Vai Ác Ốm Yếu Không Muốn Cố Gắng Nữa

Chương o43




Trong thánh điện, Ma Vực.

Ma Vương nhìn thấy bộ dạng vội vàng hớt hải của Dạ Xoa, trong lòng liền có một dự cảm không lành. “Đã xảy ra chuyện gì rồi?”

“Vương, tối qua động Thiên Yêu bỗng bị lửa thiêu rụi, hơn 300 tiểu yêu đã tử mạng, hồn bay phách lạc, còn mấy chục hồn phách khác đã bị thu đi mất.”

“Có biết được là kẻ nào làm không?” Chỉ trong một đêm giết hại 300 thủ hạ của hắn không phải hy hữu, có thể thu phục mấy chục linh hồn, kẻ này nhất định không tầm thường, điều này không khác nào một lời cảnh báo cuộc chiến giữa thần và ma đã chính thức nổ ra từ đây...

“Những tiểu yêu còn sống sót đều nói không biết đã xảy ra chuyện gì, theo thuộc hạ thấy có lẽ không thoát khỏi liên quan đến kẻ lần trước mà thuộc hạ đã giao tranh.”

Ma Vương nắm chặt bàn tay đấm vào bức tường bên cạnh khiến tường thánh điện chấn động hồi lâu. “Ta nhịn hắn, hắn ngược lại được đằng chân lân đằng đầu, tưởng rằng ta sợ hắn chắc?”

Dạ Xoa kinh ngạc, lên tiếng khuyên. “Vương, xin ngài bớt giận! Chúng ta đấu với hắn sợ không có chút khả năng thắng nào.”

“Đã tra ra thân phận của hắn chưa?”

“Vẫn chưa, hắn hành tung bí ẩn, cho đến giờ thuộc hạ chỉ biết rằng hắn tên Hiên.”

“Hiên? Hiên!” Mặt Ma Vương biến sắc, quay lại nhìn bức họa vẽ con quái thú khổng lồ sau lưng, lẩm bẩm: “Lẽ nào là hắn?”

“Vương biết hắn là ai sao?”

“Ngươi đã từng nghe nói đến Ngọc Thanh Chân Vương của Thiên giới?” Lúc Ma Vương nhắc đến cái tên này, giọng hắn trở nên âm trầm khác thường.

Dạ Xoa đáp: “Nghe nói hắn pháp lực cao cường, đứng thư 5 trong số các vị thần Thiên giới.”

“Tên hắn là Hi Hiên.”

“Lẽ nào thật sự là hắn sao?” Nghe Ma Vương nói đó là thần của Thiên giới, Dạ Xoa không khỏi kinh ngạc.

Ma Vương cười đầy quỷ dị. “Nếu là hắn thì ngược lại dễ đối phó rồi... Dạ Xoa, ngươi gọi Tiểu Vân và Tiểu Mai đến đây.”

“Vâng.”

Sau khi Dạ Xoa lui ra, Ma Vương quỳ xuống dưới bức họa: Hắn không bao giờ quên được cái tên này, không bao giờ quên mối thâm thù đại hận.

Năm đó Vương của Ma giới cũng chính là cha hắn trước lúc lâm chung đã nắm lấy tay hắn, không ngừng kêu lên hai tiếng: Hi Hiên!

Hi Hiên, lúc phụ thân hắn còn sống đã từng nhắc đến kẻ này, nói hắn là một kẻ trước giờ chưa từng phông bạt, cũng không thích khoa trương thân phận thần tiên của bản thân vì vậy phàm trần rất ít người biết thân phận của hắn cũng như chú ý đến lai lịch của hắn. Còn phụ thân của Ma Vương vừa hay biết được thân phận thật sự và nhược điểm chí mạng của hắn...

“Phụ vương, mối thù này con đã đợi 500 năm rồi, cuối cùng cũng đợi được đến thời cơ, người hãy đợi con, con sẽ dùng máu của hắn để tế linh hồn của người...”

Một hồi sau, Dạ Xoa đem theo Tiểu Vân với vẻ mặt không chút cam tâm và Tiểu Mai mặt đầy nghi hoặc vào thánh điện.

“Vương.” Tuy Tiểu Vân không hề muốn gặp Ma Vương chút nào nhưng nhìn thấy cái khu rừng bị Dạ Xoa vây lấy đen kịt đầy kinh khủng nàng đã cảm thấy Vương đáng sợ đến mức nào. Sự đáng sợ của hắn ít nhất còn nhìn thấy được rõ ràng còn Dạ Xoa nàng chưa từng nhìn thấy bộ dạng của hắn. Bất kể ban ngày hay ban đêm, cơ thể hắn bao gồm cả đầu đều bị bao phủ bởi một lớp khói đen kịt, không nhìn thấy mặt mũi, giống như một luồng khói đen lập lờ bất định, nói đúng hơn là một yêu linh đen ngòm.

“Tiểu Vân, nếu nàng thật sự không muốn gả cho ta, hôm nay ta sẽ cho nàng một cơ hội tốt.” Mặt Vương hiếm khi nghiêm túc như vậy.

“Thật sao?” Nàng thật sự không tin vào tai mình nữa, ông trời thật sự sẽ cho nàng một cơ hội được tự do sao?

“Nghe nói gần đây nàng hay qua lại với một kẻ tên Hiên, chỉ cần nàng đem cho ta linh hồn của hắn, ta sẽ cho nàng được tự do, thế nào hả?”

“Tại sao lại muốn có linh hồn của hắn?” Vừa nghe thấy muốn có linh hồn của Hiên thì tất cả mọi hy vọng của nàng đã lập tức tiêu tan.

“Điều này nàng không cần biết, hút linh hồn của một gã đàn ông đối với nàng mà nói thì đâu phải một chuyện khó, đúng không? Hơn nữa Tiểu Mai còn có thể giúp nàng.”

“Vâng!” Người đáp lời hắn là Tiểu Mai.

Bước ra khỏi thánh điện, Tiểu Vân đùng đùng hỏi. “Tại sao lại ngăn không cho ta nói?”

“Tại sao cô không làm được?” Tiểu Mai hỏi ngược lại.

“Ta...” Trong đầu nàng hiện lên nụ cười nho nhã của Hiên, tim nàng đau thắt lại. “Hắn đối với ta tốt như vậy, ta không thể hại hắn.”

“Tốt? Đó là vì hắn có ý đồ với cô, trên đời này căn bản chẳng có cái gì gọi là đàn ông tốt cả, không phải cô vẫn luôn muốn thoát khỏi Vương sao? Đây là một cơ hội tốt nhất.”

“Nhưng...” Nàng do dự không biết phải làm sao.

“Lẽ nào cô quên rồi: người không vì mình, trời tru đất diệt!” Tiểu Mai lại bắt đầu tẩy não cho nàng.

“Ta thật sự không muốn hại hắn... hơn nữa, hắn có lòng đề phòng ta, ta căn bản không thể hút nổi.”

“Trước đây không được không có nghĩa là bây giờ cũng không được, cô thử xem sao?” Ánh mắt Tiểu Mai như nhìn thấu tâm tư nàng, nhìn thấy trái tim đang rối loạn của nàng.

“Ta...”

“Được rồi, sớm ngày mai cô hãy đứng trên con đường đó đợi hắn, ta tin là hắn nhất định sẽ xuất hiện. Nhớ cho kỹ là tốt nhất hãy nhân lúc hắn tình mê ý loạn mà hút hồn... đến lúc đó ta sẽ ở trong tối ngầm ra tay giúp cô.”

“Tiểu Mai...” Tiểu Mai hoàn toàn không đếm xỉa gì đến nàng nữa, bước vào trong động của mình.

Nếu nói không hề có chút do dự nào thì là nói dối, có thể thoát khỏi Ma Vương là mong ước lớn nhất từ trước đến giờ của nàng, nàng cam tâm trả bất cứ giá nào, cho dù là cái chết! Nhưng nếu dùng linh hồn lương thiện, thuần khiết như vậy của Hiên để đổi lấy hạnh phúc của bản thân mình thì nàng sẽ ân hận day dứt cả đời.

Số phận tại sao cứ luôn đày đọa nàng như vậy, tại sao nhất định bắt nàng phải lựa chọn? Nếu như nàng chưa từng có bất kỳ hy vọng nào thì giờ này có lẽ sẽ không thất vọng như vậy.

....................

Ba ngày rồi, nàng đã ngồi bên dòng suối tròn chẵn 3 ngày, vẫn khó xử và không thể lựa chọn như thế.

Bóng đen dày đặc bao trùm lên bầu trời xanh, che lấp đi ánh mặt trời ấm áp, dự báo một cơn dông tố bão bùng sắp ập đến.

Nàng không định sẽ rời đi, đối với nàng mà nói thì thế gian này vốn đã chính là phong ba bão táp rồi, tránh đi đâu cũng chỉ là sự trốn tránh tạm thời mà thôi.

Trời càng ngày càng âm y, mây cũng ngày càng nặng trĩu. Cuối cùng mây đen cũng thoát ra khỏi sự khắc chế của bầu trời mà hóa thành ngàn vạn giọt mưa rơi xuống phàm trần...

Những giọt nước mưa băng lạnh rơi xuống trôi theo làn tóc không buộc của nàng cùng chiếc cổ trắng ngần mà thấm ướt y phục. Còn nàng vẫn như cũ không động đậy, ngồi ngây ra nhìn bầu trời giăng đầy mây đen và mưa bão. Người ta thường nói kính hoa thủy nguyệt, trong gương ít nhất cũng còn có hoa tươi, dưới nước ít nhất còn có vầng trăng sáng. Còn nàng thì sao? Đến một chút tưởng tượng tốt đẹp đều không có, nàng đợi bên mây đen trong nước, và sự bi ai trong gương!

Vào lúc trong lòng nàng đang đầy những sầu oán thì trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác đặc biệt, dường như ở rừng cây cách đó không xa đang có một đôi mắt chăm chú dõi theo nàng.

Nàng nghi hoặc nhìn về phía rừng cây, Hiên đang đứng trong mưa ngắm nhìn nàng...

Tiểu Vân bất giác đứng thẳng dậy, ánh mắt xuyên qua màn mưa, đáp lại ánh nhìn của chàng, vào khoảnh khắc đó tất cả mọi thứ giữa trời đất này đều trở nên bé nhỏ, mơ ước, tự do... tất cả mọi thứ so với giây phút ngưỡng vọng này đều không còn quan trọng nữa. Nàng đã quyết định rồi, dù có phải chôn vùi cuộc đời trong thánh điện địa ngục đó thì nàng cũng tuyệt đối không hy sinh linh hồn của người mình yêu.

Trong mưa gió, nàng mỉm cười, từ trong đáy mắt của Hiên nàng nhìn thấy nụ cười của mình rực rỡ, kiều diễm nhường nào. 300 năm nay, lần đầu tiên nàng cảm nhận được thế nào là hạnh phúc thực sự, lần đầu tiên cảm nhận được hương vị của tình yêu, cho dù có chút chua xót, có phần bi thương nhưng thật sự rất tươi đẹp, rất ngọt ngào.

“A!” Nàng trượt chân một cái, một chân rơi vào trong nước, đúng lúc cảm thấy cả người loạng choạng sắp sửa ngã xuống thì một cánh tay ấm áp đỡ lấy vòng eo mảnh mai của nàng.

Sự hoảng hốt nhất thời bỗng bắt gặp phải đôi mắt nồng nàn của chàng... đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy trong ánh mắt Hiên mất đi vẻ điềm tĩnh, lần đầu tiên nàng nghe thấy được hơi thở của chàng loạn nhịp, lần đầu tiên cảm nhận được cánh tay chàng nóng bừng lên.

Những giọt nước mưa rơi vào dòng suối, từng giọt từng giọt văng lên những bông hoa, lại giống như nước mưa đang hôn lên dòng suối, và dòng suối ôm lấy nước mưa. Lách tách lách tách những âm thanh tuyệt diệu hòa cùng nhịp tim đập loạn nhịp của hai người, trở thành âm thanh đẹp đẽ nhất thế gian.

Nàng cảm nhận được đôi tay Hiên ôm lấy mình ngày càng chặt, thậm chí nàng hơi cảm thấy có chút đau, ngọn lửa trong cơ thể bùng lên từ chỗ đau ấy.

“Hiên!” nàng muốn dùng lời nói để phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng này, chẳng ngờ vừa lên tiếng đã phát giác giọng nói của mình khô khốc và đầy dụ hoặc.

Nàng bị nước mưa làm ướt tóc, sợi tóc dính bên mặt, y phục bị ướt sũng không thể che đi được những đường cong uyển chuyển, những điều này đều là nàng nhìn thấy trong đôi mắt Hiên. Nàng còn nhìn thấy rõ bộ dạng quyến rũ dụ hoặc của mình đang to dần lên trong ánh mắt ấy...

Nghe thấy tiếng thở gấp gáp của Hiên đang dần ghé sát lại, trong đầu nàng bỗng chốc trở thành một mảng trắng trống rỗng, đến cả môi hai người chạm vào nhau rồi quyện lấy như thế nào nàng cũng không biết.

Nếu không phải cánh tay chàng đang ôm chặt nàng thì nàng chắc hẳn sẽ rơi xuống nước vì giờ đây toàn thân nàng không còn một chút sức lực nào, vốn đầu óc nàng đã không linh hoạt cho lắm, giờ lại hoàn toàn chìm trong trạng thái hỗn loạn, trong sự mơ hồ, nàng cảm thấy hồn phách mình dần dần rời khỏi cơ thể, bay lên không trung, hòa vào mây trắng.

A! Chàng không phải là hút lấy mất linh hồn của mình rồi chứ? Có thể là như vậy, thôi hút thì hút đi, dù có bị Hiên nuốt sống thì nàng cũng không muốn rời xa vòng tay chàng nữa.

Lẽ nào chàng thật sự định ăn nàng? Nếu không sao chiếc lưỡi mềm ướt của chàng lại bỏ môi nàng ra, mềm như trong miệng nàng, nhẹ nhàng cuốn lấy chiếc lưỡi đang đờ ra của nàng. Một tia ý thức cuối cùng của nàng chính là chàng đẫ ăn mất tim nàng!!! Vì tim nàng như đang bị xé ra, đập thình thịch...

Đúng lúc toàn bộ ý thức của nàng đều biến mất, tất cả mọi dây thần kinh đều đang đau đớn tê dại, bước đến bên bờ vực của cái chết thì thân người mềm mại của nàng bỗng nhiên bị Hiên đẩy ra.

Nàng ngã xuống đất, hoang mang không biết làm gì nhìn lên Hiên, thấy chàng quay người phất tay, trong tay chàng lóe lên một luồng sáng màu vàng hút lấy Tiểu Mai đang ẩn nấp bật lên, ngã xuống trước mặt bọn họ.

“Yêu nghiệt, hôm nay ta phải diệt ngươi!” Nói xong Hiên biến luồng sáng trong tay trở nên chói mắt nóng rực, ánh sáng bao trùm lấy Tiểu Mai.

“A...” Tiếng kêu gào đau đớn của Tiểu Mai khiến nàng bừng tỉnh khỏi giấc mộng, tất cả sao lại biến đổi bất ngờ như vậy, đến cả giấc mơ đẹp cũng keo kiệt đến mức không cho nàng một chút hạnh phúc? Nàng xông lên định kéo người Tiểu Mai nhưng lại bị luồng sáng nóng rực hất ngược trở lại.

“Đừng, Hiên, đừng mà!” Ngoài việc quỳ dưới đất kéo tay áo của chàng thảm thiết van xin ra thì nàng không biết làm cách nào khác nữa. “Hiên, cô ấy là người bạn duy nhất của em, xin chàng hãy tha cho cô ấy, cô ấy đều là vì em nên mới làm như vậy...”

“Tránh ra, nếu không ta sẽ thu phục cả nàng luôn đấy.” Hiên lạnh lùng nhìn nàng một cái, so với tình cảm nồng nàn dịu dàng vừa nãy thì giờ đây không khác nào hai người khác nhau. Ánh mắt đó sắc như dao đâm vào trái tim lần đầu tiên mở ra với một người đàn ông của nàng, vào thời khắc sinh tử then chốt này nàng không còn tâm trí nào thương tiếc cho sự tan biến của tình cảm đầu đời, bất luận thế nào nàng cũng đều phải cứu Tiểu Mai.

Nàng ôm chặt chân Hiên, ngẩng đầu nước mắt giàn giụa nhìn chàng. “Muốn thu phục thì chàng hãy thu phục ta trước đi, không liên quan gì đến Tiểu Mai.”

“Lát nữa ta sẽ thu phục nàng, không cần phải sốt ruột!”

“Tiểu Mai.” Biết rằng cầu xin cũng không thể nào lay động được lòng dạ sắt đá của Hiên, nàng chỉ đành dùng chút pháp lực yếu ớt của mình để xông vào trong luồng sáng vàng. Bàn tay đưa ra bị ánh sáng đó chiếu vào đau đớn khổ sở nàng vẫn cắn răng chịu đựng, tận lực gạt đi những đau đớn đó cho Tiểu Mai.

Hiên nhìn thấy tình cảnh này, nộ khí càng tăng, chàng đanh giọng nói. “Ta đối với nàng như vậy đều không thể nào diệt trừ được suy nghĩ hại người của nàng? Ta tận tâm tận lực làm mọi chuyện để nàng vui vẻ, nàng lại muốn dùng linh hồn của ta để đổi lấy tự do của mình, nếu nàng đã muốn tìm đến cái chết thì cũng đừng trách ta!”

Nàng không biết nên trả lời thế nào, hóa ra chàng đã biết cả rồi, nụ hôn say đắm đó chỉ là thăm dò nàng, nếu như người ra tay là nàng chứ không phải Tiểu Mai thì người bị luồng sáng vàng bao phủ kia giờ này đã là nàng rồi.

Sao lại có thể như vậy, chàng chỉ là thăm dò, nhưng trái tim nàng đã thực sự rung động cuốn sâu vào trong giây phút đó...

Tiểu Mai thấy nàng không nói gì, cắn răng hét to: “Đã sớm nói với cô rằng đàn ông đều vô tình vô nghĩa cô còn không tin! Nếu cô làm theo những gì ta bảo thì giờ đâu có phải chịu kết cục thế này, giờ cô đã vừa lòng chưa?”

Hiên chấn động lùi lại một bước, luồng sáng màu vàng trong tay chàng dần biến mất đi. Ánh mắt lửa giận cũng dần dịu đi, rưng rưng.

Chàng quát Tiểu Mai. “Còn không mau đi.”

“Tiểu Vân đối với ngươi một lòng một dạ, đổi lại là sự nghi ngờ của ngươi? Ta thật sự cảm thấy không đáng thay cô ta.” Tiểu Mai vẫn đùng đùng tức giận, bất bình thay nàng.

“Còn không đi nữa ta sẽ hối hận đấy!”

Tiểu Mai bị ánh mắt sắc lạnh của Hiên dọa cho run sợ, nhìn nàng một cái rồi ôm chặt vết thương chạy vào trong động.

Bên dòng suối chỉ còn lại nàng đang ôm lấy vết thương, âm thầm rơi lệ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.