Vai Ác Đại Lão Hoài Trứng Tôi

Chương 4




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Nhưng mà, sau khi Vương Tử Thần làm chuyện đó tối hôm qua, cho dù Lăng Vi và Diệp Đình cứu vãn như thế nào, cái giá tuyệt đối sẽ không cao như vậy.

Bởi vì chuyện xảy ra quá đột nhiên, hôm nay đấu giá, tối hôm qua đã xảy ra chuyện. Cho dù bọn họ xử lý như thế nào, cũng không có cách nào bỏ đi nỗi băn khoăn trong lòng mọi người. Không giống thời gian dài, còn có thể cứu vãn được.

Bây giờ, Diệp Đình và Lăng Vi đã bị bọn họ dồn vào chỗ chết! Cho dù bản lãnh của bọn họ lại lớn như thế nào đi nữa, cũng không thể đấu với thời gian!

Vương Tấn phòng đoán, hôm nay có người gọi đến hai trăm triệu thì đã là giá trên trời. Tối hôm qua, ông đã làm điều tra cặn kẽ, hiện trường trừ Long Quốc Nhân ngồi bên cạnh Diệp Đình có thể ra giá cao ra, những người khác cũng sẽ không ra hơn một trăm năm mươi triệu. Nhưng mà, Long Quốc Nhân có thể ra giá bao nhiêu Vương Tấn còn không biết.

Đấu thầu còn chưa bắt đầu, Vương Tấn đã thấy lão tiên sinh Long Quốc Nhân đứng lên đi vào nhà vệ sinh. Vương Tấn cũng đi theo.

Người trong hội trường vô cùng nhiều, Vương Tấn chen trong đám người cũng không có vẻ đột ngột.

Long Quốc Nhân không phát hiện có người đi theo ông. Từ nhà vệ sinh đi ra có một vị phú thương đụng phải ông, người đó không nhịn được hỏi: “Long tiên sinh, gần đây đều truyền ra việc hai miếng đất đó có ma quỷ lộng hành... vốn là, tôi cũng thật muốn mua được hai mảnh đất đó, nhưng mà, chuyện tối hôm qua kia, để cho lòng của tôi.... hơi do dự...”

Long Quốc Nhân cười, nhàn nhạt nói “Ừ.”

Một tiếng “ừ” này của ông cũng đã chứa một lượng tin tức lớn! Là thầm chấp nhận chuyện ma quỷ lộng hành tối hôm qua, sẽ ảnh hưởng ông ra giá?

Long Quốc Nhân cười, hỏi người nọ: “Còn không biết tên của cậu là gì?”

Phú thương kia vội vàng cung kính nói: “Tôi họ Phù tên Miễn.”

“À.... Phù tiên sinh, đã sắp bắt đầu đại hội, chúng ta mau trở về thôi.”

“Được!”

Vương Tấn cũng trở về chỗ ngồi, trong lòng ông tính toán. Có cần đấu thầu không? Đây chính là cơ hội tốt ngàn năm có một!

Xem tình hình, hôm nay mọi người đấu giá cũng sẽ không cao! Trong lòng tất cả mọi người đều nghĩ như vậy, vậy thì giá sẽ càng thấp hơn, nói không chừng giá mà Long Quốc Nhân đưa ra cũng sẽ không vượt qua một trăm tám chục triệu!

Vương Tấn hơi kích động! Bây giờ điều động hết tất cả số vốn của ông, là đủ con số này!

Nếu là ông lên giá hơn một trăm tám chục triệu.... mua đất lại trước. Chờ qua một đoạn thời gian ngắn, tin đồn tan hết, nhất định sẽ có người hối hận lúc đó không nâng cao giá!

Phú thương trong nước của chúng ta rất nhiều! Giá tiền hai trăm triệu tuyệt đối có thể bán đi! Trong này, sẽ lời đến mấy triệu!

Vương Tấn đổ mồ hôi, có nên đề giá hay không? Cao nhất một trăm tám chục triệu?

Lỡ như, giá của Long Quốc Nhân còn cao hơn ông,, đó cũng là chuyện không có cách nào. Ông cũng không hối hận. Lỡ như giá của mọi người đều thấp hơn ông, thì xem như ông đã nhặt được tiện nghi rồi.

Vương Tấn cầm bút, viết con số một trăm tám chục triệu lên giấy báo giá.... cũng ký tên, đóng dấu ở cuối trang giấy!

Ông cẩn thận nghiên cứu biểu tình của tất cả mọi người torng hội trường này một lần, những người đó còn quấn quít hơn ông. Nhất là Long tiên sinh, hiển nhiên là vô cùng giãy dụa.

Vương Tấn quét nhìn tất cả mọi người tại chỗ, hơi thở của ông cũng ngừng lại, nắm cây bút thật chặt, một tiếng “Rắc” vang lên, cây bút đã bị ông bẻ gãy.

Ông chợt giật mình, vội vàng giơ tay lên lau mồ hôi. Mồ hôi trên trán cũng thấm ướt tóc ông.

Một trăm tám chục triệu! Đây chính là tất cả vốn lưu động của Vương thị bọn họ! Lỡ như bị lừa, như vậy tuyệt đối là tai họa ngập đầu! Ông lại do dự.... bởi vì, chuyện ông tới tham gia đại hội đấu thầu này, các cổ đông không biết.

số tiền này, nếu là kiếm được, hiển nhiên ông phải đặt trong túi của mình, lỡ như bị biết được.... các cổ đông tuyệt đối sẽ đào ba thước đất lên chôn sống ông!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.