Vai Ác Ốm Yếu Không Muốn Cố Gắng Nữa

Chương o44




Mưa bất giác rơi xuống tối tăm trời đất, gột rửa những bụi bặm của vạn vật trên thế gian...

Những giọt nước mưa nặng nề rơi xuống như quất lên thân người đang run rẩy của Tiểu Vân, khiến nàng một lần nữa cảm nhận được cái lạnh đến thấu xương.

Đến lúc nào thế giới của nàng mới có thể có được sự ấm áp và ánh nắng mặt trời.

Hiên nhìn nàng hồi lâu mới hỏi. “Lạnh không?”

Hỏi thừa làm gì không biết? Lẽ nào thân người nàng run lên bần bật như vậy còn chưa đủ rõ ràng hay sao?

“Không lạnh!” Mặc dù nàng cất lời răng va vào nhau lập cập cùng với giọng nói run rẩy trong gió thì nàng vẫn ngẩng lên cao cao tại thượng, thể hiện bộ dạng không lạnh chút nào của mình.

Hiên bỗng nhiên bật cười, chàng đưa tay lên vẽ lên không trung một đường cong, lập tức trên bầu trời xuất hiện một áng cầu vồng. Mưa ngừng lại như có kỳ tích, mặt trời ló ra khỏi những đám mây xám xịt, mang theo ánh nắng ấm áp dịu nhẹ chiếu lên người nàng.

Trời đất, nàng thực sự không tin vào mắt mình, hô mưa gọi gió? Trước giờ nàng luôn nghĩ rằng đây là một “tính từ”, tận mắt chứng kiến nó là “động từ” thì đây quả là lần đầu tiên.

Sùng bái! Trừ “sùng bái” ra thì nàng không tìm được ra một từ nào khác có thể dùng để hình dung tâm trạng lúc này của nàng, trái tim chất đầy oán hận của nàng cách đấy không lâu đã lập tức bị sự phấn khích thay thế.

“Lạnh không?” Chàng lại hỏi.

“Không lạnh!” Nàng ngây người ra ngắm cầu vồng, hóa ra Hiên có thể cho nàng sự ấm áp, có thể cho nàng ánh mặt trời, những điều Hiên cho nàng đã quá nhiều, chỉ là nàng không biết đủ mà thôi, luôn muốn có nhiều hơn nữa.

“Đau không?” Chàng cúi xuống ngồi bên nàng, kéo lớp y phục sớm đã ướt sũng của nàng.

“Đau!” Nhìn thấy một vùng da trên cánh tay bị đen xém của mình, nàng tức giận trừng mắt nhìn Hiên, tuy rằng oán giận trong lòng đã nguôi đi nhưng nàng vẫn không kìm được mà bộc lộ ra.

“Ta xin lỗi!” Bàn tay nắm lấy cánh tay của nàng khẽ siết lại, thân người mềm mại của nàng ngã vào lòng chàng.

Nàng rất đau, đau đến tận xương tủy nhưng tựa vào vòng tay ấm áp của chàng, nghe thấy lời xin lỗi đầy hối hận của chàng thì bỗng chốc không còn thấy đau đớn gì nữa. Đây là vị của tình yêu sao? Bất luận bị tổn thương bị dày vò thế nào nàng đều cảm thấy mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất, ngọt ngào nhất thế gian này, thậm chí cảm thấy thế gian này không còn ai có thể tốt hơn, đáng để trao thân gửi phận hơn người đàn ông suýt nữa đã giết chết nàng ở trước mặt này.

Thật là nực cười, xem ra nàng đã ngốc đến cùng cực rồi!

“Không sao, nghỉ ngơi vài ngày là sẽ khỏi thôi.”

Tuy vòng tay chàng khiến nàng lưu luyến không nỡ xa rời nhưng để não mình còn có thể suy nghĩ bình thường trở lại, nàng vẫn đẩy Hiên ra, cười nói: “Chàng có thể dạy cho em phép thuật hô mưa gọi gió như vậy không, thật lợi hại!”

“Đương nhiên là được rồi!” Chàng vừa nói vừa khẽ ấn lên vết thương trên tay nàng, những nơi đầu ngón tay chàng chạm vào, những vết đen xém trên tay nàng đã trở lại làn da trắng bong như trước, những chỗ đau đớn cũng đã dần biến mất.

Tuy nàng rất cảm động nhưng cứ nghĩ đến chuyện những vết thương này là do chàng gây ra là tất cả những cảm động của nàng đều thu lại, nàng hỏi.

“Có phải rất khó không? Pháp lực của em không ra gì.”

“Rất đơn giản, chỉ cần nàng giơ tay lên vẫy vẫy với bầu trời là có thể.”

“Chàng đùa gì vậy, chàng thật sự nghĩ em ngốc vậy à!” Nàng tức giận quay đầu lại, không dạy thì thôi lại còn nói những lời này trêu chọc nàng, nàng có ngốc đến mấy cũng không tin đâu.

“Thật đấy, khi nào nàng cảm thấy lạnh, nàng liền nhìn về hướng đông mỉm cười vẫy vẫy tay. Bất luận trời hôm đó âm u thế nào, mưa to ra sao, ánh sáng mặt trời đều sẽ xuất hiện, đem cho nàng sự ấm áp.” Chàng nói đầy nghiêm túc, mnhifn thấy nàng đang ngó đông ngó tây hoàn toàn không đếm xỉa gì đến mình, chàng đành xoay người nàng lại, nghiêm túc nói.

“Tiểu Vân, khi nào nàng cảm thấy mình không có bất cứ thứ gì thì nàng nhất định phải nhớ rằng, án nắng mặt trời là thuộc về nàng, vĩnh viễn chỉ thuộc về một mình nàng.”

Nàng bỗng chốc ngẩn người, tại sao biết rõ rằng chàng đang nói vớ vẩn mà nàng vẫn thấy cảm động như vậy? Rõ ràng chàng đang nói đùa rất vô vị nhưng nàng vẫn thật sự âm thầm coi vầng thái dương này là vật của riêng nàng, nàng sẽ cất giấu nó trong tim.

Nàng nhớ rằng Tiểu Mai từng nói: thứ mà đàn ông cho phụ nữ chỉ có những lời đường mật, còn phụ nữ lại không thể kháng cự lại những lời hứa hẹn đường mật không chút chân thực đấy!

Hóa ra cô ấy nói đúng thật!

Tiểu Mai? Đột nhiên nhớ đến biểu cảm đau khổ của Tiểu Mai lúc rời đi, tim nàng bỗng nhói lên một cái.

“Em phải đi xem Tiểu Mai thế nào rồi! Hôm khác chúng ta nói chuyện sau nhé.”

Hiên gật đầu: “Cô ta sẽ không sao đâu, nàng hãy khuyên bảo cô ta, hại người rốt cuộc cũng sẽ hại mình thôi.”

Sau khi Tiểu Vân đi khỏi, Hiên mới đứng dậy nhìn về dãy núi trùng trùng điệp điệp trước mặt, nói: “Ra đây đi!”

“Sớm nghe danh Ngọc Thanh Chân Vương pháp lực cao cường, không ngờ rằng công phu dỗ dành phụ nữ cũng không thấp.” Ma Vương hiện ra trước mắt chàng trong nháy mắt, cất lời chế giễu.

“Ngươi dựa vào hai nha đầu đó mà định hút linh hồn của ta sao, vậy có ngây thơ quá không?” Hiên cười lạnh đáp lời Ma Vương.

“Phải, sao ta lại quên rằng thần tiên đều là những kẻ cao lạnh vô tình chứ, ôm trong tay một cơ thể dụ hoặc đến thế mà còn có thể quan sát động tĩnh xung quanh, thật là giỏi, chẳng trách tam giới do thần tiên thống trị.”

Hiên vẫn ung dung mỉm cười như trước trả lời hắn. “Nếu ta là ngươi thì ta thà là mình ra tay chứ sẽ không hy sinh người phụ nữ mình yêu để thăm do thực lực của đối thủ đâu... ngươi có biết tại sao ngươi theo đuổi lâu như vậy mà không hề có được trái tim nàng ấy không? Vì ngươi không xứng...”

Mặt Vương thoáng biến sắc nhưng rất nhanh sau đó đã thay thế bằng vẻ cười. “Ngươi tưởng là ta sẽ kích động mà quyết chiến với ngươi sao? Ngươi lầm rồi, đối phó với ngươi ta có cách tốt hơn.”

“Tiếc là ta sẽ không cho ngươi cơ hội nữa đâu.” Nói xong Hiên xoay ngươi, chiếu ra luồng sáng vạn trượng bao phủ lấy cả hai trong luồng sáng vàng đó. Nhưng điều khiến chàng không ngờ đó là luồng sáng khiến vạn vật đều cảm thấy nóng rực đó lại dường như không hề có tác dụng đối với Ma Vương.

Ma Vương điềm tĩnh bước từng bước ra khỏi nó một cách bất ngờ, cười lên ha hả: “Ngươi chỉ có một chút kỹ xảo lóe sáng này thôi sao? Thần tiên? Ha! Chỉ dựa vào chút bản lĩnh dọa người này mà cũng tưởng rằng mình gì cũng làm được sao.”

Đôi mắt Hiên nhìn rừng rực vào mắt Ma Vương, muốn nhìn thấu thân phận thật của hắn, không ngờ Ma Vương chớp thời cơ vung tay lên trực tiếp đưa lên trán, bàn tay vụt qua khiến gió bụi cát đá nhằm vào người Hiên bay đến, khi chạm vào Hiên chúng như va phải tảng đá lớn bật mạnh trở lại.

“Không lẽ ngươi thật sự tưởng rằng đến một chút pháp lực hộ vệ bản thân ta cũng chưa từng luyện qua đấy chứ?” Hiên cười lạnh, từ từ nhấc một bàn tay lên, trong lòng bàn tay không phải là ánh sáng vàng chói mà là dồn lực để luyện ra một luồng hút cực đại không chút âm thanh.

Ma Vương kinh ngạc, vội vàng né tránh một đòn bay đến, hắn từng trải qua trăm trận chiến, đâu thể nào không nhìn ra được chưởng lực đó tuyệt đối không phải lực đạo tầm thường, đó là thần lực có thẻ nhiếp hồn phách! Nếu là yêu tinh bình thường thì chỉ cần một chưởng đó hút vào thì linh hồn sẽ lập tức bị thu phục, tuy hắn không dễ dàng bị thu mất linh hồn như vậy nhưng cũng không đủ mạnh để không việc gì.

Trong nháy mắt, Ma Vương đã né được hàng trăm chưởng nhanh như chớp của Hiên, hắn tự biết rằng cứ né tránh như vậy cũng không phải là cách, tiếp tục như vậy sớm muộn gì cũng sẽ bị sơ suất, bèn cố ý để lộ ra chỗ sơ hở chí mạng bên trái để dụ Hiên tấn công. Còn hắn âm thầm tích tụ pháp lực toàn thân vào ngón tay...

Đúng vào giây phút lực hút trong tay Hiên hoàn toàn khống chế được bên trái hắn thì hắn đánh thẳng vào ấn đường của Hiên.

Hiên lùi lại vài bước, lập trung tâm lực bảo vệ thần tâm, thần sắc vô cùng kinh ngạc. Đòn công kích này của hắn đối với chàng mà nói không có gì đáng lo ngại, điều làm chàng kinh ngạc chính là tại sao Ma Vương lại biết được tử huyệt của mình, thực sự không lý giải nổi.

Chàng vẫn kịp lại một lần nữa tập trung pháp lực vào lòng bàn tay, một trận mây đen bao trùm trời đấy, vô số bàn tay đen bao vây lấy cơ thể chàng trong đêm tối.

Đến khi chàng đánh bại tất cả hắc thủ, đẩy lùi bóng đêm thì đã không còn thấy Ma Vương đâu nữa.

................

Ở thánh điện, Ma Vực.

Ma Vương đau đớn ôm ngực, nuốt đan dược trăm năm mà hữu hộ pháp Minh Hồn luyện cho hắn.

“Vương, tại sao ngài lại chọn cách đánh vừa thua vừa bị thương lưỡng bại như vậy chứ.” Dạ Xoa đợi tả hộ pháp Minh Hồn lui ra xong mới đưa ra nghi hoặc trong lòng.

“Ngươi sai rồi, ta không phải thực sự muốn liều mạng với hắn, ta chỉ muốn thử công lực của hắn mà thôi. Ta muốn biết hậu quả ra sao khi trúng chưởng của hắn và thần công hộ thân của hắn rốt cuộc uy lực lớn đến đâu.”

Hắn đã thử xong, vừa nãy hắn tập trung toàn bộ sức lực đánh vào ấn đường Hiên nhưng lại chỉ khiến Hiên lùi lại vài bước, pháp lực tạm thời tán đi. Còn hắn bị trúng một chưởng, công lực tiêu tán, ít nhất phải nghỉ ngơi dưỡng thương nửa tháng mới có thể hồi phục như cũ.

“Xem ra hắn thật sự rất lợi hại, e rằng muốn đối phó với hắn rất khó.”

“Không khó! Theo ta thấy tiu hắn công lực cao thâm nhưng thần công hộ thân vẫn chưa luyện đến cảnh giới cao nhất, cũng có nghĩa là... hắn vẫn chưa phải là bất khả chiến bại.”

“Ý của Vương là...”

“Ám sát! Chỉ cần chúng ta có thể tìm ra nơi phòng vệ yếu nhất trong tim hắn, dùng mũi tên sắc nhọn nhất thiên hạ là có thể phá giải được pháp thuật của hắn.”

Dạ Xoa bừng tỉnh. “Hóa ra Vương không phải muốn để Tiểu Vân hút hồn hắn mà chỉ là muốn thử thăm dò xem tình hình hắn thế nào mới quên bảo vệ bản thân... nhưng hôm nay Tiểu Vân cũng không thể khiến hắn mê loạn, vậy còn lúc nào hắn sẽ chứ...”

“Nếu chỉ một đứa con gái có thể khiến hắn mất đi lý trí vậy hắn đã không phải là Ngọc Thanh Chân Vương rồi.” Ma Vương trầm giọng nói: “Ngươi có biết địa vị của hắn ở trên thiên đình không?”

“Không phải chỉ là một Chân Vương thôi sao? Nghe nói địa vị cũng không phải rất cao.”

“Thiên giới ngoại trừ Ngọc Đế, Vương Mẫu ra thì địa vị cao nhất là Thái Thượng Đạo Quân. Nhưng lão ta cả ngày chỉ nghĩ đến việc luyện đơn, không màng đến những chuyện khác. Thái Bạch Kim Tinh này chỉ dùng tinh minh tài trí của mình vào bàn cờ. Tử Vi Chân Quân pháp lực tuy là cao cường nhưng tính khí nóng nảy, gặp chuyện thường háo thắng tranh giành hơn thiệt, không hề được lòng người. Quan Âm Đại Sĩ dốc tâm vào phật pháp, không màng thế sự; còn Thái Ất Chân Nhân lại thích thu nạp đệ tử rộng rãi dưới phàm trần, chẳng làm được trò trống gì. Trong đám thần tiên chỉ có Ngọc Thanh Chân Vương bề ngoài lãnh đạm, nhưng tâm kế thâm trầm, lại có giao tế mật thiết với Thái Bạch Kim Tinh. Vì vậy trên điều đình, hắn ta mới là người thực sự có tầm ảnh hưởng.”

“Không ngờ Vương lại nắm rõ như lòng bàn tay những chuyện trên thiên giới như vậy.” Dạ Xoa kinh ngạc, những chuyện trong giới thần tiên trước giờ đều thần bí khó đoán, Vương lại có thể hiểu rõ được từng sở thích, đặc điểm của từng người, thật sự nằm ngoài sức tưởng tượng của hắn.

“Nếu ta không hiểu rõ thiên đình thì sao dám đối địch với thiên giới chứ. Đợi ta giết được Hi Hiên, Thiên giới nhất định sẽ đại loạn, đó chính là thời cơ tốt nhất để tấn công bọn chúng!”

“Nhưng tên Ngọc Thanh Chân Vương này lợi hại như vậy, sợ rằng chúng ta khó mà tìm được cơ hội.” Dạ Xoa lo lắng nói.

“Sẽ có cơ hội thôi, sớm muộn gì cũng sẽ có cơ hội...” Ma Vương ôm lấy ngực, nén đau bước về phía bức họa quái thú khổng lồ, kiên định nói: “Ta sẽ không đánh rắn động cỏ, dù có phải đợi thêm 500 năm nữa thì ta cũng sẽ đợi bằng được cơ hội này.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.