Vai Ác Đại Lão Hoài Trứng Tôi

Chương 45




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Vương Tấn tức giận muốn chết.

Ông chịu đửng lửa giận nói chuyện chính với Lăng vi.

Ông gửi một tin nhắn: “Tao còn sót một đống đinh ốc trong kho hàng của xưởng, tao phái người đi lấy, nhưng mà tụi mày canh phòng không cho tao vào, mày mau trả đồ cho tao.”

Lăng Vi trả lời ông: “Tôi thiếu ông? Ngu như cức ---”

Cái gì? Vương Tấn giận muốn điên lên! Lời như vậy, Lăng Vi cũng có thể mắng ra được? Đây là một cô gái sao? Mặc dù, trong lòng ông cũng thường xuyên mắng cô, nhưng mà lời như vầy, ông cũng sẽ không viết ra.

Vương Tấn lập tức chụp hình tin nhắn này lại, để cho trợ thủ của ông gửi tấm hình này lên mạng: “Tôi cho những người chạy theo cơn sốt nhìn thử? Nữ thần của các người, rốt cuộc là loại người gì?”

Vương Tấn vừa gửi hình lên mạng, tin tức này lập tức nổ tung.

Có người trả lời bên dưới: “Ông chủ Vương, mau về nhà tắm đi ngủ.... kỹ thuật PTS kém như vậy..... tưởng chúng tôi đều mù sao?”

“Đúng vậy, nghĩ rằng chúng tôi ngu sao, không phải nữ thần Vi Vi của chúng tôi có thù oán với ông sao? Sao người ta lại gửi tin nhắn cho ông chứ?”

“Ông bị ngu à? Cho dù tin nhắn này thật sự là do nữ thần của chúng tôi gửi, cô ấy cũng tuyệt đối không có nói sai nha, ông chính là ngu như cức --- sao vậy, mình là ngu như cức, còn không để cho người ta nói?”

“Bên dưới nói quá hay ---”

“Còn không phải vậy sao, Hào Duệ phá sản như vậy, đều là bởi vì ông chú ngu như cức, hại anh tôi mua một chiếc Hào Mại, bây giờ để ở nhà làm sắt vụn rồi!”

“Vị anh em trên lầu, không phải số tiền mua Hào Mại kia đã thu về được rồi sao? Tại sao còn nói?”

“Đúng vậy, vốn là Hào Duệ nói mua xe về, nhưng mà sau đó, không phải Vương thị muốn phá sản sao, bọn họ không cầm ra tiền, có một bộ phận xe là mua về bằng giá. Nhưng mà còn có một phần nhỏ là chưa giải quyết.”

“... Xui xẻo như vậy, yên lặng đau lòng anh bạn ba giây....”

“Yên lặng đau lòng anh bạn ba giây....”

Vương Tấn tức giận nha! Vốn là muốn nói xấu Lăng Vi, tại sao cuối cùng lại kéo thù hận dến chỗ của ông?

Lăng Vi cũng nhìn thấy tấm hình này, cô cười nhẹ, trả lời dưới đáy tin tức này: “Tin nhắn là tôi nhắn! Không có cách nào, tôi chính là thích nói thật như vậy. Đối mặt với ngu như cức, tôi không nói thật, là quá xin lỗi lương tâm của mình rồi. Xin mọi người thứ lỗi nha.”

Sau đó, lại trả lời: “Muốn tài liệu đúng không? Đồng rác khu X, tự mình đi tìm đi.”

“A a, loại rác rưởi như ông, chỉ xứng đi tìm trong đống rác. Ông từ từ tìm đi.”

Vương Tấn giận đến đau tim.

Một đám bạn bên dưới nổ tung “Kinh hiện nữ thần Vi Vi ---”

“Ngao --- Nữ thần tự thừa nhận mình mắng chửi người? Má ơi.... dũng cảm như vậy, tự tin như vậy, hù dọa tôi rồi.”

Bên dưới lại có người cười nhạo nói: “Quả nhiên có can đảm.... nữ thần Vi Vi, quả nhiên không phải người bình thường...”

“Chỉ có một mình tôi cảm thấy nữ thần Vi Vi..... rất đáng yêu sao?”

“... Trên lầu, cậu phải tin tưởng, cậu không phải chiến đấu một mình....”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.