Vai Ác Ốm Yếu Không Muốn Cố Gắng Nữa

Chương 47




Phong Thần thấy sáu người kia sau khi được Ngu Thanh Thiển trị liệu xong, khuôn mặt vốn đang mang vẻ thống khổ trở nên bình thản, mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Hắn ký khế ước với ba gốc Linh Thực, năng lực khác nhau, nhưng một mình hắn không có đủ năng lượng để phá giải ảo cảnh hay công kích sóng âm.

Trơ mắt nhìn đồng đội rơi vào trận công kích sóng âm, điều duy nhất hắn có thể làm chỉ là mau chóng giết chết hai gốc yêu thực kia.

Phong Thần rũ mắt xuống, thầm nghĩ trong lòng rằng đợi đến khi có thể ký khế ước với gốc Linh Thực thứ tư, hắn nhất định sẽ đi tìm một gốc Linh Thực có khả năng khống chế ảo cảnh để ký khế ước.

Ngu Thanh Thiển ung dung tiêu sái tiến đến phía trước đóa Cửu Thải Ma Liên, khom lưng duỗi tay nhẹ nhàng sờ vào cánh hoa.

Dị năng Mộc hệ của nàng mang theo một loại nguyên tố đặc biệt khiến cho nàng rất dễ chiếm được thiện cảm của thực vật. Cửu Thải Ma Liên cứ như làm nũng mà dụi vào tay nàng, còn để lộ cả nhụy sen vốn được ẩn giấu trong những cánh sen.

"Ngươi muốn mời ta ăn hạt sen ư?" Giọng nàng trong trẻo dịu dàng, toát ra cảm giác vui mừng thích thú.

Cửu Thải Ma Liên lại tiếp tục dụi vào tay nàng, tỏ vẻ đúng là nó có ý như vậy.

Ngu Thanh Thiển khẽ bật cười thành tiếng, sự dịu dàng trong ánh mắt càng hiện rõ, quả nhiên những loài thực vật ngây thơ không biết thế sự mới là đáng yêu nhất.

Phong Thần tiến tới, cúi đầu nhìn Cửu Thải Ma Liên gần gũi với Ngu Thanh Thiển, đôi môi mỏng nhạt màu tràn vô thức cong lên: "Hình như nó rất thích nàng!"

Ngu Thanh Thiển nghiêng đầu đối diện với đôi đồng tử tối đen sâu như giếng cổ của Phong Thần, phấn khởi tự tin cười đáp: "Trước kia ta đã từng nói với chàng rồi, ta là mỹ nữ hoa gặp hoa nở."

Phong Thần bật cười: "Da mặt của nàng sắp dày đến mức vô địch rồi."

"Vô địch càng tốt! Sau này có thể dùng da mặt để làm lá chắn bảo vệ." Ngu Thanh Thiển trợn tròn hai mắt đùa giỡn.

Phong Thần vừa thấy dáng vẻ này của Ngu Thanh Thiển, liền nhớ tới khi vẫn còn bé, nàng luôn vênh váo tự đắc ca ngợi chính mình hoa gặp hoa nở, chim thấy liền hót.

Dáng vẻ nghịch ngợm năng động lúc này cũng dần trùng khớp.

Hắn không kìm được mà véo cái mũi nhỏ xinh của nàng: "Thiển Thiển, lớn thế này rồi mà vẫn cứ nghịch ngợm giống như lúc còn bé vậy."

"…" Ngu Thanh Thiển liếc mắt, nghe những lời này của hắn làm nàng không biết phải nói gì, cái từ nghịch ngợm có thể dùng để chỉ nàng được ư?

Giọng nói của hắn trong trẻo lạnh lùng mang theo từ tính gọi nàng "Thiển Thiển" giống như hồi xưa, khiến cho lòng nàng không khỏi giật mình.

"Bệnh mỹ nhân, từ lúc gặp lại cho đến giờ, đây là lần đầu tiên chàng gọi ta là Thiển Thiển."  Nàng quay sang nhìn hắn.

Khoảng cách giữa hai người rất gần, hơi thở của Ngu Thanh Thiển phả vào cổ Phong Thần khiến cho trái tim của hắn như đang bị những cọng lông vũ quệt qua không ngừng.

Gương mặt tuấn tú tựa như tranh vẽ của hắn xuất hiên một nụ cười dịu dàng khó gặp. Hắn nở nụ cười trêu chọc nàng: "Chẳng phải chính nàng bắt ta gọi như thế à? Sao bây giờ lại tỏ vẻ ghét bỏ thế?"

Từ nhỏ đến lớn Ngu Thanh Thiển rất ít khi thấy Phong Thần cười như vậy, trong vô thức lại bất chợt ngẩn ngơ nhìn hắn.

"Ai nói ta ghét? Ta rất thích chàng gọi ta như vậy." Nhìn thấy vẻ trêu tức nhuốm trong mắt hắn, Ngu Thanh Thiển lập tức hoàn hồn, không tự chủ mà lên tiếng: "Chậc chậc, bệnh mỹ nhân, kỹ năng trêu chọc người khác của chàng tiến bộ rồi đấy!"

Mỹ nhân đúng là mỹ nhân, lúc cười phải nói là đẹp mê người. Hắn càng trêu chọc nàng, nàng lại càng muốn trói hắn thật chặt ở bên cạnh mình, làm thế nào bây giờ?

Hắn gọi "Thiển Thiển", giọng nói trong trẻo lạnh lùng còn xen lẫn mấy phần dịu dàng, dư âm ấy vẫn còn văng vẳng bên tai, xuyên thấu vào trái tim nàng. Bất kể là năm tuổi, hay là mười sáu tuổi, đó vẫn luôn là giọng nói mà Ngu Thanh Thiển thích nhất.

Phong Thần phát hiện Ngu Thanh Thiển lại bắt đầu ngả ngớn đùa giỡn mình, đôi mắt hẹp dài ánh lên vẻ bất đắc dĩ, hắn cười nói: "Nàng không thể ra dáng nữ nhân một chút à?"

Chốc chốc lại xòe ra nanh vuốt, vô lại giống như là nữ lưu manh, làm cho hắn không biết nên khóc hay nên cười.

"Ta cảm giác mình rất ra dáng nữ nhân mà!" Ngu Thanh Thiển xoa cằm, trêu ghẹo nhìn chàng nói: "Sao ta cảm giác chàng rất có kinh nghiệm về nữ nhân vậy nhỉ?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.