Vai Ác Ốm Yếu Không Muốn Cố Gắng Nữa

Chương o37




Sáng sớm hôm sau, Tiểu Vân mặc bộ y phục to rộng nhăn nhúm còn rách vài chỗ và hơi có mùi, nằm trên nền đất giả vờ hôn mê đợi người đến cứu.

Nằm lăn lóc trên đất 3 canh giờ mà đến một bóng người cũng không thấy, đến lúc cuối cùng nàng sắp mất hết kiên nhẫn, định biến mất thì một tiếng bước chân nhè nhẹ dừng lại bên cạnh nàng.

Ai đó đã nói trời không phụ lòng người? Thật là đúng quá đi!

Nàng vui mừng nằm đó ủ mưu xem bước tiếp theo nên làm gì, nên sà vào lòng người đó ngay hay là nên khóc lóc kể lể về chuyện bất hạnh mà mình gặp phải để giành lấy sự thương cảm trước? Hay là...

Nàng đã nghĩ cả hơn 100 cách rồi, nhưng sao vẫn không thấy có động tĩnh gì nhỉ? Nàng bèn hé mắt nhìn trộm ra, là một người đàn ông đang cúi người xuống nhìn nàng, mái tóc dài đến vai của hắn ta được buộc gọn sau lưng không rối sợi nào, để lộ ra gương mặt thanh tú như được điêu khắc bằng ngọc, khóe miệng hắn nở một nụ cười nho nhã, thần sắc trông vẫn điềm tĩnh như không, nhất là ánh mắt sâu xa như vô tận đó...

Người đó nhìn thấy nàng mở mắt ra, bèn cười nói: “Cô nương, thật tình cờ.”

“A?” Giọng hắn quen quen như thể đã từng nghe thấy ở đâu đó rồi. “Là ngươi? Ngươi tên... Hiên, đúng không?”

Không phải trí nhớ nàng tốt, mà là từ đầu đến cuối nàng chỉ quen mỗi mình hắn.

Hiên đưa ngón tay khẽ nâng cằm nàng lên, nhìn nàng từ trên xuống dưới với ánh mắt rất thú vị, khóe môi khẽ nở một nụ cười điềm nhiên. “Lần này giả bộ khá đấy, có thể nhìn ra được là cô bỏ rất nhiều công sức.”

“Vậy sao? Tiếc là cả ngày chẳng có người nào đến.”

Nàng ngồi dậy, vỗ vỗ bụi bặm trên người, trong lòng không khỏi có cảm giác vui mừng như gặp được người quen nơi đất khách. “Sao ngươi cũng ở đây?”

“Ta...” Hắn ngừng một lúc, nhìn ra bốn phía xung quanh rừng, nói: “Đi ngang qua.”

“Đi ngang qua? Hôm qua ở trong rừng mà hôm nay mới đi đến đây, sao có thể chậm vậy chứ?”

“Vậy còn chậm, đã mười mấy dặm rồi, cô tưởng ta cũng như cô sao?”

“Cũng phải, chúng ta sao có thể giống nhau được chứ, ngươi là người, ta là yêu!” Sao nàng lại quên mất điểm khác nhau giữa người phàm và yêu được.

“Ngươi biết ta là yêu tinh, sao không sợ ta?” Trong ấn tượng của nàng thì con người chỉ cần nghe thấy yêu ma quỷ quái là sợ đến nỗi chân mềm nhũn rồi, sao hắn lại tám với nàng như thể không có chuyện gì vậy chứ.

“Sao lại phải sợ? Cô không biết là yêu cũng phân ra tốt xấu à?” Hắn khẽ cười, nụ cười đó còn tỏa sáng hơn cả ánh mặt trời khiến nàng cảm giác không rời mắt ra được.

Nàng vỗ vỗ lên vai hắn, cười nói giọng đầy tán thưởng. “Ha! Ngươi cũng là người học rộng biết nhiều đấy.”

“Hơn cô một chút thôi.”

Nhìn bộ dạng tự cho mình là tài giỏi đó của hắn, nàng không nhịn được khẽ cong môi. “Xem ra ngươi không biết hai chữ “khiêm tốn” viết thế nào rồi!”

“Khiêm tốn?” Hắn càng buồn cười hơn. “Ta đã rất khiêm tốn rồi.”

Nàng nghiến răng, trừng mắt nhìn hắn, cái lưỡi của hắn sao vậy, nói ra lời đều sắc sảo như thế, lẽ nào dưới nhân gian, làm người ta tức chết không phải đền mạng sao?

Hắn trầm mặc một lúc rồi hỏi: “Sao cô không ăn ta?”

“Ăn ngươi thì được gì chứ? Không thể gia tăng công lực, tốn công vô ích.” Những chuyện như ăn thịt, uống máu người, nàng tuyệt đối không làm, ăn xong cả người tanh ngòm, đi tắm rửa cũng không sạch được. Hơn nữa cái biểu cảm kinh hoàng khi chết của người đó sẽ trở thành cơn ác mộng không ngừng đeo bám nàng, đáng sợ như mũi tên của người thợ săn vậy.

“Vậy sao cô không hút hồn phách của ta?”

Nàng ai oán nói: “Ngươi tưởng rằng ta không muốn sao, nhưng cũng phải hút được thì mới nói chứ.”

“Vậy ta vẫn nên đi thì hơn, lỡ chẳng may không cẩn thận bị cô hút mất linh hồn thì chẳng phải sẽ vĩnh viễn không được siêu thoát thì sao?” Tuy hắn nói vậy nhưng giọng nói lại không hề có chút sợ hãi nào.

“Ngươi sao có thể không cẩn thận được chứ?” Nàng kéo ông tay áo hắn, đôi mắt to long lanh chớp chớp, nói với hắn. “Nói chuyện với ta một lúc, ta thật sự rất chán.”

Hắn hừm giọng vài tiếng rồi đưa mắt nhìn ra ngọn núi xa xa.

“Này, ngươi đang nhìn gì thế?” Bàn tay nhỏ của nàng huơ huơ trước mắt hắn, lôi kéo sự chú ý của hắn về.

“Không có gì, xem xem lát nữa đi về hướng nào.”

“Vậy ngươi muốn đi đâu?”

“Ta muốn đến một nơi không có đau khổ, không có chém giết, không có chết chóc.”

Đôi mắt nàng mở ra to tròn, nhìn theo hướng hắn đang nhìn, cười nhạo. “Ta đã sống 300 năm rồi còn chưa từng nghe nói đến có nơi như thế, ngươi mới mấy tuổi bọ chứ? Cùng lắm 20 tuổi chứ gì?”

“Cô thật có con mắt tinh tường.”

“Ta đoán đúng rồi?” Nàng vui mừng cười. “Ta vốn rất thông minh, nên là ngươi hãy tin ta đi, thế gian này không có nơi như vậy đâu.”

“Ồ, trời không còn sớm nữa, ta phải đi tiếp đây, có duyên gặp lại!”

“Tạm biệt...” Nàng vẫy tay, nhìn theo hắn cho đến khi biến mất giữa con đường ngoằn ngoèo, bất giác cảm thấy hơi buồn. Hiên – thư sinh tỏa sáng như mặt trời luôn xuất hiện mà không chào hỏi rồi lại rất nhanh biến mất, để lại mùi hương thoang thoảng thanh khiết mà chỉ hắn mới có.

..................

Một buổi sáng đẹp trời, Tiểu Vân đang nhìn lên tầng không trung bao la, diệu vợi thì một đôi tay bịt mắt nàng lại.

“Tiểu Mai, ngoài cô ra thì còn ai nữa chứ?”

“Cô đang nhìn gì vậy?”

“Nhìn xem ở đây có mấy con đường.” Nàng trả lời bâng quơ.

“Cô muốn đi đâu?”

“Một ngày một đêm mới đi được 15 dặm, ba ngày ba đêm phải là 45 dặm mới phải...” nàng lẩm nhẩm đếm đốt ngón tay. “Nếu đi đường này thì đã đến rồi, sao giờ vẫn chưa thấy chứ?”

“Bên đó không phải còn rất nhiều đường khác sao, sao cô biết được hắn đi đường nào chứ?”

“Những con đường đó ta đều đã tìm qua rồi, không có! Chỉ còn mỗi đường này nữa thôi.”

“Cô đều tìm cả rồi? Cô rảnh vậy sao... Không phải là đã... động lòng phàm rồi đấy chứ?” Tiểu Mai nghiêm túc hỏi.

“Không phải! Hắn ta là người trăm năm khó gặp một lần, mùi hương đó thật sự là cực phẩm. Ta tuyệt đối sẽ không từ bỏ đâu.” Cứ nghĩ đến mùi của hắn là Tiểu Vân lại cố nuốt nước miếng vào trong, dễ dàng tha cho hắn như vậy thì thật là có lỗi với bản thân.

Tiếc là Tiểu Mai luôn là người phá vỡ những giấc mơ đẹp của nàng.

“Vương... đang tìm cô đấy.”

“Gì cơ?” Đầu nàng lại muốn đau rồi, ánh mặt trời như tắt ngúm, thế gian bỗng chốc chìm vào âm u.

“Không lẽ cô định đợi Vương sai người đến trói cô lại?”

“Thôi, sớm muộn gì cũng phải đi.”

Vốn dĩ đã chuẩn bị tâm lý rồi, nàng không ăn gì cả, nhưng cứ nghĩ đến cái gương mặt khiến nàng chán ghét đấy là nàng lại muốn ói.

“A! Tiểu Vân, nàng lại xinh đẹp hơn rồi.” Ma Vương vừa nhìn thấy nàng, mặt đầy mừng rỡ, cái miệng to bè tơm tớp như muốn ăn tươi nuốt sống nàng.

“Vương, ngài càng oai phong hơn rồi, thực sự là rất có phong vị...”Nàng cố gắng nhìn cái gương mặt đần độn kia với ánh mắt ngưỡng mộ, nhưng cắn chặt răng như sắp nghiến nát đến nơi.

Cái miệng của Ma Vương càng trở nên to hơn, nắm chặt tay nàng, nói giọng sung sướng như tìm được tri kỷ: “Cái này mà nàng cũng nhận ra sao? Ta biết là nàng rất chú ý đến ta mà.”

“Đúng vậy, đúng vậy!” Nàng vừa cố rụt tay về vừa nhìn cái miệng rộng ngoác đó, không tưởng tượng được là nó còn có thể biến ra to cỡ nào nữa.

“Vậy nàng hãy gả cho ta đi.”

“Hả?” Nàng thất kinh, vội cười xòa theo. “Chuyện này... ngài đã có 7 vị phu nhân rồi, đến lượt em không phải địa vị quá thấp rồi sao. Ngài xem em yếu đuối thế này, nhất định sẽ bị ức hiếp.”

“Không đâu, ta sẽ cho nàng làm bà lớn.”

“Haha, để em suy nghĩ đã.” Làm bà lớn? Có đứa ngu mới tin, bà đại phu nhân của ông ta chỉ cần một ngón tay cũng đủ nghiến nàng ra bã.

Ma Vương nghe vậy liền oán trách. “Lần trước nàng cũng nói vậy.”

“Lần trước? Có sao? Gần đây trí nhớ của em không được tốt lắm, haha, càng ngày càng ngốc rồi.” khả năng giả vờ ngu ngơ của nàng sau khi trả qua trăm tu ngàn luyện thì đã đạt đến cảnh giới ngốc thật rồi.

“Tiểu Vân...” Ma Vương èo èo gọi, cái mặt to bè càng ghé sát lại.

Cuối cùng nàng dùng hết sức rút tay về, xoa xoa làn da bị tê đi của mình, nói: “Em đảm bảo sẽ suy nghĩ thật kỹ, ngài cũng phải cho em chút thời gian chứ, dù gì đây cũng là chuyện chung thân đại sự, phải không?”

Ma Vương nghĩ một lúc rồi gật đầu: “Vậy nàng đừng để ta đợi lâu quá.”

“Được, rảnh rỗi em sẽ đến thăm ngài, vậy em đi đây.”

Ma Vương lẳng lặng nhìn nàng phi đi như chạy thục mạng, khóe môi hắn lộ ra một nụ cười đầy hàm ý sâu xa.

“Vương, để thủ hạ tóm cô ta về cho ngài.” Dạ Xoa hộ pháp trái luôn đứng bên cạnh hắn thâm trầm nói.

“Ngươi không hiểu, có nhiều lúc những thứ càng dễ dàng có được lại càng vô vị. Cô ta thực sự rất thú vị.”

“Nhưng cô ta rõ ràng là có ý né tránh ngài.”

“Không sao, sớm muộn gì cô ta cũng là của ta thôi.” Ma Vương trầm giọng nói. “Gần đây cô ta làm những gì vậy?”

“Hình như là hút hồn luyện công, nhưng có một gã đàn ông đã được cô ta tha cho hai lần.”

“Hai lần?” Ma Vương lạnh lùng hừ một tiếng. “Đem tim hắn về đây cho ta.”

“Tuân lệnh!”

..................

Khi Tiểu Vân nhìn thấy Hiên đang ở không xa lắm bước lại gần mình, những kinh sợ và lo âu vừa nãy đã gần như tan biến. Cảm giác đó giống như ánh mặt trời xuất hiện giữa màn đêm vậy, tất cả những âm u và lạnh lẽo đã không còn nữa.

“Hiên!” Nàng vẫy vẫy hai tay gọi to.

“Trùng hợp vậy sao? Hôm nay cô đã lừa đến tận đây rồi?” Khóe miệng của hắn vẫn thường trực nụ cười như không đó, dường như cuộc sống của hắn trước giờ chưa từng trải qua đau khổ nào.

“Đúng vậy, đúng vậy!” Nàng cười có phần gượng gạo.

“Hôm nay lừa được bao nhiêu người rồi?”

“Ầy, một người cũng chẳng có.” Nhắc đến chuyện này, nàng liền ủ rũ ngồi xuống đất.

“Tại sao?”

“Hình như là con người đều biết ở đây có yêu quái ăn thịt người ý, không dám đến.”

“Vậy sao cô nhất định phải hại người?” Hắn cũng ngồi xuống bên cạnh nàng.

“Ta thực sự không còn cách nào khác, Vương trong Ma giới của chúng ta muốn ta làm bát phu nhân của ông ta, ta chỉ là một tiểu yêu tinh đấu cũng đấu không lại, chạy cũng chạy không thoát, chỉ có thể luyện công cho tốt, hy vọng có ngày luyện thành thần công, không bị ông ta khống chế nữa.”

“Có khả năng này sao?”

“Tất nhiên là không thể nhưng dù sao cũng hơn là buông xuôi chấp nhận số phận mà?” Vừa tìm được người có thể giãi bày, những u sầu trong lòng nàng bỗng chốc tuôn ra hết, tuy biết rằng hắn ta không giúp được gì cho mình nhưng ít nhất thì hắn cũng không như Tiểu Mai luôn đả kích nàng.

Hắn thu lại nụ cười, nói một cách nghiêm túc: “Vì bản thân mình mà hủy diệt cơ hội sinh tồn của người khác là không đúng.”

“Nhưng sao không ai cho ta cơ hội? Ngươi nói thì hay nhưng ngươi có chịu hy sinh thân mình để giúp ta không?”

“Xem ra cô đã hiểu cách lợi dụng lòng thương người của người khác rồi, có tiến bộ đấy.” Hiên nhìn thấy trong mắt Tiểu Vân thoáng qua một tia thất vọng.

“Người không vì mình trời tru đất diệt.”

“Yêu tinh rốt cuộc cũng chỉ là yêu...” Hắn đứng dậy, lạnh lùng nói: “Muốn ăn ta thì nhanh lên, không ăn, ta đi đây.”

“Này!” Nàng ngăn hắn lại, nếu nói rằng không muốn linh hồn của hắn là nói dối. Nàng đã sai rồi sao? Yêu tinh không ăn thịt người, vậy có còn là yêu tinh không? Vậy không phải là thành thần tiên rồi sao?

“Ngươi... sao cứ nói đi là đi thế.”

Hắn không trả lời, nhìn ra sau lưng cô không chớp mắt.

Tiểu Vân còn chưa kịp quay đầu lại thì một luồng khí đen đặc mù trời bao trùm lấy bọn họ. Trong bóng tối, một bàn tay đen ngòm to lớn nhằm vào phía tim của Hiên xông đến, nàng nghĩ cũng không kịp nghĩ bèn bay người đến tóm lấy bàn tay đen đó.

Đợi đến khi nàng kịp nghĩ đến việc bản thân mình có đủ năng lực để tóm được nó hay không thì hắc thủ đã túm chặt lấy cổ họng này. Sao nàng có thể ngốc như vậy chứ, đến cả bàn tay bóng tối của Dạ Xoa mà cũng dám động vào, thật là tự mình tìm đường chết.

Rõ ràng biết rằng Dạ Xoa ra tay thì không ai thoát được, nàng vẫn cố gắng gào lên thúc giục Hiên: “Mau chạy, mau chạy!!!”

Nhưng trái lại, cái gã bình thường thì có vẻ rất thông minh đó, không ngờ đến thời khắc quan trọng lại đứng đơ ra đó, vào lúc sinh tử then chốt lại đứng im nhìn nàng khiến nàng tức đến mức trợn trừng mắt lên. Nếu không phải bị bóp cổ thì nàng nhất định sẽ lao đến mà bóp chết hắn.

Vô số hắc thủ như thể nghe thấy tiếng lòng nàng vậy, bọn chúng cùng phi về phía Hiên đang bị dọa cho đứng như trời trồng.

Tiểu Vân dùng toàn bộ sức lực cũng không thể giằng ra được khỏi bàn tay đen đó, chỉ biết rằng mình không thể cứu được hắn, cảm giác cắn rứt, tự trách trào dâng trong lòng. Lẽ ra nàng nên lường trước được việc Vương sẽ không bỏ qua cho người đàn ông ở bên cạnh nàng, Hiên thật sự rất oan uổng.

Nàng gắng gượng giơ tay về phía hắn, từ trong cổ họng bị nghiến chặt khó nhọc phát ra ba từ: “Ta...xin...lỗi...”

Nhìn thấy bàn tay đen của Dạ Xoa bao phủ lấy Hiên không một lối thoát, mắt nàng bỗng có cảm giác nóng ran, một giọt lệ nóng bỏng rơi xuống...

Nàng thật sự quá vô dụng, chỉ có thể giương mắt mà nhìn hắn bị giết chết.

Đúng vào lúc nàng buông bỏ không giằng co nữa, nhắm mắt lại chờ chết thì ánh sáng vạn trượng từ người Hiên phát ra, tất cả những hắc thủ đã biến mất, bàn tay bóp chặt cổ họng nàng cũng đang tan biến trong luồng sáng đó.

“Ngươi không sao chứ?” Nàng lao đến định xem vết thương của hắn ra sao, bị luồng sáng chói mắt như vậy chiếu vào sợ rằng hắn cũng sắp bị thiêu ra tro. Nàng vừa bước lên trước liền lao vào một luồng khí đen đang định công kích một lần nữa.

Hiên vẫn đứng đó không động đậy, trên người hắn một ngọn lửa sáng lòa đang rực lên, trong tích tắc tiêu diệt bóng đen kia.

“Không, Hiên Hiên...” Nàng lao đến, hy vọng vẫn còn kịp dập tắt ngọn lửa cứu hắn.

“Gọi gì chứ? Không thấy ta đang bận đây à?” Một giọng nói điềm tĩnh phát ra từ trong lửa, ngọn lửa tắt dần, hắn vẫn đứng đấy như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.