Vai Ác Đại Lão Hoài Trứng Tôi

Chương 6: Dấu chấm hết cho quá khứ.




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Nhưng mà.... tim vẫn đau nha ---- thật ra ông có thể, tìm một người có thể tin tưởng được đi đấu giá.... mua lại với giá một trăm tám chục triệu. Lại chuyển tay bán ra nha!

“A nha....” Đột nhiên Vương Vinh Diệu cảm giác được từng đợt chóng mặt, sắc mặt ông tím tái, cả người lung lay không ngừng ---- Bí thư của ông hét lên: “Chủ tịch ----”

Vương Vinh diệu lại vào bệnh viện....

Kết quả, hai ngày sau, Long Quốc Nhân liền chứng minh trong sạch, nói chuyện ma quỷ la vì có một đoàn làm phim mướn mảnh đất kia quay phim. Sau đó, một bộ phim được tung ra, nháy mắt mảnh đất kia đã bị người mua đi, với giá hai trăm ba chục triệu!

Mặc dù, không bán được hai trăm bảy chục triệu, nhưng mà, cao hơn lúc Long Quốc Nhân đấu giá rồi nha ---- chênh lệch sáu mươi triệu.... Ai cũng thấy thèm nha!

Lần này Vương Vinh Diệu tức tối, một ngọn lửa xông lên, đột nhiên trúng gió, nháy mắt đã bị đẩy tới phong giải phẫu --- Bác sĩ nói gần đây tâm tình không ổn định, lại nghỉ ngơi không tốt, phải nằm viện chữa trị. Sau khi giải phẫu hoàn thành, Vương Vinh Diệu bị đẩy tới phòng chăm sóc đặc biệt. Hôn mê ba ngày còn chưa tỉnh.

Vương Tấn tức giận nha! Còn có khả năng tê liệt toàn thân!

Ông hận đến nghiến răng nghiến lợi! Tại sao ông không thể làm chủ thay mình chứ? Tại sao phải nghe lời ba của ông chứ?

Nếu là ông mua mảnh đất này, hai ngày là có thể kiếm được năm mươi triệu nha! Năm mươi triệu! Cảnh xấu của Hào Duệ bọn họ lập tức có thể cải thiện!

Bây giờ không bán xe hơi được, đất cũng chưa mua được ----

A a a a a --- Vương Tấn giận đến sắp nổi điên!

Ông chỉ Vương Vinh Diệu! Hận không thể mắng chết ông! Hận không thể đạp ông! Một trăm triệu nha --- đã lướt qua miệng bọn hõ, bay đi ----

Bên trong một căn phòng trang nhã, Diệp Đình và Long Quốc Nhân nâng ly, hai miếng đất của Lăng Vi vẫn còn nằm trong tay cô, trừ phải nộp một ít phí dụng, những thứ chi phí khác cô không cần phảo tốn thêm một phần nào cả.

Long Quốc Nhân và Diệp Đình đạt thành thỏa thuận hợp tác, cũng giúp bọn họ giả vờ mua đất sau đó bán đi.

Chỉ đơn giản như vậy, đã chọc Vương Vinh Diệu giận đến suýt chút nữa đã chết rồi.

Lăng Vi rất hài lòng, cô mới coi thường chút tiền đó của Vương Vinh Diệu đâu! Cô chính là muốn để cho ông khó chịu! Chính là để cho ông chịu tội!

Ông càng khó chịu, cô càng vui mừng! tính mạng của ba mẹ cô, cô phải để cho bọn họ trả lại từng chút từng chút một!

Lăng Vi nắm ly rượu trong tay, không ngừng run run, Diệp Đình đè tay cô lại, cùng cạn ly với Long Quốc Nhân, Long Quốc Nhân liền cáo từ rời đi.

Diệp Đình ôm cô nói: “Hai ta thật tốt, chúng ta không tức giận, mục đích của chúng ta là làm những người xấu kia tức chết, có đúng không?”

Hốc mắt Lăng Vi ửng đỏ.

Diệp Đình giơ tay lên xoa xoa mặt cô, Lăng Vi ủy khuất gật đầu: “Đúng, em không tức giận, em muốn chọc bọn họ tức chết!”

Lăng Vi mặc một chiếc váy màu đỏ xinh đẹp, búi một búi tóc đoan trang. tư thái ưu nhã đi đến phòng bệnh của Vương Vinh Diệu.

Vương Vinh Diệu mới từ trong phòng chăm sóc đặc biệt ra....

Cả người còn chưa tỉnh táo lắm, Lăng Vi liền ghênh ngang đi vào: “Ai nha, còn sống sao.... thật đáng tiếc.”

Vương Tấn tức giận nói: “Mày vào bằng cách nào?”

Đây là bệnh viện tư nhân của Vương gia bọn họ, trong hành lang đều là hộ vệ! Vương Tấn mắng: “Hộ vệ đâu? Đều ăn cơm không sao? Sao lại để cho con tiện chủng này đi vào?”

Lăng Vi hung hăng trợn mắt nhìn ông nói: “Chó nuôi chó, đều là mấy tên phế vật!”

Vương Tấn hung hăng cắn răng, ông đi ra hành lang nhìn xem thử., tất cả hộ vệ đều ngã lăn lộn trên mặt đất.... còn có hai người chưa ngã, đang bị bốn người hành hung.

Lăng Vi thoải mái ngồi lên ghế, ôn hòa cười với Vương Vinh Diệu: “Nhìn thử xem nhìn thử xem.... thật là trong lỏng nhỏ mọn.... giống như lỗ kim vậy. Đất đó cũng không phải là của ông, ông tức giận cái gì chứ?”

Vương Vinh Diệu giận đến trợn trắng mắt, lại không nói ra lời: “Mày.... mày....”Ông muốn giơ tay chỉ Lăng Vi, nhưng lại không có chút sức nào.”

Lăng Vi cười: “Đừng phí sức lực, tôi cũng không nghĩ tới ông lại dễ dàng gục ngã như vậy.... đây chẳng qua chỉ là trận đánh nhỏ thôi. Tôi chuẩn bị nhiều kế hoạch như vậy, cũng đã không dùng được.... Ông thật đúng là phế vật mà.”

Lăng Vi lắc đầu, bày ra dáng vẻ “Hận sắt không thành thép“. Làm Vương Vinh Diệu giận đến nháy mắt sắp tắt hơi.

Vương Tấn giận đến cắn răng, nhào lên muốn đạp bụng Lăng Vi.

“Ầm ---” một cước...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.