Vai Ác Ốm Yếu Không Muốn Cố Gắng Nữa

Chương o33




Editor: Hương Cỏ

Ở trong cung cảm giác sự tồn tại của Bành Minh Vi thật sự là quá thấp, dung mạo thanh lệ nhưng cũng không phải là tuyệt sắc, hơn nữa gia thế nàng ta cũng không xuất chúng. Do đó hình như không có chỗ nào khiến cho người khác chú ý.

Cho nên, Tự Cẩm mới có thể giật mình như vậy.

Khương cô cô còn chưa giải thích thì bên ngoài đã có tiếng bước chân dồn dập truyền đến. Tự Cẩm vừa nghe tiếng động đó cũng biết là ai. Lập tức kinh hãi vội vàng đứng dậy, còn chưa đứng lên, Tiêu Kỳ cả người ướt sũng nước vén rèm đi vào.

Thấy vẻ mặt kinh ngạc của Tự Cẩm cũng chỉ nói: "Ta tắm rửa trước đã." Nói xong bèn kêu người chuẩn bị nước.

Tự Cẩm nhìn gương mặt sa sầm của Tiêu Kỳ, vẻ mặt nghiêm túc nháy mắt với Khương cô cô để cô ta đi ra ngoài trước, tự mình lấy y phục cho Tiêu Kỳ tắm rửa. Nhấc chân đi vào phòng tắm thì đã thấy Tiêu Kỳ cở quần áo ra. Quản Trường An đưa người mang từng thùng nước nước nóng đổ vào trong bồn tắm, hơi nóng liền bay tràn ngập trong phòng.

Tự Cẩm không nói gì, chỉ đi tới chỗ Tiêu Kỳ, giơ tay cởi dây lưng cho hắn, lại tháo tóc ra, đưa các vật dụng tắm rửa đã chuẩn bị sẵn cho hắn, rồi vừa cười vừa nói: "Có muốn thiếp giúp người chà lưng một lúc hay không?"

Nhìn Tự Cẩm tươi cười, sắc mặt khó coi Tiêu Kỳ mới dần khôi phục lại, "Không cần, nàng đừng đứng ở chỗ này, có nước trơn trượt."

Tự Cẩm nhìn Tiêu Kỳ cởi quần áo trong, nhấc chân bước vào thùng tắm, nàng quay đầu đi không nhìn cơ thể hắn, "Vậy thiếp đi ra ngoài trước." Nam nhân có dáng người mê hoặc thế kia ở trước mặt mình, nàng lại chỉ có thể xem mà không thể ăn, vẫn nên ra ngoài nhanh thôi.

Tiêu Kỳ gật gật đầu, Tự Cẩm liền đi ra.

Ngồi ở giường lớn cạnh cửa sổ, cúi đầu vừa nhìn, con trai đã dậy. Bé mở to mắt liếc sang hai bên, nhưng không làm gì nên không biết bé đang suy nghĩ gì. Có lẽ là bị động tĩnh của phụ hoàng làm thức giấc. Tự Cẩm liền bế con lên, vừa cười vừa nói: "Con dậy khi nào vậy, cũng không lên tiếng nha?"

Dục Thánh giương môi cười, rồi vịn tay mẫu phi đứng lên, ánh mắt lại nhìn về phía phòng tắm.

"Phụ hoàng đang tắm, xong sẽ tới chơi với con. Con phải ngoan ngoãn nghe lời đó." Tự Cẩm đỡ con ngồi xuống, cầm lấy đồ chơi đến chọc bé.

Bình thường Dục Thánh rất ngoan ngoãn, chỉ cần ngươi ở một bên chơi với bé là được. Lúc mang thai bé Tự Cẩm cũng không bị hành gì, sinh ra được đứa bé này cũng rất nghe lời. Bây giờ trong bụng này là đệ đệ của bé, cũng không phải là đứa trẻ khó chịu, ít nhất trừ vài ngày Tự Cẩm bị nôn nghén thì cơ bản tất cả đều bình thường không có cảm giác gì.

Rất nhiều người lớn cảm thấy bực bội khi chơi với trẻ con là do không muốn chơi với một đứa bé không hiểu gì. Chỉ lo bận chuyện của mình cho nên mới cảm thấy nôn nóng. Sinh hoạt áp lực thời hiện đại cũng xác thực khiến người ta stress càng nhiều. Nhưng ở trong này, công việc quan trọng nhất của Tự Cẩm là chăm sóc con. Có tâm trạng bình tĩnh chơi với con lại phát giác rất nhiều niềm vui thú.

Cũng ví dụ như nàng thích nhất là mỗi tối đổi vị trí các món đồ chơi, thư tịch của con. Ngày hôm sau Dục Thánh tới tất nhiên sẽ phát hiện, liền bắt đầu thở hổn hển xếp lại một lần nữa, chỉ riêng chuyện đó bé cũng có thể chơi tới trưa.

Bé còn chưa biết chữ, nhưng thần kỳ là bé có thể nhớ kỹ quyển sách kia được đặt ở chỗ nào. Tự Cẩm vẫn nghĩ mình cũng thông minh. Nhưng nàng thật sự không nhớ được mỗi ngày đã để vật ở đâu, ngủ một giấc thì tất cả đều ném cho Chu công hết.

Chỉ thất thần một chút, Dục Thánh đã từ trên giường leo xuống đất, lắc la lắc lư đi lại trong phòng, vòng tới vòng lui. Đang đi mà bị ngã bệt mông xuống đất thì cũng sẽ tự mình đứng lên. Trước đây lúc té ngã cũng khóc nhưng từ trước đến nay Tự Cẩm không cho người đi đỡ bé. Nàng sẽ ngồi xổm ở chỗ không xa con, giơ tay với bé, để bé tự mình đứng lên đi tới chỗ nàng, sau đó nàng mới bế con.

Bây giờ bé đã quen bị ngã thì tự mình đứng lên, cho nên sau khi té mông xuống thì Dục Thánh cũng sẽ tự mình thành thạo đứng lên một lần nữa.

Dù sao cũng sẽ không có người tới đỡ bé.

Chờ bé đi một vòng quanh phòng, khi trở lại giường muốn leo lên lại leo không được. lúc đi xuống thì rất tiện, chỉ trượt là xuống. Nhưng muốn leo lại lên một lần nữa thì không làm được. Tự Cẩm cười dí tay lên trán con, "Không phải con rất thông minh sao, tự mình biết vụng trộm trượt xuống, giờ tự mình leo lên đi?"

Dục Thánh chớp mắt nhìn mẫu phi, nhe nụ cười không răng thuần khiết.

Đều nói con mình lúc nào cũng đẹp, thật sự không sai chút nào. Tự Cẩm không chịu nổi nụ cười của con trai, đang định giơ tay bế con lên thì đột nhiên ngang trời xuất hiện một đôi tay, bế Dục Thánh giơ lên cao, làm cho bé cười ha ha.

Là Tiêu Kỳ đi ra, tóc dài sau lưng còn chưa lau khô. Tự Cẩm vội vàng lấy khăn tới, ấn hai cha con ngồi xuống, đứa bé thì thả xuống chơi, còn người lớn thì bắt hắn ngồi xuống tự mình lau tóc cho hắn, "Không lau khô tóc đã chạy ra ngoài, quay đầu gặp gió lại kêu đau đầu. Không nhớ cái gì hết."

"Nghe nàng nói chuyện với con bèn đi ra xem một chút." Lúc này tâm trạng Tiêu Kỳ đã bình phục rất nhiều, giọng nói cũng khôi phục bình thường.

Trong lòng Tự Cẩm nhẹ một hơi, ngoài miệng lại nói: "Tiểu tử này rất tinh khôn. Thừa dịp thiếp lơ đãng đã tự mình trượt xuống giường, đi dạo một vòng trở về không leo lên được cứ nhìn thiếp cười, sao mà con tinh khôn thế chứ?"

"Con trai của ta đương nhiên là thông tuệ độc nhất vô nhị rồi."

Cắt!

Rõ ràng đứa bé sẽ di truyền gien ưu tú của mẹ nhiều hơn. Nhưng ngươi nói chuyện về gien với một lão ngoan đồng làm gì, hắn hiểu sao?

Ha ha cười một tiếng, Tự Cẩm quyết định không nói đề tài này nữa: "Đúng, cũng giống Hoàng thượng. Thiếp đã kêu phòng bếp làm đậu hũ nóng, Hoàng thượng muốn ăn một chút không?"

Tiêu Kỳ suy nghĩ một chút gật gật đầu, "Mặn nhé."

Gần đây khẩu vị của Tự Cẩm thay đổi rất lớn. May mà Nhạc Trường Tín, tuy rằng không phải là mọi thứ đều tinh thông nhưng ít nhất còn có thể miễn cưỡng ứng phó được. Ví dụ như món đậu hũ này, phải ngâm đậu từ sớm, khi nào ăn thì làm luôn. Nếu ngày hôm nay không ăn đậu hũ thì sẽ ngâm thành mầm đậu, đổi món đa dạng cũng ăn ngon miệng.

Từ lúc có phòng bếp nhỏ này, Tự Cẩm lại thích đổi món đa dạng. Bình thường sẽ nảy ra ý tưởng lạ, sau đó để Nhạc Trường Tín nấu thử một lần. Nấu mười lần thì hơn phân nửa là thất bại. Nhưng Tự Cẩm cũng không tức giận, Nhạc đầu bếp lại rất có lòng cầu tiến. Chủ tử muốn ăn mà làm không được, vậy là đầu bếp giỏi sao?

Phòng bếp của Di cùng hiên cả ngày hun khói nổi lửa, vội vã khí thế ngất trời, muốn ăn cái gì cũng rất thuận tiện.

Buổi sáng đã nói buổi trưa ăn đậu hũ, giờ này chắc bên kia cũng làm xong rồi.

Tự Cẩm liền gọi Vân Thường vào, kêu nàng ta đi sang phòng bếp xem một chút. Quả nhiên Vân Thường liền mang cơm trở về rất nhanh, hai người hai phần, một phần ngọt, hai phần mặn.

Chuẩn bị cho Dục Thánh là một chén nhỏ cỡ bàn tay, gia vị đậu hũ đều đặt trong đĩa sứ trắng, tiểu tử cầm lấy cái muỗng tự mình ăn, vui tươi hớn hở ăn đầy miệng đậu hũ.

Tự Cẩm đưa một chén cho Tiêu Kỳ, rau hẹ xanh lá, cà rốt màu đỏ, đậu phộng giã, tương vừng v.v.. Đầy đủ mọi thứ, mùi thơm trong phòng lan tràn, khiến cho người ta muốn ăn thật nhiều. Dạo này lượng cơm ăn của Tự Cẩm cũng bắt đầu tăng, một ngày phải ăn bốn năm bữa, thỉnh thoảng còn ăn thêm bánh, trái. Ăn hết nột chén đậu hũ, muốn ăn cũng không thể ăn nữa vì sắp tới bữa trưa. Nếu không đến lúc đó không ăn nổi.

Tới lúc đó Tiêu Kỳ mới thật sự cảm thấy trong lòng bình tĩnh lại. Trong miệng toàn là mùi thơm của đậu hũ, con trai ngồi bên cạnh thỉnh thoảng còn vụng trộm lấy muỗng múc một miếng trong chén của hắn, sau đó đút vào miệng mình. Đối diện với Tự Cẩm xưa nay là người mê ăn uống, bên cạnh có một lớn một nhỏ như thế, lửa giận trong lòng coi như biến mất không còn gì nữa.

Hắn thật sự không nghĩ tới mấy kẻ kia có thể to gan như vậy, chuyện thu hoạch ba vụ một năm đã khiến triều đình dậy sóng. Hắn sai Sở nông lấy một mảnh đất thí nghiệm. Người quản lý chuyện này là Tư nông tự khanh Bành Đạt. Mà con gái Bành Đạt đúng là cung tần mới tiến cung. Cho dù là con gái Bành gia tự mình cam tâm tình nguyện hay là nàng ta bị người tính kế, cứ cứng rắn đẩy một nữ nhân tới chỗ hắn như thế, lẽ nào bởi vì trọng dụng phụ thân nàng ta thì hắn sẽ sủng hạnh nàng ta sao?

Bọn họ coi hoàng đế như hắn là gì vậy?

Trong mắt mấy kẻ này, hoàng đến như hắn có phải cam chịu bọn họ bài bố hay không?

Hắn biết rõ, Ngôn Thanh có thai, trong lòng người khác nhất định sẽ không an phận. Kỳ thật trong lòng hắn vẫn có thể lý giải, nhưng dùng thủ đoạn này đến ép buộc hắn sao?

Tiêu Kỳ vừa nghĩ như thế, cơn giận trong lòng đã nguôi lại có xu thế bốc cháy.

Chẳng qua chỉ là một thí nghiệm nông vụ, chương trình cụ thể còn chưa ban ra, mấy kẻ kia đã dám nhúng tay vào hậu cung. Là nghĩ rằng nếu hắn thật thiếu một viên quan tinh thông nông tang thì không có biện pháp sao?

Tự Cẩm đang do dự có nên hỏi xem chuyện gì hay không, nhưng nhìn nét mặt Tiêu Kỳ nàng lại cảm thấy không nên hỏi thì tốt hơn. Khẳng định rõ ràng bị nữ nhân hậu cung tính kế, chuyện mất mặt như vậy, chính nàng cũng không muốn nói nữa.

Cũng không phải Tự Cẩm có lòng tin đối với mình mà nhìn vẻ mặt Tiêu Kỳ thì biết ngay. Loại chuyện như vậy lúc nào cũng làm cho người khác khó nói, nàng quyết định không chủ động hỏi.

Nhưng, nàng cũng thật sự tò mò, Tiêu Kỳ bị ám toán như thế nào nhỉ. Hơn nữa, cả người ướt nhẹp trở về Di cùng hiên, nhìn sao cũng đều cảm thấy chuyện này rất quỷ dị. Chuyện này phải làm cho Tiêu Kỳ tức giận cỡ nào mới có thể giữ nguyên y phục như thế mà tới đây chứ.

"Hoàng thượng, Tư nông tự khanh Bành Đại cầu kiến ở Sùng Minh Điện." Giọng Quản Trường An vang lên ngoài rèm cửa.

Trong lòng Tự Cẩm ngưng một cái, Tư nông tự khanh không phải là phụ thân Bành Minh Vi sao? Con gái vừa rơi nước, thân cha liền đến ngay, đây là... có ý gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.