyện gì, nắm lấy cành cây trong tay mình, nhàn nhạt nói: “Ông nghỉ mấy ngàn năm tu thân dưỡng tính của ta là giả bộ sao? Ta đối với nàng ấy chỉ là thương cảm và cắn rứt mà thôi... hy vọng nàng ấy có thể quay về đường ray vận mệnh cũ của mình.”

“Ông muốn lừa ta sao? Hay là muốn tự lừa mình? Nếu ông không động lòng sao ông có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy, tha cho tên Vương đó của Ma Vực.” Ông trừng mắt nhìn Hiên, nói tiếp: “Dựa vào sự hiểu biết của ta với ông, ông tuyệt đối sẽ không làm việc nhu nhược yếu mềm, nhân từ phụ nữ như vậy. Hôm nay ông tha cho hắn một lần, chắc chắn không phải không có nguyên dó chứ?”

Hiên nhướn mày, hỏi. “Ông nghĩ sao?”

“Có phải là không nhẫn tâm khiến tiểu hồ ly đó mất đi cả chỗ dựa cuối cùng không?” Thấy Hiên không nói gì, ông lại thở dài. “Nhưng cuối cùng ông cũng vẫn phải tiêu diệt Ma Vực, sớm muộn gì ông cũng không thoát khỏi số kiếp này đâu...”

Hiên thu lại nụ cười, trầm ngâm nói. “Đối với nàng ấy đúng là ta có nhiều điều không nỡ nhưng hôm nay ta tha cho Ma vương không phải hoàn toàn do nàng.” Hiên đứng dậy nhìn về góc điện Ngọc Thanh, thở dài. “Hôm nay ta đã nhìn thấy nguyên hình của hắn rồi, hóa ra hắn là một con kỳ lân...”

Thái Bạch Kim Tinh lặng người, kinh ngạc. “Hỏa kỳ lân?”

“Phải. Hôm giao tranh với hắn ta đã nghi ngờ rồi, không ngờ hóa ra đúng là hỏa kỳ lân thật.”

“Hi Hiên, lẽ nào ông cũng không bỏ cuộc được, còn canh cánh trong lòng về chuyện hỏa lâm sao? Ông có biết rằng để lại mầm mống sau này tất thành đại họa không.”

“Thái Bạch, giết hắn thì dễ nhưng có ích gì không? Kính Nguyệt Trản không thu về được thì không thể trừ tận gốc Ma Vực. Ngày sau sẽ còn một yêu ma khác lên làm Ma Vương, thống lĩnh yêu giới. Cuộc chiến giữa Thần và Ma không vì sự chết đi của một Ma Vương mà kết thúc...”

Thái Bạch Kim Tinh ngồi đối diện với Hiên trầm ngâm hồi lâu rồi gật đầu. Đâu phải ông không biết từ khi trên cõi đời này bắt đầu có Thần và Ma thì Thần Ma luôn luôn đi hết từ cuộc chiến đẫm máu này đến cuộc chiến đẫm máu khác. 1000 năm trước Kính Nguyệt Trản lọt vào tay Ma giới liền khiến Ma Vực được bao phủ lại. Thần không còn cách nào khác thăm dò được thực lực của Ma giới, cũng càng ngày càng bất lực không khống chế được sinh tử tồn vong giữa tam giới.

Nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ có một ngày thế lực của Ma giới có thể che cả trời, khống chế tam giới, vì vậy Ngọc Đế mới nổi giận, khiển trách chúng thần.

Nhưng ông đều không bận tâm, ông tin dựa vào năng lực của Hi Hiên, thu phục về Kính Nguyệt Trản, diệt trừ Ma Vực là chuyện sớm muộn xảy ra.

Ông đột nhiên để ý đến cành cây trong tay Hiên, cành xanh tươi mơn mởn, lá nhỏ mà dày. Nhìn có vẻ như là bị ngắt xuống rất lâu rồi nhưng vẫn không hề bị khô héo.

“Đây có phải là cây bàn đào ngàn năm mới khai hoa kết quả một lần không?”

“Phải, mấy ngày trước ta nhìn thấy ở Ma Vực.”

Thái Bạch Kim Tinh nói: “Ta nhớ rằng Vương Mẫu nương nương thích ăn nhất là loại bàn đào này.” Ông nhớ rằng một ngàn năm trước Vương Mẫu nương nương vô tình nhắc đến: bà rất nhớ vị bàn đào, không biết có thể tìm thấy được ở đâu?

Tiếc là một câu nói đã dẫn đến một kiếp nạn lớn...

“Ta muốn trồng ở thiên cung nhưng không biết có nên làm vậy không.” Hiên cúi đầu nhìn cành đào, rồi lại chìm trong suy nghĩ.

“Ông sợ gì? Lẽ nào còn sợ quần thần nói ông nịnh bợ lấy lòng hay sao?”

“Nịnh bợ lấy lòng?” Hiên cười khổ. “Ông thật biết mỉa mai tôi!”

Thái Bạch Kim Tinh cười lớn đứng dậy, nói: “Ầy! Tôi đi về đánh cờ đây, ông tự ngồi đây mà nghĩ tiếp đi.” Bước đến cửa rồi ông bỗng quay người lại nói đầy hàm ý. “Nhân tiện lại nghĩ đến tiểu hồ ly kia giờ đang bị nhốt trong Ma Vực, Ma Vương làm gì cô ta, có lẽ... cô ta đã trở thành bát phu nhân thật rồi...”

Khi ông nhìn thấy Hiên thở hắt một hơi, cành đào trong tay “rắc” một tiếng gãy rời, trong lòng ông đã có đáp án.

Mấy ngàn năm tu thân dưỡng tính đều là giả bộ sao?

E rằng đúng vậy!

...................

Ma Vực

Tiểu Vân vội vàng cầm lấy viên thuốc mà Minh Hồn đã đưa lên bên miệng nàng, bất giác dịch ghế ra đằng sau một chút.

“Sợ ta đến vậy sao?” giọng cười của Minh Hồn vang lên còn quyến rũ động lòng người hơn cả nàng, nghe mà cả người nàng như tê liệt.

Thật không hiểu nổi Vương bị sao vậy, để một gã cao thủ tình trường xem bệnh cho nàng, không biết là muốn cứu nàng hay muốn hại nàng nữa, nếu không phải nàng có sức đề kháng tốt thì sớm đã bị Minh Hồn mê hoặc rồi.

“Trong Ma Vực, y thuật của ta là cao nhất, Vương lo lắng cho sức khỏe của cô nên mới bảo ta đến xem bệnh cho cô, đương nhiên là có thể trị bách bệnh.”

Tiểu Vân nghe thấy bỗng khựng lại, sao hắn lại biết trong lòng nàng đang nghĩ gì? Chẳng trách lừa được bao nhiêu mỹ nữ vì hắn mà điên đảo thần hồn, cam tâm tình nguyện bị hắn tổn thương, xem ra thật là có chút thủ đoạn.

Vừa thấy trong mắt nàng ánh lên tia nhìn đề phòng, hắn như thể hiểu được băn khoăn trong lòng nàng, bèn nói rõ lập trường: “Cô là nữ nhân của Vương, sao ta dám có ý đồ gì với cô chứ.”

Nàng cũng cảm thấy lời này có lý, mới yên tâm uống thuốc. Viên thuốc vừa vào miệng đã tan ra, khiến trong người lập tức trở nên ấm áp, đả thông kinh mạch tứ chi, khiến tâm trạng cũng bình tĩnh lại nhiều.

Có thể luyện được linh đơn diệu dược như vậy có thể thấy rằng y thuật của hắn bất phàm.

Nhìn kỹ dung nhan của Minh Hồn một lần nữa, nàng bất giác nghĩ đến Tiểu Mai.

“Ngươi có còn nhớ Tiểu Mai không?”

“Tiểu Mai?” Minh Hồn nhíu mày suy nghĩ giây lát rồi gật đầu. “Có chút ấn tượng, hình như là một bạch hồ phải không?”

“Có chút ấn tượng?” Máu nóng trong đầu nàng như sôi lên. “Cô ấy vì ngươi mà trở nên lạnh lùng vô tình, giết người như ngả rạ, ngươi lại có thể chỉ có chút ấn tượng thôi sao!”

“Vậy sao? Ta nhớ rằng cô ấy rất thích cười.” Minh Hồn dường như hoàn toàn không cảm nhận được máu nóng bộc phát của Tiểu Vân lúc này, còn tiếp tục cười nhẹ như mây.

Bốp! Một tiếng to kêu lên, khuôn mặt trắng mịn của Minh Hồn in hằn 5 đầu ngón tay của nàng đỏ lựng.

Hắn cười nói như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra. “Cái tát này tính là của cô hay của cô ấy?”

“Có gì khác nhau?”

“Nếu tính là của cô ấy, vậy ta không nợ gì cô ấy nữa. Nếu tính là của cô thì cô đã nợ ta một lý do.”

Sự phẫn nộ của nàng bị thay thế bằng chấn động, kẻ này có vẻ thần kinh có vấn đề, vậy còn có thể xem bệnh cho người khác được sao? Trong lòng thầm đánh giá khác về y thuật của hắn.

Nàng cố tình ngẩng cao đầu lên, thể hiện không chút sợ hãi, thực ra trong lòng cũng hơi lúng túng. “Coi như ta đánh, ta căm ghét loại người vô tình vô nghĩa tự cho mình là đúng như ngươi,vậy được chưa?”

Vẻ mặt Minh Hồn vẫn điềm tĩnh như cũ, nói. “Được thôi! Nhưng mà lý do và cái tát của cô có lẽ nhầm người rồi?”

“Ngươi!” Nàng không còn lời nào nói lại vì Minh Hồn đã nói đúng tâm sự trong lòng nàng. Lúc nàng bị người mình hết lòng yêu thương đùa giỡn tình cảm đến mức không còn mặt mũi nào, nàng đã hiểu được cảm giác của Tiểu Mai, há có thể dùng một chữ “hận” để hình dung hay một cái tát mà có thể hóa giải được.

Minh Hồn dường như nhìn ra được sự ủ dột của nàng, bèn an ủi. “Quên hắn đi, hắn không phải là người đàn ông xứng đáng để cô yêu, cũng giống như ta không phải người đàn ông xứng đáng để Tiểu Mai yêu vậy. Nếu cô đã tận mắt chứng kiến sự bi thương của Tiểu Mai rồi thì đừng ngốc như cô ấy nữa.”

Nàng lặng nhìn khuôn mặt thanh tú sáng láng như thủy tinh của Minh Hồn, chợt hiểu ra vì sao Tiểu Mai không quên được người đàn ông này, vì hắn ta xứng đáng!

“Có phải ngươi chưa từng yêu một người phụ nữ nào không?” Là nữ giới thì không tránh khỏi tò mò, huống hồ lại là nàng thật sự quan tâm Tiểu Mai.

Nàng nhìn thấy nụ cười của Minh Hồn khựng lại, ánh mắt ôn nhu như nước của hắn thoáng qua một tia nhìn lạnh lẽo, trong lòng tự nhiên có đáp án.

“Ngươi chưa từng yêu ai, vậy tại sao phải làm tổn thương bao nhiêu cô nương như vậy?”

Minh Hồn nhún vai, thờ ơ đáp. “Không vì gì cả, chỉ cần vui là được,việc gì phải...”

Bốp một tiếng giòn tan vang lên, một bên mặt của Minh Hồn hằn vết móng tay trầy da bật máu. Nhưng nụ cười của hắn vẫn không đổi, chỉ lãnh đạm hỏi. “Cái tát này tính là của ai?”

Lần này hắn thật sự hỏi đến mức Tiểu Vân cứng họng.

Kỳ thực nàng hiểu rất rõ thân thủ của mình, Minh Hồn thân là hữu hộ pháp của Ma giới, có thể sáng vai với Dạ Xoa chắc chắn năng lực không phải hạng xoàng. Hơn nữa nàng còn tận mắt chứng kiến hai người giao tranh bất phân thắng bại. Nếu không phải Minh Hồn cố ý nhường cho nàng đánh trúng, nàng căn bản đến áo hắn cũng không chạm được vào.

Đối diện với vẻ ung dung của Minh Hồn, nàng ngược lại có chút day dứt. “Coi như của ta.”

“Lý do?”

Ngươi chỉ vì một lúc vui đùa nhất thời mà người khác phải rơi lệ quá nhiều, như vậy có công bằng không?

Minh Hồn dịu dàng vuốt tóc nàng, đưa cho nàng một bờ vai vững chắc, như một đứa trẻ rất tủi thân, nhỏ nhẹ nói: “Công bằng! Có đau khổ chứng tỏ là đã từng vui vẻ. Không có niềm vui mãi mãi cũng không có đau khổ nào không kết thúc, đó chính là số phận...”

“Cảm ơn!” Từ trong tâm, nàng cảm thấy thích cái gã hiểu lòng người này, không phải là tình yêu nam nữ mà là một tình cảm như chỗ dựa của một người cha vậy, dựa dẫm vào sự an ủi của hắn.

Khẽ gạt đi vết nước mắt trên mặt, lúc ngẩng đầu liền nhìn thấy Dạ Xoa canh gác ngoài cửa đang trừng trừng nhìn hai người họ, không nhìn rõ ánh mắt và biểu cảm của hắn chỉ cảm giác có một luồng sát khí chiếu đến.

Sự ảnh hưởng của bóng dáng Dạ Xoa khiến đầu óc nàng như ngừng suy nghĩ lại trong giây lát...

Là nỗi hận nào có thể không chút che đậy mà kéo dài suốt mấy trăm năm? Với sự độc ác tàn bạo và đê tiện bỉ ổi của Dạ Xoa sao có thể để Minh Hồn sống được đến giờ này.

Điều khiến nàng càng khó hiểu hơn đó là thù địch thật sự không phải nên là vừa gặp mặt liền liều mạng xông vào đánh đến mức kẻ sống người chết hay sao? Tại sao bọn họ chỉ khi nào nói bất đồng quan điểm mới ra tay tranh đấu?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.